• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Tiêu vội vàng dán miếng dán lên rồi định đi, nhưng đi được vài bước thì lại nghe thấy Ngu Dật Hàm từ phía sau nói: “Miếng dán của cậu dán lệch rồi.”

Quý Tiêu: “...”

Hắn đành phải dừng lại, đứng yên tại chỗ, tháo miếng dán ra và dán lại đúng chỗ trên cổ.

Nhà vệ sinh cũ kỹ của Tam Viện này còn không có gương, Quý Tiêu cố gắng sờ vào vết cắn ở cổ, cố gắng dán miếng dán vào đúng chỗ.

Nhưng càng vội lại càng dễ làm sai, Ngu Dật Hàm thấy Quý Tiêu lại sắp dán lệch, nghĩ rằng sắp đến giờ nghỉ học, nói: “Để tôi giúp cậu.”

.

Khi Ngu Dật Hàm giúp Quý Tiêu, ngón tay anh vô tình chạm vào đầu ngón tay của Quý Tiêu, thậm chí còn chạm nhẹ vào vùng gần tuyến thể của hắn.

Khuôn mặt Quý Tiêu càng đỏ hơn, hắn quay mặt đi chỗ khác.

Khi Ngu Dật Hàm ngước lên, anh thấy gương mặt đỏ ửng của Quý Tiêu.

Dù suốt ngày tỏ ra kiêu ngạo và hung hãn như vậy, nhưng mà sao lại dễ đỏ mặt thế?

Khóe miệng Ngu Dật Hàm khẽ cong lên, anh thả tay xuống.

.

Sau khi dán xong miếng dán, Ngu Dật Hàm lại liếc nhìn hình xăm trên tuyến thể của Quý Tiêu.

Đó là một đôi cánh đan chéo vào nhau, như thể một con chim khổng lồ đang xòe cánh bảo vệ một thứ gì đó.

Trước đây anh đã nghe nói, nhiều người khi xăm hình thường chọn những hình ảnh mang ý nghĩa đặc biệt với họ.

Ngu Dật Hàm luôn sống kín đáo, không bao giờ tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng vào khoảnh khắc này, không biết tại sao anh lại lên tiếng: “Cái hình xăm trên cổ cậu là gì thế?”

“Cái này à?” Quý Tiêu kìm nén sự ngượng ngùng, định trả lời anh, nhưng lúc đó tiếng chuông tan học vang lên.

Quý Tiêu không muốn để ai thấy hai người đang ở trong nhà vệ sinh, đành quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Là biểu tượng của một idol!”

Quý Tiêu rất ít khi nhắc đến gia đình, vì vậy cũng không nói đó là idol của em trai mình, Quý Tiểu Phong.

.

Ngu Dật Hàm đứng đó, nhìn theo Quý Tiêu rời khỏi nhà vệ sinh, không ngờ một người như Quý Tiêu lại có thể có idol.

Ngu Dật Hàm từng gặp một vài Omega theo đuổi idol.

Những Omega đó thường khá thời trang, thích chạy theo xu hướng, khi theo đuổi idol thường giống như đang trong giai đoạn yêu đương, họ sưu tầm mọi thứ liên quan đến idol, đeo những món đồ giống idol, tưởng tượng mình là người yêu của idol.

Quý Tiêu có thể xăm hình của idol lên tuyến thể, chứng tỏ hắn rất cuồng idol đó.

Vậy người đó có phải là hình mẫu lý tưởng của Quý Tiêu không?

.

“Anh ơi, siêu nhân cánh lớn lại xuất hiện rồi à?” Quý Tiểu Phong hỏi.

Quý Tiêu đang giúp Quý Tiểu Phong chỉnh chăn, không phản ứng kịp, nhìn em trai mình.

“Em thấy anh dán miếng dán lên cổ, siêu nhân cánh lớn lại đến để cho anh mấy quả dâu nhỏ rồi đúng không?” Quý Tiểu Phong vui vẻ hỏi.

Quý Tiêu đối diện với Quý Tiểu Phong, ngượng ngùng không thôi, may mà ánh sáng trong phòng đủ tối.

Hắn thật sự không biết mình đã tự đào hố gì cho mình nhảy vào nữa.

.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ tươi cười của Quý Tiểu Phong, hắn không đành lòng khiến cậu bé thất vọng, chỉ đành tiếp tục nói dối: “Đúng, đúng thế.”

“Yay!” Quý Tiểu Phong reo lên, suýt nữa nhảy khỏi giường. “Siêu nhân cánh lớn lại đến rồi!”

Quý Tiêu lập tức theo phản xạ liếc nhìn sang phòng bà nội, đưa tay ra hiệu cho Quý Tiểu Phong. “Suỵt, đã nói là bí mật rồi.”

Quý Tiểu Phong cũng liếc nhìn phòng bà nội, lập tức im lặng.

Quý Tiêu nói: “Được rồi, ngủ sớm đi.”

“Vâng vâng.” Quý Tiểu Phong vội vàng nằm xuống, nhắm mắt lại, nghiêm túc nói: “Em đã hứa với anh sẽ bảo vệ mắt, đợi sau này sẽ cùng xem siêu nhân cánh lớn!”

Quý Tiêu nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc và mong đợi của Quý Tiểu Phong, khóe miệng khẽ cong lên. “Ngoan.”

Hắn giúp Quý Tiểu Phong đắp chăn rồi đi sang một bên tắt đèn.

.

Ra khỏi phòng, hắn lại hít một hơi thật sâu.

Bác sĩ trước đó đã nói với hắn, mắt của Quý Tiểu Phong không thể chậm trễ, phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, nhưng số tiền đó, làm sao hắn có thể gom đủ đây?

.

Quý Tiêu đợi đến khi đêm khuya yên tĩnh mới xong việc, nhẹ nhàng quay về phòng nằm xuống.

Hắn nằm trên giường, nghĩ về phí phẫu thuật của Quý Tiểu Phong và việc thuốc ức chế của mình đột nhiên không còn hiệu quả, trằn trọc mãi không ngủ được.

Lúc đầu hắn đã hỏi kỹ tác dụng phụ của viên thuốc đó, lúc ấy người bán thuốc chỉ nói sẽ làm rối loạn kỳ động dục, nhưng không nói sẽ nghiêm trọng đến mức làm thuốc ức chế mất tác dụng.

Lần này may mắn có Ngu Dật Hàm giúp đỡ, đánh dấu tạm thời hắn, nhưng lần sau thì sao?

Quý Tiêu suy nghĩ lung tung, cảm thấy vẫn nên tìm người bán thuốc hỏi lại.

.

Hắn lấy điện thoại ra.

Chu Tử Hào là một con cú đêm, thường thức khuya, giờ này chắc chắn đang chơi game suốt đêm, Quý Tiêu trực tiếp nhắn cho cậu ta.

X: [Chuột, cái người bán thuốc lần trước ấy. Gã còn liên lạc với mày không?]

Chuột quả nhiên đang online, nhanh chóng trả lời.

Chuột: [Dạo này không liên lạc, nhưng chắc vẫn có thể liên lạc được. Anh Quý, có chuyện gì à?]

X: [Lần trước tao giúp một Omega mua thuốc tránh thai ở chỗ gã, có vẻ có chút vấn đề, tao muốn hỏi lại gã.]

Chuột: [Á? Được rồi! Anh Quý, người đó bán thuốc lâu rồi, mấy loại thuốc đó cũng chỉ có chút tác dụng phụ, chắc không vấn đề gì lớn đâu.]

Quý Tiêu thấy hắn nói vậy cũng yên tâm phần nào, nhưng để phòng ngừa vẫn nhắc nhở thêm một câu.

X: [Ừ. Dù sao, khi nào mày liên lạc được, nhớ báo cho tao ngay.]

.

Quý Tiêu đặt điện thoại xuống, nằm lại.

Hắn vẫn còn hơi lo lắng về những chuyện đã xảy ra vào ban ngày.

Hôm nay thực sự rất nguy hiểm, may mà có Ngu Dật Hàm đánh dấu tạm thời cho hắn, nếu không không biết tình hình sẽ trở nên như thế nào.

.

Hắn nhớ lại Ngu Dật Hàm đã đẩy hắn vào WC, đánh dấu hắn, còn kiên nhẫn xoa bóp chân bị chuột rút của hắn, đôi mắt hơi động.

Ngu Dật Hàm không có quan hệ gì thân thiết với hắn, nhưng gần đây lại giúp đỡ hắn rất nhiều, nếu theo như kịch bản trong mấy bộ phim AO kiểu anh hùng cứu mỹ nhân thì hắn chắc hẳn đã phải lấy thân báo đáp rồi...

Khoan đã, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy!

Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp chứ!

Từ khi nào Quý Tiêu cần người khác cứu giúp như vậy chứ?

Hơn nữa, hắn là một Omega còn Alpha hơn cả Alpha, chắc chắn Ngu Dật Hàm không cần hắn phải lấy thân báo đáp đâu nhỉ?

Đã vậy còn việc có phản ứng với hắn, cũng chỉ là sự tôn trọng đối với độ xứng đôi cao về pheromone giữa Alpha và Omega của hai người thôi!

.

Quý Tiêu cuộn mình trong chăn, xấu hổ và tức giận quay người lại, cánh tay trái bị đè vào nhói một cái.

Loại thuốc ức chế chất lượng kém này, mỗi lần tiêm xong đều khiến hắn bị bầm tím, lần này tiêm hai mũi liên tiếp, đương nhiên sưng lên nhiều hơn.

Hắn điều chỉnh lại tư thế, nằm ngửa lại, đột nhiên ngây người.

Hắn không nhớ là đã xử lý ống tiêm thuốc ức chế chưa? Hắn thực sự không nhớ nổi!

.

Quý Tiêu cảm thấy thật sự rất bực bội.

Hắn luôn rất cẩn thận, sao hôm nay lại sao lơ đãng như vậy?

Đầu tiên là suýt quên che tuyến thể trên cổ, sau đó đến ngay cả chuyện có xử lý ống tiêm thuốc ức chế hay không cũng quên mất.

Quý Tiêu nghĩ đến đây, lo lắng không yên.

Nhớ lại lúc Ngu Dật Hàm cũng có mặt trong phòng tắm, người cẩn thận ổn định như vậy, chắc chắn sẽ nhớ rõ, Quý Tiêu bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên.

Hắn mở giao diện trò chuyện với Ngu Dật Hàm, nhanh chóng gõ ba chữ "Có đó không?" nhưng lại không gửi đi.

Đã hơn một giờ sáng rồi, chắc chắn Ngu Dật Hàm đang ngủ, nếu không cũng sẽ tắt chế độ im lặng, gửi tin nhắn đi không phải là làm phiền anh sao?

.

Quý Tiêu thở dài, xóa ô nhập liệu, ngẩn người một lúc, rồi sau đó nhìn thấy Ngu Dật Hàm gửi tin nhắn đến.

Ngu Dật Hàm: [Sao còn chưa ngủ? Có chuyện gì không?]

Quý Tiêu ngạc nhiên nhìn màn hình, người như Ngu Dật Hàm, chắc chắn giờ giấc rất đều đặn, vậy mà hôm nay lại chưa ngủ.

Không chỉ chưa ngủ mà còn nhận ra hắn đang nhập tin nhắn, chẳng lẽ vừa rồi Ngu Dật Hàm vẫn đang theo dõi giao diện trò chuyện với hắn?

.

Không, nghĩ vậy quá tự cao rồi. Chắc là anh vô tình online và nhìn thấy thôi mà?

Quý Tiêu cũng không còn tâm trạng để suy nghĩ thêm, vội vàng vào chuyện chính.

X: [Tôi quên mất hôm nay tiêm thuốc ức chế xong, không biết ống tiêm đã được hủy chưa. Cậu có nhớ không?]

Ngu Dật Hàm: [Khi tôi khóa cửa phòng vệ sinh, nó đã rơi từ tay cậu xuống đất rồi.]

X: [!!!]

Quý Tiêu hối hận đến mức suýt nữa quên cả thở. Cái quái gì vậy! Lúc đó sao hắn lại căng thẳng đến mức như thế chứ?

Ngu Dật Hàm: [Cái ống tiêm hiện giờ đang ở chỗ tôi.]

Quý Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Suy nghĩ một lúc, hắn lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

X: [Tại sao lại là ở chỗ cậu?]

Ngu Dật Hàm: [Tôi nghĩ có thể mang thuốc ức chế của cậu đến bác sĩ riêng của tôi hỏi thử.]

.

Quý Tiêu nhìn vào những dòng chữ của Ngu Dật Hàm trên màn hình, dừng lại một chút rồi tiếp tục gõ.

Ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình điện thoại đã được chỉnh tối, chiếu lên khuôn mặt Quý Tiêu, làm đôi mắt hắn trong đêm tối như sáng lên một cách nhẹ nhàng.

X: [Cảm ơn cậu, không ngờ cậu lại giúp tôi một chuyện lớn như vậy.]

Ngu Dật Hàm: [Không có gì.]

.

Quý Tiêu đột nhiên có chút muốn quan tâm đến tình hình của Ngu Dật Hàm.

X: [Sao cậu còn chưa ngủ? Kiểu người như cậu cũng thức khuya à?]

Ngu Dật Hàm: [Ngủ rồi lại tỉnh.]

X: [Mơ ác mộng à?]

Ngu Dật Hàm im lặng một lúc rồi mới trả lời.

Ngu Dật Hàm: [Không, không phải ác mộng.]

X: [Vậy mơ về cái gì?]

Ngu Dật Hàm: [Cậu định làm gì khi thuốc ức chế của mình không còn tác dụng?]

Quý Tiêu:  “…"

Người này mơ thấy chuyện gì không thể nói à, lại đột ngột chuyển đề tài?

Dù vậy, Quý Tiêu cũng không có sở thích xâm phạm đời tư của người khác, Ngu Dật Hàm không muốn nói thì hắn cũng không hỏi nữa.

.

Hắn thở dài, việc thuốc ức chế thật sự khiến người ta đau đầu.

X: [Tôi sẽ thử tìm cách khác xem sao.]

Ngu Dật Hàm: [Nếu cần, cậu có thể tìm tôi.]

Quý Tiêu nhìn vào dòng chữ đó, lại ngừng một chút. Người này, rốt cuộc vì sao lại giúp hắn đến mức này?

.

X: [Như thế này chẳng phải làm phiền cậu quá sao?]

Ngu Dật Hàm: [Alpha chăm sóc Omega là điều nên làm.]

Đúng rồi, Quý Tiêu nghĩ, anh là học sinh ưu tú, nếu là người khác trong hoàn cảnh của mình, chắc chắn anh cũng sẽ giúp đỡ.

Quý Tiêu không thể nói rõ trong lòng mình đang cảm thấy gì.

Cuối cùng hắn cười một cái.

X: [Cảm ơn cậu nhé, anh bạn. Nhưng tôi quen sống một mình, không thích nợ ai. Nếu cậu cần giúp đỡ trong kỳ động dục, đừng ngại mà tìm tôi giúp nhé.]

Bên kia đột ngột im lặng.

Ngu Dật Hàm: [Không cần đâu. Cậu đi ngủ sớm đi.]

Quý Tiêu: "???"

Không thích hắn đến vậy cơ à?

.

Ngu Dật Hàm đặt điện thoại xuống, đi vào nhà vệ sinh.

Cảnh tượng trong giấc mơ lúc nãy lại hiện lên trong đầu anh.

Nhà vệ sinh chật hẹp, đôi chân đang run rẩy, đôi mày nhíu lại, đôi mắt đỏ hồng...

Anh hít một hơi thật sâu, vặn nước lạnh ở mức tối đa.

Giúp anh?

Omega đó có hiểu mình đang nói gì không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK