• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đầu dây bên kia, Chuột suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là không đâu. Trước giờ gã vẫn bán thuốc giá rẻ ở đây, đôi khi còn tặng vài viên thuốc giảm đau, mối quan hệ cũng khá tốt. Tao chỉ biết là gã luôn sợ vợ, gần đây có thể bị bà vợ dữ dằn đó làm cho điên lên rồi.”

Quý Tiêu nghe vậy, thấy người này cũng không tệ lắm, thở phào nhẹ nhõm, vừa tiếp tục đạp xe vừa hỏi: “Khi nào gã ra được?”

Quý Tiêu nói vậy thực ra không mấy hy vọng.

Nếu người đó thật sự muốn vào tù, thì khi đi ăn trộm ví chắc chắn sẽ nhắm vào những người có tiền. Đến lúc đó, dù tiền trong ví không đủ để ngồi tù bao lâu, đối phương cũng có thể dùng quan hệ để giữ gã lại trong đồn cảnh sát.

Chuột lại nói: “Nhanh thì mười mấy ngày giam giữ là ra thôi.”

Quý Tiêu ngớ người.

“Sao lại ra nhanh vậy?”

“Gã cũng có chút may mắn. Lúc đó gã nghĩ người ta có tiền mới đi cướp, nhưng lại không biết rõ, đối phương chỉ mặc đồ hiệu giả, trong ví chỉ có mấy đồng xu.” Chuột cười nói. “Mày bảo bạn mày cứ đợi thêm đi, khi người bán thuốc ra, tao sẽ báo lại cho mày.”

Dù trong lòng Quý Tiêu vẫn còn hơi sốt ruột, nhưng kết quả này đã là điều may mắn trong bất hạnh rồi.

Quý Tiêu hít sâu một hơi, nói: “Được. Vậy tao sẽ đợi thêm.”

.

Đường Hân Nguyệt nghe thấy Ngu Dật Hàm không muốn giúp cô làm mai, dù không vui, nhưng Ngu Dật Hàm từ trước đến nay chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của cô, cô cũng không đến nỗi vì một Alpha chỉ gặp mặt một lần mà giận dỗi anh.

Chỉ là trước khi rời đi, cô vẫn không cam lòng, làm nũng với Đường Ôn Tuyết: "Bác ơi, bác phải khuyên anh họ giúp con nhé! Anh Quý Tiêu thật sự là người tốt lắm! Bác bảo anh họ đừng giận anh ấy nữa mà!"

Đường Ôn Tuyết âu yếm xoa đầu cô. “Được rồi."

"Hì hì, đợi có thời gian rảnh con lại đến chơi với bác!" Đường Hân Nguyệt ngồi vào trong xe, vẫy tay chào Ngu Dật Hàm và Ngu Thịnh. “Chào bác trai, chào anh họ."

.

Đường Ôn Tuyết tiễn Đường Hân Nguyệt xong, quả nhiên ngay lập tức quay lại với Ngu Dật Hàm. “Tiểu Hàm, con theo mẹ vào phòng sách một chút."

Ngu Dật Hàm và Đường Ôn Tuyết cùng đi vào phòng sách

Ngu Thịnh ở bên ngoài luôn tỏ ra uy nghiêm, nhưng ở nhà lại rất yêu chiều vợ, gần đây vừa mới từ nước ngoài trở về, gần như không rời khỏi bà. Mặc dù đang ở gần đó, ông vẫn muốn đi theo, nhưng Đường Ôn Tuyết nhẹ nhàng bảo: "Em muốn nói chuyện riêng với con."

Ngu Dật Hàm cảm nhận được ánh mắt đen như mực của Ngu Thịnh, như thể có thể đóng băng mọi thứ. Nếu là trước đây, Ngu Dật Hàm đã lạnh lùng đối diện với ánh mắt đó rồi.

Dù Ngu Dật Hàm nhìn chung là hiếu thảo và đúng mực, nhưng cũng không phải là người dễ dàng khuất phục, chỉ là hiện tại có việc cần nhờ người giúp đỡ, anh đành phải rũ mắt xuống, ngoan ngoãn chịu đựng ánh mắt sắc bén đó.

"Ông xã." Đường Ôn Tuyết thở dài.

Lúc này Ngu Thịnh mới thu lại ánh mắt, dặn dò: "Vậy hai người nghỉ sớm chút."

.

Phòng sách được trang trí theo phong cách mà Ngu Thịnh yêu thích, cổ kính và trang nhã. Nhưng một bên khu vực phía ban công, nơi dùng để nghỉ ngơi, lại được đặt rất nhiều cây cảnh mà Đường Ôn Tuyết yêu thích, hoa cỏ tươi tốt, đa dạng phong phú, được chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Đường Ôn Tuyết ngồi xuống chiếc ghế mây ở ban công. “Tiểu Hàm, lại đây, ngồi cạnh mẹ."

Ngu Dật Hàm ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh Đường Ôn Tuyết, nghe thấy bà nói: "Dù con vừa rồi nói như vậy với Nguyệt Nguyệt, nhưng mẹ cảm nhận được, thật ra con không ghét Quý Tiêu."

Câu nói đầu tiên của Đường Ôn Tuyết khiến Ngu Dật Hàm ngẩn người.

Đường Ôn Tuyết mỉm cười nói: "Vậy nên, tối nay mẹ gọi con vào không phải để khuyên bảo gì, mà là muốn biết, giữa con và đứa bé tên Quý Tiêu đó có chuyện gì."

Ngu Dật Hàm ngừng lại một chút.

Mối quan hệ giữa anh và Quý Tiêu không phải chuyện dễ dàng nói ra.

Đường Ôn Tuyết nhìn thấy biểu cảm của anh, hiểu chuyện nói: "Con chỉ cần nói ra những gì con muốn nói thôi."

Ngu Dật Hàm lúc này mới "Ừm" một tiếng.

.

"Khi con chuyển trường sang Tam Viện, người đầu tiên gặp con chính là Quý Tiêu. Nhưng lúc đó con không biết cậu ấy tên là Quý Tiêu. Lúc đó, cậu ấy đang đánh người trong ngõ, bị con đè lên tường khống chế..."

Rõ ràng là những chuyện mà lúc đó khiến anh rất ghét, nhưng khi nhìn lại, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy hơi hối hận và thương tiếc. Giọng anh vốn luôn đều đều, nhưng không hiểu sao giờ lại có chút dao động.

"Khi vào lớp mới, vì thành tích xuất sắc, con được chọn làm lớp trưởng. Con thích ngồi ở góc cạnh cửa sổ, vừa yên tĩnh, vừa có phong cảnh đẹp, nên đã chuyển bàn ghế vào một chỗ trống ở cuối lớp. Mọi người đều sợ hãi nói không nên ngồi ở đó, vì sẽ bị một tên đại ca trường tên Quý Tiêu dằn mặt, nhưng con không để ý."

"Ngày hôm sau, Quý Tiêu đến, đôi mắt đầy tơ máu nhìn con đầy khó chịu, cả lớp đều run sợ, nghĩ rằng cậu ấy sẽ nổi giận đánh con. Kết quả, cậu ấy chỉ đạp cái bàn của con lùi lại một chút như một lời cảnh cáo, không đánh, rồi lại nằm xuống bàn ngủ... Con không cảm kích gì, chỉ cảm thấy cậu ấy thật hung hăng, nên lau sạch bàn, dời lại chỗ cũ, trừ điểm của cậu ấy, rồi cứ liên tục cản cậu ấy ngủ."

Ngu Dật Hàm nói đến đây, hít một hơi sâu.

"Chúng con luôn đấu khẩu, ngoài trường cũng nhiều lần đánh nhau, nhưng lúc nào cậu ấy cũng bị con khống chế ngay từ đòn đầu, chỉ biết chửi ầm lên. Cho đến sau này, Nguyệt Nguyệt nhờ con đi với con bé tới cảng Peach..."

Ngu Dật Hàm kể cho Đường Ôn Tuyết nghe về lần đầu gặp Quý Tiêu, về việc làm đối thủ của nhau, rồi sau đó vì một sự cố mà thay đổi cách nhìn về đối phương, dần dần tháo gỡ hiểu lầm và mối quan hệ càng ngày càng tốt lên.

Anh giấu nhẹm chuyện Quý Tiêu là Omega, chỉ nói rằng hắn cố tình tỏ ra hung dữ, nhưng thực tế là người phải chăm sóc em trai và bà ngoại, có nhiều khó khăn riêng.

Cái đêm ở đảo với Quý Tiêu, Ngu Dật Hàm cũng nói mơ hồ là hai người đã "vất vả suốt đêm".

.

Dưới ánh đèn mờ tối, biểu cảm của Đường Ôn Tuyết có phần không rõ ràng, bà kiên nhẫn đợi cho đến khi Ngu Dật Hàm nói xong, rồi mới cười nói: "Mẹ biết rồi."

"Vậy chuyện ở ngõ Ô Nê, là vì cậu ấy nên con mới nhờ ba con sao?"

Ngu Dật Hàm không phủ nhận.

Anh tiếp tục giải thích: "Mẹ, trước đây con thật sự không có quan hệ tốt với Quý Tiêu, nhưng bây giờ, thực ra con rất....”

Anh cố gắng tìm một từ thích hợp. “Thưởng thức cậu ấy."

"Thưởng thức?" Đường Ôn Tuyết nhướng mày. “Vậy tại sao lại không thể giới thiệu cậu ấy cho em họ con?"

Ngu Dật Hàm lại lặng người.

"Tiểu Hàn, ông ngoại con luôn dạy mẹ và cậu con rằng khi nhìn người phải xem năng lực và nhân phẩm, không thể chỉ nhìn bề ngoài. Chính vì vậy, ông ngoại mới có thể gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, trở thành tỷ phú đứng đầu thế giới, mẹ mới có thể nhìn thấy ba con dù là một quân nhân thép nhưng lại có một trái tim ấm áp, cậu con mới cưới được mợ con, một nữ Beta hóng... à, cá tính."

Đường Ôn Tuyết nói đến đây, kịp thời điều chỉnh lại lời nói, rồi lại mỉm cười nói tiếp: "Quý Tiêu không màng nguy hiểm anh hùng cứu mỹ nhân, lại thông minh lanh lợi, mạnh mẽ và nhiệt huyết. Mẹ tin rằng, cậu con chắc chắn sẽ rất thưởng thức người con rể như vậy."

"Mẹ à, con..." Trong lòng Ngu Dật Hàm có chút chua xót, theo bản năng muốn ngăn cản nhưng lại không biết lý do vì sao.

.

Đang lúc tình huống có vẻ rối loạn, Đường Ôn Tuyết lại cười an ủi: "Thôi, con hiện tại chưa thể nói ra lý do, mẹ sẽ không ép con. Tiểu Hàn, con và ba con giống nhau, dù rất giỏi nhưng vẫn hơi chậm chạp trong một số chuyện. Nhưng đó cũng là điểm đáng yêu của con mà."

"Mẹ chỉ hy vọng con hiểu rằng, dù con sau này quyết định làm gì, chỉ cần con cảm thấy đúng, vậy cứ làm đi. Đừng quá lo lắng về mối quan hệ hay những quan điểm xã hội. Mẹ mặc dù rất hy vọng Nguyệt Nguyệt hạnh phúc, nhưng cũng hy vọng con được hạnh phúc."

Dù Ngu Dật Hàm không hiểu tại sao Đường Ôn Tuyết lại nói những lời này với mình, nhưng vẫn cảm kích nói: "Cảm ơn mẹ."

.

Khi Ngu Dật Hàm đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh nhìn thấy một chậu cây ở trên giá, nở đầy những bông hoa nhỏ trắng như sao.

Anh nhớ lại trước đây trên đường đến nhà Quý Tiêu cũng đã nhìn thấy loại hoa này, không khỏi hỏi: "Mẹ, đây là hoa gì vậy?"

"Đây gọi là hoa sao." Đường Ôn Tuyết cũng nhìn sang, giọng nói nhẹ nhàng. “Lúc mới nhìn không có gì nổi bật, nhưng nó là một loài hoa dại rất kiên cường, chỉ cần một chút dinh dưỡng là có thể sống. Nếu nhìn kỹ hơn, con sẽ thấy nó thật sự rất đẹp, giống như những bông hoa trắng tinh khiết, như những vì sao, dù mọc trên đất nghèo khó, chịu đựng bao nhiêu gió mưa, vẫn kiên cường vươn lên."

Ngu Dật Hàm gật đầu, chăm chú nhìn chậu hoa, không biết sao trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Quý Tiêu, người ấy dường như có nét gì đó giống với loài hoa này.

Đường Ôn Tuyết nhìn Ngu Dật Hàm. Thiếu niên đã dần trưởng thành thành một người đàn ông cao lớn và anh tuấn, đôi mi rủ xuống nhìn hoa, đôi mắt đen sâu thẳm như có chút dịu dàng thoáng qua, giống như ánh mắt mà lúc trước Ngu Thịnh nhìn bà vậy.

Bà mỉm cười, hỏi: "Con thích không? Nếu thích thì mang nó về phòng con đi."

.

Ngu Dật Hàm bưng chậu hoa về phòng, đang ngẩn người nhìn chậu hoa thì Loya lại gửi một tin nhắn.

Tội phạm trái tim mặc áo blouse trắng: [Dật Hàm, sau khi tôi kiểm tra kỹ, thấy tác dụng ức chế của loại thuốc này không có vấn đề gì. Cậu thử nghĩ xem, gần đây Quý Tiêu có dùng phải loại thuốc gì không nên dùng không?]

Ngu Dật Hàm có chút ngạc nhiên.

Dù Quý Tiêu vì thuốc ức chế thất bại mà gặp phải vấn đề trong kỳ phát tình, nhưng nhìn chung thể chất của hắn vẫn rất tốt, gần đây chẳng hề ốm đau gì, nếu có thì cũng không có lý do uống thuốc.

Ngoại trừ trước đó...

Ngu Dật Hàm nhớ lại việc Quý Tiêu đã uống thuốc tránh thai, hôm sau sắc mặt hắn có hơi kém, còn ngồi ngủ gục trên bàn, lòng bất giác chấn động, có một cảm giác mơ hồ dâng lên.

.

Đêm xuống.

Quý Tiêu đang lái xe mô tô trên con phố vắng, bất ngờ điện thoại lại vang lên.

Hắn có chút bất đắc dĩ, giảm tốc độ và nghe máy. “Chuột, lại có chuyện gì nữa?"

Đầu dây bên kia im lặng, chỉ nghe thấy tiếng người đang hút thuốc rất mạnh.

Quý Tiêu cảm thấy có chút bất ổn, nhưng lúc này hắn đang vội về nhà, không suy nghĩ nhiều, khó chịu thúc giục: "Chậc, có chuyện gì nói nhanh, nửa đêm rồi, tao còn phải về nhà đây!"

"Tiểu Quý." Đầu dây bên kia là một giọng nói trầm thấp, khàn khàn của một người đàn ông trung niên.

Quý Tiêu dừng lại.

Hắn im lặng trong đêm tối một lúc lâu, rồi cúi đầu, khó khăn mở miệng.

"…Chú Trương."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK