• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi..." Quý Tiêu nhất thời không biết phải nói thế nào với Đường Hân Nguyệt, chỉ có thể nói. “Hay là đợi anh họ em tắm xong thì tôi tắm sau."

"Ôi, còn đợi gì nữa? Hai người đã mệt cả đêm rồi, không thấy khó chịu sao?" Đường Hân Nguyệt thúc giục.

Cái mà cô nói là "mệt cả đêm" ám chỉ việc hai người trú ẩn trên đảo hoang suốt cả đêm, nhưng khi lọt vào tai Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm thì lại có ý nghĩa khác.

Quý Tiêu xấu hổ đến mức đầu óc như ngừng hoạt động, vội vàng từ chối việc tắm chung với Ngu Dật Hàm, vô tình nói: "Không! Tôi không khó chịu! Tôi cảm thấy rất tốt!"

Nói xong, hắn mới nhận ra, ước gì có thể kiếm một cây kim để may miệng lại.

Chết tiệt! Mình vừa nói cái quái gì vậy!

-

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu với khuôn mặt đỏ bừng, giống như bị sét đánh đứng im tại chỗ, không khỏi khẽ cong môi cười.

Đường Hân Nguyệt nhìn Ngu Dật Hàm, ngẩn người.

Cô không nhìn nhầm chứ? Anh họ lạnh lùng như tảng băng vậy mà hình như... đang cười?

Ngu Dật Hàm nhận ra Đường Hân Nguyệt đang nhìn mình, vội vàng áp xuống nụ cười mỏng manh nơi khóe miệng, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, không cảm xúc.

Anh nói với Quý Tiêu: "Tôi mới về nhà, còn chút việc phải làm, cậu đi tắm trước đi."

Quý Tiêu biết Ngu Dật Hàm đang giúp mình giải vây, đỏ mặt cảm kích nhìn Ngu Dật Hàm rồi vội vã đi vào phòng tắm.

-

Mở cửa ra, Quý Tiêu lại bị sự xa hoa trong phòng tắm làm choáng ngợp, sàn đá cẩm thạch tự nhiên và tường ốp gạch men, đèn chùm kiểu Tây, gương phát sáng, vòi nước và thiết bị vệ sinh nhập khẩu tùy chỉnh, chỉ riêng bồn tắm cũng rộng hơn cả phòng tắm nhà hắn.

Nơi này không thể gọi là phòng tắm, mà giống như một khu suối nước nóng sang trọng.

Quý Tiêu ở một mình bên trong, thả lỏng cơ thể. Hắn cởi đồ và bước vào bồn tắm sang trọng, từ từ ngâm mình trong nước, không nhịn được mà thở dài khoan khoái. Những người giàu có đúng là biết cách tận hưởng.

-

Trong lúc tắm, nhìn thấy những dấu vết dày đặc trên cơ thể, tất cả các chi tiết của đêm qua gần như lại hiện lên trong đầu Quý Tiêu. Máu dồn lên mặt, cảm giác như muốn bốc khói, hắn mạnh tay chà xát những dấu vết đó.

Khi đang đỏ mặt, dùng sức mạnh để chà xát những dấu vết trên cơ thể, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa của Ngu Dật Hàm từ ngoài: "Quý Tiêu."

Quý Tiêu vừa nghe thấy giọng anh, không để ý tay mình đang mạnh tay quá mức, làm cho vết thương trên ngực, ngay cả chỗ nhạy cảm, cũng bị chà xước.

Hắn đau đến mức mặt mày méo mó, cố gắng ổn định giọng nói, mới khó khăn trả lời: "... Hử?"

Ngu Dật Hàm nghe thấy giọng của Quý Tiêu có vẻ hơi lạ, gần như mang chút nức nở, ngập ngừng một lúc mới nói: "Tôi, mang quần áo cho cậu thay đây."

Quý Tiêu lấy một chiếc áo choàng tắm khoác lên người, chịu đựng cơn đau đi ra mở cửa.

-

Ngu Dật Hàm nhìn thấy Quý Tiêu trong tình trạng như vậy – tóc ướt rối bù, khuôn mặt điển trai dính đầy nước nhỏ xuống, khóe mắt có chút đỏ, nước đọng lại trên lông mi như giọt lệ.

Rõ ràng là Quý Tiêu đã chà xát cơ thể rất mạnh tay, khiến cổ, vai và xương quai xanh đỏ rực. Vì chiếc áo choàng tắm hơi rộng so với hắn, phần ngực không thể kín, thậm chí có thể nhìn thấy một vết máu đang ẩn hiện.

Ngu Dật Hàm nghĩ tới ngoài mặt Quý Tiêu luôn tỏ ra không quan tâm, nhưng thực tế hắn lại rất để ý. Anh chỉ không ngờ Quý Tiêu lại để ý đến mức này.

-

Ngu Dật Hàm cúi đầu, đưa qua một xấp quần áo gấp gọn gàng. “Những bộ quần áo cũ tôi đã vứt hết rồi, chỉ có đồng phục trường, là của hai năm trước, kích thước chắc vừa vặn, cậu có thể mặc thử."

Quý Tiêu ngẩn người, là ảo giác sao? Sao lại cảm thấy giọng điệu của tên "núi băng" này lúc này lại có chút nhẹ nhàng thế nhỉ?

Ngu Dật Hàm nói xong, dừng lại một chút, rồi đưa cho Quý Tiêu một chiếc quần lót màu đen. “Quần lót mới, đã giặt qua nhưng chưa kịp mặc, có thể sẽ hơi rộng so với cậu. Cậu tạm dùng đi."

Quý Tiêu nhìn kích thước của chiếc quần lót, ngây ra.

Rõ ràng là trong số các Omega nam, hắn đã là người khá nổi bật. Thế mà cái tên này lại... phát triển vượt bậc đến thế! Không ngờ tối qua lại như vậy...

Hắn xấu hổ quay đi, thấp giọng ra lệnh: "Biết rồi, cậu ra ngoài đi, tôi tắm sắp xong rồi."

-

Ngu Dật Hàm im lặng nhìn Quý Tiêu đóng cửa lại, quay người định đi. Nhưng anh lại dừng lại một chút, rồi nói vọng vào từ ngoài cửa: "Quý Tiêu."

Quý Tiêu định tiếp tục tắm, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi của Ngu Dật Hàm, hắn lại dừng lại. “Hử? Còn chuyện gì nữa?"

Người ở ngoài dường như đang suy nghĩ cách nói, im lặng một chút rồi mới nói: "Một người có sạch sẽ hay không, chỉ liên quan đến tâm hồn của họ, còn lại đều không quan trọng."

Quý Tiêu: "?"

Tên này đang nói gì vậy?

"Chỉ khi hai người cùng cảm thông và đạt đến sự hòa hợp tâm hồn và thể xác, đó mới là sự kết hợp thực sự."

Quý Tiêu: "???"

Đây có phải là tên học sinh giỏi đứng đầu cả năm môn không?

Hắn nhíu mày. “Ngu Dật Hàm, chúng ta có đang ở cùng một hành tinh không? Cậu là học bá đại học mà, sao không thông cảm cho vốn từ vựng ít ỏi của tôi mà nói một cách dễ hiểu hơn đi. Tôi còn đang vội tắm!"

Bên ngoài im lặng một chút, như thể đang cố tìm kiếm từ ngữ dễ hiểu để giao tiếp với Quý Tiêu.

Sau đó Quý Tiêu nghe thấy Ngu Dật Hàm dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Mặc dù tôi đã... làm chuyện đó với cậu, nhưng đó là ngoài ý muốn, cậu vẫn là Omega trong sạch."

Mặt Quý Tiêu đỏ bừng: "..."

Chết tiệt! Hắn thà Ngu Dật Hàm cứ nói những thứ hắn không hiểu còn hơn.

-

Quý Tiêu nghi ngờ Ngu Dật Hàm đang cố tình trêu chọc mình, hắn đang nghiến răng nghĩ đến việc vứt đống quần áo vào cửa để anh nhanh chóng biến đi, thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa: "Vậy nên, đừng buồn nữa."

Tay cầm quần áo định ném của Quý Tiêu chợt khựng lại.

"Những dấu vết đó sẽ nhanh chóng biến mất, tối qua cũng sẽ như chưa từng xảy ra. Khi tắm cậu đừng làm tổn thương bản thân, về sau sẽ ổn thôi."

Quý Tiêu nhìn xuống vết thương lộ ra trên ngực, đột nhiên hiểu ra một chút, ánh mắt sắc bén của hắn dịu lại.

Tên ngốc này...

-

Sau khi Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm dùng bữa với Đường Hân Nguyệt, thì được họ tiễn ra ngoài cửa.

Trước khi đi, Quý Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói với Ngu Dật Hàm: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Lúc đầu Đường Hân Nguyệt còn hơi lo lắng, nhưng thấy bầu không khí giữa họ trong bữa sáng không căng thẳng như tối qua, cô cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn họ bước đi về phía bên cạnh.

-

"Ngu Dật Hàm, tôi không biết cậu đã tưởng tượng chuyện gì, nhưng tôi chỉ muốn nói, tôi không sao." Quý Tiêu nói nghiêm túc.

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, bình thường hắn luôn thích vẽ đầy những hình vẽ nguệch ngoạc trên đồng phục, vẻ ngoài rất lôi thôi, nhưng lúc này mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, biểu cảm nghiêm túc lại trông rất trong trẻo.

"Thật sao?" Ngu Dật Hàm hỏi.

"Đương nhiên rồi." Quý Tiêu cười nhạo, vỗ nhẹ lên vai Ngu Dật Hàm. “Còn cậu thì sao, bình thường bảo thủ thế, chắc muốn giữ lần đầu cho tình nhân sau này đúng không? Hừ hừ, bị tôi cướp mất lần đầu chắc cũng khó chịu phải không?"

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại, lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ, tim anh chợt loạn nhịp.

Anh lấy lại bình tĩnh. “Tâm trạng hôm nay của cậu hình như không tốt lắm."

Quý Tiêu thở dài, hạ tay xuống. “Đừng nhắc nữa, cái công việc bán thời gian mà tôi làm cả đêm cuối cùng cũng hỏng rồi, chắc chẳng lấy được một đồng nào. Nếu là cậu thì cậu thấy vui nổi không? Quên đi, cậu là đại thiếu gia, không hiểu được nỗi khổ của những người như chúng tôi đâu."

Lúc này Ngu Dật Hàm mới nhận ra vấn đề, hóa ra Quý Tiêu chỉ đang buồn vì công việc bán thời gian.

Cảm giác tắc nghẽn trong lòng anh tan đi, mặt không biểu cảm, nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ liên lạc với người phụ trách để chuyển tiền cho cậu."

"Vậy tôi yên tâm rồi." Quý Tiêu cười nói.

Hai người im lặng nhìn nhau một chút, không khí trở nên kỳ lạ.

Chắc là do trước đây luôn đối đầu, giờ đột nhiên hòa hoãn lại khiến cả hai đều cảm thấy không quen.

-

Quý Tiêu không thoải mái nhìn sang chỗ khác. “Vậy, tôi về đây."

"Chờ chút." Ngu Dật Hàm gọi.

Quý Tiêu quay lại nhìn anh, cười lười biếng hỏi: "Lại làm sao?"

Ngu Dật Hàm dừng một chút, rồi nghiêng lại gần tai Quý Tiêu, thì thầm dặn dò: "Về nhà nhớ uống thuốc tránh thai."

Mặt Quý Tiêu đỏ bừng, nhanh chóng quay người bỏ đi.

"Cậu lắm lời quá đấy!!!"

-

Đường Hân Nguyệt đứng từ xa, chỉ nghe thấy câu cuối cùng mà Quý Tiêu hét lên, mặt đầy dấu hỏi.

Nếu mà ông anh họ "núi băng" của cô nhiều lời, thì chắc trên đời này không ai ít lời hơn được nữa.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK