• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Tiêu vào diễn đàn, lướt qua một hồi lâu mà vẫn không thấy Ngu Dật Hàm đưa ra bất kỳ lời thanh minh nào, đành phải nhấp vào chế độ xem ngược để xem hiện tại diễn biến thế nào.

[Hot boy trường lạnh băng im lặng lâu năm cuối cùng lên tiếng, vạch trần chuyện cưng chiều vợ! Cp Vũ Quý* thực sự là thật! Đồ rác rưởi Đậu hãy cút đi!]

*Ghép từ họ hai người là Ngu Quý, chữ Ngu đồng âm với chữ Vũ trong tiếng Trung nên đọc lái theo.

[Click vào đây để xem hot boy trường học đường X đại ca trường đủ loại play, mọi tư thế bạn muốn đều có ở đây!]

[Mới yêu đã thất tình sao? Quả thật những A đẹp trai đều là Alpha (Tôi khóc rồi, tôi giả vờ.jpg) Ahhh cp này đẹp quá!]

[555 những kẻ không có mắt chửi bới giờ phải xin lỗi anh Quý của tôi! Từ nay anh Quý sẽ là thần tượng mới của tôi!]

...

Quý Tiêu bị những lời bình luận hoàn toàn khác biệt với phong cách trước đây của các bài viết làm cho bối rối, tiếp tục lướt xuống một chút thì cuối cùng cũng thấy có người đề cập đến trọng điểm.

[Có chuyện gì vậy, chẳng phải trước đây đều mắng Quý Tiêu sao? Sao chỉ sau một ngày mọi thứ đã thay đổi, có ai chỉ đường không?]

[Bạn ở trên ơi, qua trang 11, cmt 3121, hot boy trường đã đưa Đậu rác rưởi ra ngoài vả mặt rồi.]

.

Quý Tiêu theo chỉ dẫn tìm được lời giải thích của Ngu Dật Hàm trong một bài viết khác nói về hắn.

[Ngu Dật Hàm: Bài viết của chủ topic Đậu Cường trong bài này và bài trước về Quý Tiêu hoàn toàn là bịa đặt. Tôi là nhân chứng có thể chứng minh. @Đậu Cường, nếu có thể, cũng có thể ra đây giải thích.]

Ngay sau đó là một loạt các phản hồi với tên thật từ Đậu Cường, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn và gửi ngay lập tức.

[Đậu Cường: Lần trước thực ra là tôi đang quấy rối Omega trong con hẻm thì bị anh Quý bắt gặp và dạy dỗ. Tôi đã vu khống cậu ấy, còn dùng những bức ảnh không hay của Omega ấy để uy hiếp cậu ấy không được tiết lộ.

Lần này cũng vậy, tôi chẳng thấy gì cả, chỉ vì tình cờ ngửi thấy mùi của Omega và muốn trả thù anh Quý nên đã bịa chuyện. Mùi đó là của một cặp đôi khác để lại. Tôi sai rồi, xin lỗi anh Quý và tất cả những người đã bị tôi lừa.]

Dưới bài viết là vô số lời mắng chửi Đậu Cường, khen ngợi Quý Tiêu, và những tưởng tượng về mối quan hệ giữa Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm.

.

Quý Tiêu đã hiểu rõ tình hình, không xem thêm nữa mà đặt điện thoại xuống.

Không biết Ngu Dật Hàm đã dùng biện pháp gì, nhưng rõ ràng là Đậu Cường đã bị ép phải nói ra những lời có lợi nhất cho hắn, giúp hắn làm rõ sự việc và che giấu thân phận Omega của mình.

Nhưng Ngu Dật Hàm thì sao?

Quý Tiêu nghĩ đến Ngu Dật Hàm, một người gần như chưa từng vướng phải bất kỳ tin đồn nào, lại phải gắn liền với mình, bị người ta đồn thổi, khiến hắn cảm thấy có chút áy náy.

.

“Thật ra thì, cậu không cần phải làm vậy.” Quý Tiêu đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu, thấp giọng nói. “Tôi đã quen với việc họ bàn tán về tôi rồi, nhưng mà cậu thì sao, họ cứ tưởng tượng đủ thứ về cậu, thậm chí là ship cả tôi với cậu, không thấy khó chịu sao?”

Ngu Dật Hàm ngừng một chút.

Vì bản tính anh lạnh lùng, thực ra không thích người khác bàn tán về chuyện riêng tư của mình, nhưng không biết vì sao, trong chuyện này, anh lại không cảm thấy phản cảm chút nào.

Anh hỏi: “Tại sao phải khó chịu?”

“Người như cậu chắc không thích bị người khác bàn tán chuyện riêng tư, đúng không? Mà này…” Quý Tiêu nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, có chút ngượng ngùng xoa xoa mũi, rồi khẽ nói. “Không phải cậu rất không thích tôi sao? Trước đây, khi tôi muốn trả lại cái ân tình gì đó, cậu còn không vui vẻ.”

Ngu Dật Hàm nhớ lại đêm hôm đó.

Ra là anh đã khiến người này hiểu lầm sao?

.

Quý Tiêu thấy Ngu Dật Hàm không nói gì, lại cười nói: "Cái đó, cậu không cần phải làm gì đâu, tôi chỉ nói sự thật thôi, không phải muốn tính sổ với cậu. Thực ra người như tôi, cũng..."

"Tôi không phải không thích cậu." Ngu Dật Hàm nói.

Nhưng lý do thật sự thì không dễ để nói với Omega trước mặt.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói. “Chỉ là vì nghĩ đến sự an toàn của cậu thôi."

“???” Quý Tiêu nhìn anh.

Ngu Dật Hàm lại nói những điều mà hắn không hiểu nữa rồi?

.

Quý Tiêu đương nhiên không nghĩ đến việc Ngu Dật Hàm sợ rằng anh sẽ làm ra chuyện khác người trong kì động dục.

Hắn nghĩ một chút, nghe nói Alpha trong kì động dục có thể dễ tức giận, rất hung hãn, mặc dù kiểu người như Ngu Dật Hàm chắc hẳn tự chủ rất tốt, nhưng hắn cũng chưa từng thấy kì động dục của anh, không thể nói chắc được.

Vì vậy hắn nói: "Cũng đúng, nếu đến lúc đó, có lẽ tôi thật sự không đánh lại cậu."

Ngu Dật Hàm vốn lo Quý Tiêu không hiểu, đang phân vân có nên nói rõ sự thật không, nhưng khi thấy Quý Tiêu đã hiểu, anh cũng không nói thêm gì nữa.

.

Vấn đề trong bài đăng đã được giải quyết, Quý Tiêu nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị ra ngoài.

Điểm số tổng hợp không quan trọng đối với Quý Tiêu, Ngu Dật Hàm hiện tại vẫn sẽ trừ điểm của hắn, nhưng sẽ không ngăn cản hắn và giảng giải nữa, Quý Tiêu cũng không cần phải luôn lo lắng như chơi trò chơi “chim ưng bắt gà” nữa, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Nhưng Quý Tiêu cũng không muốn để người ngoài nói lắm lời, nên vẫn giữ thói quen cũ, khi Ngu Dật Hàm ở đây, hắn sẽ thường giả vờ vào nhà vệ sinh thay vì trèo qua cửa sổ.

Lần này khi hắn đang chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh thì lại tình cờ gặp Ngu Dật Hàm.

Quý Tiêu nhìn anh, theo thói quen cũ mà trong ánh mắt vẫn có một chút đề phòng, đứng im một lúc, nhưng sau đó hắn lại thả lỏng. “Cậu, vào nhà vệ sinh à?”

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu dần dần tin tưởng mình, khẽ nhướng mày một chút.

“Không phải.” Ngu Dật Hàm nói. “Tôi đến nhắc cậu nhớ ngày mai mang theo một ống thuốc ức chế. Bác sĩ riêng của tôi vừa gửi tin nhắn nói thuốc ức chế thì bình thường, để kết quả chính xác cần lấy một ống nữa rồi làm xét nghiệm lại.”

Quý Tiêu nghe vậy có chút do dự, sáng ngày mai hắn có một công việc bán thời gian ở cửa hàng đồ ăn sáng. “Ngày mai tôi có việc, không đến trường được, có thể đưa cho cậu vào ngày kia được không?”

Ngu Dật Hàm đáp: “Vậy tối nay tôi sẽ qua nhà cậu lấy.”

“A? Tôi...”

“Muộn rồi, cậu đi đi.” Ngu Dật Hàm biết Quý Tiêu không thích nợ người khác, sợ hắn từ chối, anh thúc giục.

Quý Tiêu chỉ có thể vừa ra ngoài vừa nói: “Ngu Dật Hàm, món nợ này coi như tôi không trả hết rồi, dù sao sau này có chuyện gì cần giúp, cứ tìm tôi!”

.

Tối hôm đó, Ngu Dật Hàm ngồi trong xe, nhìn qua cửa sổ xe hướng về đầu ngõ.

Đèn đường ở đây có vài cái bị hỏng, ánh sáng phát ra yếu ớt lạnh lẽo, không đủ để chiếu sáng rộng, sâu trong ngõ tối om, nhìn rất khó chịu.

“Lần trước cậu ấy bảo anh đỗ xe ở đây à?” Ngu Dật Hàm hỏi tài xế.

“Vâng.” Tài xế trả lời.

Ngu Dật Hàm nhớ lại địa chỉ gia đình mà Quý Tiêu đã đăng ký trong lớp, ánh mắt có chút nghi hoặc, anh nhớ là còn phải đi thêm một đoạn nữa.

Không chắc Quý Tiêu có chuyển nhà hay không, anh chỉ đành lấy điện thoại liên lạc với Quý Tiêu.

Ngu Dật Hàm: [Về nhà chưa?]

X: [Ừ, về rồi.]

Ngu Dật Hàm: [Tôi cũng sắp đến gần nhà cậu rồi.]

X: [Nhanh vậy? Nếu tôi chưa về thì cậu phải đợi à?]

Ngu Dật Hàm nhìn qua đồng hồ.

Ngu Dật Hàm: [Bây giờ đã là mười một giờ rồi.]

Anh cố ý đến vào lúc Quý Tiêu sắp ngủ.

X: [Có khi tôi sẽ về muộn hơn.]

.

Ngu Dật Hàm nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt anh lại trở nên mờ mịt.

Ngu Dật Hàm: [Nhà cậu ở bên cạnh chỗ này à?]

X: [Đừng, cậu cứ đợi ở đó đi, tôi sẽ đi tìm cậu.]

Ngu Dật Hàm: [Hay để tôi qua đó.]

Ban đầu Ngu Dật Hàm định không muốn Quý Tiêu phải đi thêm đoạn nữa vì hắn đã mệt mỏi vì phải làm việc cả ngày rồi, nhưng sau đó Quý Tiêu không trả lời nữa, có lẽ hắn đã thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến.

Ngu Dật Hàm đành không nói thêm gì nữa, anh xuống xe và đứng đợi ngoài cửa xe.

.

Một lúc sau, anh nhìn thấy một bóng người chạy ra từ đầu ngõ.

"Tối nay làm phiền cậu rồi!" Quý Tiêu bước nhanh đến trước mặt anh.

"Không sao." Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu tiến lại gần, hơi ngẩn người.

Mặc dù trước đây anh đã thấy Quý Tiêu xõa tóc trước trán, nhưng thường là trong tình huống khá chật vật.

Lần này là lần đầu tiên anh thấy Quý Tiêu xõa tóc ra nhìn trông rất nhẹ nhàng, rất khác với vẻ mặt sắc bén và bướng bỉnh bình thường, trông hắn có vẻ dịu dàng hơn, chắc là mới tắm xong, trên người ngoài mùi pheromone còn có mùi sữa tắm.

Áo phông hắn mặc là loại cỡ lớn, không giống như kích thước của Quý Tiêu mà lại giống như của Ngu Dật Hàm, nhưng mặc dù Quý Tiêu cao 1m80, thì chiếc áo vẫn rộng thùng thình trên người hắn, may mà hắn là người có vóc dáng chuẩn, mặc đồ như vậy lại tôn lên một vẻ đặc biệt khác.

"Thuốc ức chế, đây." Quý Tiêu đưa thuốc ức chế cho anh.

Ngu Dật Hàm nghe thấy Quý Tiêu thở gấp, biết chắc hắn đã chạy một đoạn dài, vừa nhận thuốc vừa nói: "Nhà cậu không ở đây sao? Sao không để tôi đi thẳng tới nhà cậu?"

Quý Tiêu như đang suy nghĩ gì đó, hắn dừng lại một chút rồi nói: "Đường quanh đây tệ lắm, nếu lỡ mà xước chiếc Maserati của cậu thì sao?"

Ngu Dật Hàm rõ ràng không thấy lý do này thuyết phục. "Đi vòng một vòng, vẫn có thể đi được. Để tài xế đưa cậu về nhé."

"Không cần đâu." Quý Tiêu vội vàng nói. “Thực ra là vì khu này quá loạn. Nếu cậu lái xe tới đây, chắc chắn sẽ bị đồn đại ầm ĩ."

Cuối cùng Ngu Dật Hàm không kiên trì nữa, nhìn về phía con ngõ tối, anh không nhịn được nói thêm: "Vậy để tôi đi bộ đưa cậu về. Đã khuya rồi, một Omega như cậu đi một mình không an toàn."

"Thật sự không cần đâu..." Quý Tiêu phản ứng theo bản năng định từ chối, nhưng hắn đột nhiên nhận ra câu nói của mình có gì đó buồn cười, hắn cười và vỗ vai Ngu Dật Hàm.

“Không phải chứ, cậu thật sự nghĩ tôi là Omega bình thường à? Nếu có Alpha nào đụng phải tôi, thì họ không an toàn mới đúng!"

Ngu Dật Hàm nhìn vào nụ cười trên môi Quý Tiêu, không hiểu sao trong lòng có một cảm xúc kỳ lạ, anh không tự chủ được mà khẽ nói: "Cậu là Omega, thì sẽ không an toàn."

Quý Tiêu nhìn thẳng vào anh, ngẩn người.

Hắn đột nhiên nghĩ đến những gì Ngu Dật Hàm đã nói, việc không cho hắn giúp đỡ trong kì động dục là vì sự an toàn của hắn. Sau khi nhận ra điều đó, hắn chỉ thấy mặt mình nóng lên, hắn rút tay khỏi vai Ngu Dật Hàm, lùi lại xa hơn.

.

Sau đó, Quý Tiêu vẫn cứ thấy mình còn chút bối rối, nhưng khi hắn nhận ra thì đã để Ngu Dật Hàm đưa mình về nhà.

Khi đứng dưới tòa nhà của mình, Quý Tiêu cảm thấy mình hơi mơ màng.

"Về sớm nghỉ ngơi đi." Ngu Dật Hàm nói.

Quý Tiêu chỉ có thể ngây người đáp lại: "À, được. Cậu cũng vậy."

.

Quý Tiêu lờ đờ lên lầu, nhưng ngay cả cửa vốn đã khó mở, lần này hắn cũng phải mất một lúc lâu cũng chưa mở được.

Cuối cùng hắn chỉ có thể đặt chìa khóa xuống, đứng ngẩn người trước cửa.

Những lời của Ngu Dật Hàm, có lẽ là do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.

Hắn không nhịn được liếc nhìn xuống dưới, nhưng lại bắt gặp bóng dáng của một người trong góc không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK