Tạ Hữu Thuận lớn lên cao gầy, khuôn mặt không phải là vô cùng tuấn tú, nhưng cũng khá thu hút, khuôn mặt như dao gọt, đôi mắt đen bóng, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh.
Tiêu Lê Hoa rất thỏa mãn, hắn cũng không giống với trượng phu trước kia của mình, như vậy rất tốt, tên chồng trước kia quá nhã nhặn, kết quả lại làm ra chuyện dối gạt mình mà có nữ nhân ở bên ngoài. Tuy Tạ Hữu Thuận là một nông phu, nhưng mà hắn có thể chịu đựng được Tiêu Lê Hoa của trước kia, dù là Tiêu Lê Hoa trước kia khiến người ta chán ghét như vậy lại chưa từng đánh chửi nàng ta, có thể thấy được là một nam nhân không tệ.
Ở cùng nam nhân như vậy cả đời, lúc bắt đầu tiếp nhận cũng không phải quá gian nan.
Nguyện vọng trong lòng của Tiêu Lê Hoa chỉ đơn giản là tìm một nam nhân tốt lại có mấy đứa bé rồi sống một cuộc sống yên ổn, hiện tại đã có con rồi, nếu nam nhân này cũng hợp ý, phần còn lại dĩ nhiên là cả nhà sống yên ổn rồi, về phần tình yêu, Tiêu Lê Hoa đã từng bị một tên chồng trước làm cho thương tích đầy mình, nên nhận thấy rằng nó cũng không thật sự trọng yếu, nàng nghĩ chính mình nhất định có thể sống thật tốt.
“Ta đi trong đất nhìn xem, Nhị tẩu, mọi người tiếp tục giặt y phục a.”
Tạ Hữu Thuận thấy Tiêu Lê Hoa nhìn chằm chằm vào mình, trong nội tâm có chút quái quái, chẳng qua là số lần phu thê bọn họ nói chuyện với nhau rất ít, thực tế này ngoài những lúc làm chuyện đó, hắn đều không muốn nói chuyện với nàng, Tiêu Lê Hoa luôn không nể tình, hắn lại không thể làm gì nàng cả, sau mấy lần liền ít nói chuyện với nàng, chính là ở trong nhà nói chuyện cũng ít đi.
Hiện tại phu thê hai người đã không gặp nhau một thời gian dài rồi, Tạ Hữu Thuận trực tiếp để lại cho Tử thị một câu rồi xoay người rời đi, còn nắm tay Thạch Đầu và Mộc Đầu đi cùng, hắn muốn hỏi mấy đứa nhỏ một chút rằng nương của bọn chúng rốt cục là làm sao vậy.
Trong nội tâm Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ quan hệ của đôi phu thê này thật là lãnh đạm, chẳng qua là nàng cũng không để ý, Tiêu Lê Hoa trước kia vốn dĩ cũng không có tâm trở thành một thê tử tốt một mẫu thân tốt, nàng tận tâm chẳng phải là được rồi sao? Tạ Hữu Thuận kia cũng không phải là nam nhân xấu, nàng cũng không tin khi nàng nói chuyện đàng hoàng với hắn rồi, hắn sẽ không sống tốt với nàng.
“Hừ, nam nhân nhà mình trở về rồi, ngay cả nói cũng không thèm nói, thực không chào đón người ta, còn nghĩ chiếm được yêu thích của các thiếu gia lão gia, nghĩ thật hay!”
Chu đại tẩu thấy Tạ Hữu Thuận đi xa, lúc này mới dám nói, còn phi một tiếng về phía mặt nước bên cạnh.
Những nữ nhân gần đó nghe xong đều cười như không cười, các nàng cũng biết được nguyên nhân Tiêu Lê Hoa bị người ta đuổi đi.
Sắc mặt Tử thị khó coi, đó là gièm pha của Tiêu Lê Hoa, nhưng mà Tiêu Lê Hoa đã gả đến Tạ gia rồi, chính là con dâu của Tạ gia, gièm pha của nàng cũng là gièm pha của Tạ gia, trên mặt nàng cũng không có gì đẹp.
Tiêu Lê Hoa không thèm để ý, nói với Tử thị: “Nhị tẩu, đi thôi, nước ở đây quá bẩn rồi, toàn là nước bọt của người ta, còn từ trong một cái miệng thối hay nói luyên thuyên. Ngay cả việc phu thê người ta không nói lời nào cũng quản, không biết là nghe được lời nói nhảm từ đâu rồi lại lẩm bẩm vớ vẩn, nếu thật sự là đủ quan tâm, người ta đều nói người lo nghĩ thì hay gầy, thế nhưng không thấy có người gầy a.”
Tử thị nghe xong thì cười nói: “Đúng vậy a, chúng ta đi tìm chỗ sạch sẽ hơn đi.”
Mặt béo của Chu đại tẩu hồng lên, những người bên cạnh nàng sau khi nghe lời của Tiêu Lê Hoa nói thì nghĩ đến Chu đại tẩu vừa nhổ một ngụm nước bọt vào trong nước, cũng cảm thấy nước kia bẩn rồi, tuy là bình thường cũng có người ném đồ vào trong nước, nhưng đó là do không ai thấy được,bây giờ thấy được rồi, dù chỉ là một ngụm nước bọt thì cũng thấy chán ghét a! Ánh mắt mọi người nhìn Chu đại tẩu cũng có chút chán ghét rồi.
Chu đại tẩu thở hổn hển, trong miệng mắng chửa Tiêu Lê Hoa không ngừng, chỉ là mọi người đã đi rồi, nàng ta có mắng cũng không ai nghe được, lần cãi nhau này nàng ta thua.
Tuy trên mặt Trương Thủy Đào không để lộ ra, nhưng trong nội tâm lại không vui vẻ gì, dùng sức đập đập y phục.
Giặt y phục xong, Tiêu Lê Hoa và Tử thị về nhà, tiến vào cửa chính thì chỉ thấy trên giường gạch có một bọc y phục, mở ra xem xét bên trong có hai bộ y phục, cũng đã bẩn rồi. Không phát hiện ra tiền, đoán chừng là Tạ Hữu Thuận đặt ở bên người, hoặc là giấu ở chỗ nào đó trong nhà rồi. Nàng cũng không tìm, dù sao đợi người trở về thì sẽ biết.
Đợi đến lúc trời sắp tối, Tạ Hữu Thuận mới trở về với người trong nhà.
“Nương, nương, con về rồi!”
Thạch Đầu vừa vào nhà thì nhìn thấy Tiêu Lê Hoa nên chớp chớp mắt to nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ không biết nương có còn là nương chỉ cười ôn hòa giống lúc nãy không, cậu phải xác định một chút.
Tiêu Lê Hoa cúi ngươi hôn lên ót cậu bé một cái rồi nói: “Con ngoan! Nói với nương xem con đã làm gì nào? Có trông chừng đệ đệ thật kỹ hay không?”
Đôi mắt của Thạch Đầu lóe sáng, thầm nghĩ nương vẫn là nương hiền lành, thật tốt!
“Cha dẫn chúng đến chỗ đất đai, con còn đưa mạ giúp cha nữa, đệ đệ ở bên cạnh rất ngoan ngoãn, không có không nghe lời! Mộc Đầu, có đúng hay không?”
“Đúng a, con rất ngoan!”
Tiểu Mộc Đầu bị Tạ Hữu Thuận ôm vào, lúc thấy được nương vẫn còn cười híp mắt, cậu bé lập tức vứt bỏ cha chuyển sang ôm lấy nương, đưa bàn tay nhỏ bé muốn Tiêu Lê Hoa ôm một cái. Tiêu Lê Hoa đưa tay ôm lấy cậu, lại để cho cậu bé ngồi ở trên giường rồi giúp bé sửa sang lại đầu tóc.
Tạ Hữu Thuận nhìn thấy Tiêu Lê Hoa và hai con trai thân thiết như vậy, trong nội tâm thật sự rất giật mình, lúc trước hắn nghe được sự thay đổi của Tiêu Lê Hoa từ chỗ hai con trai, thật sự có chút không thể tin được. Hiện tại vừa thấy quả là như thế, sau khi kinh ngạc qua đi thì rất cao hứng, dù sao thê tử có thể đối tốt với con, có thể khiến trong nhà không còn lạnh lẽo như băng quật giống trước kia nữa, chuyện này so với bất kỳ chuyện gì cũng tốt hơn. Còn thêm chuyện lúc đứng ở bờ sông nghe Tiêu Lê Hoa nói với mọi người là không chê mình, nói hắn tốt lắm, Tạ Hữu Thuận đều nghĩ vợ nhà mình là bị quỷ nhập rồi, chỉ có điều nàng nhớ kỹ tất cả mọi chuyện, vậy thì cũng không phải là quỷ nhập vào người rồi, cho nên đoán chừng là đã bị ngã đến tỉnh táo, đây thật đúng là một chuyện tốt a.
Tiêu Lê Hoa thân mật với hai con trai xong, thấy Tạ Hữu Thuận còn đứng ở đó, cười cười với hắn, đi qua đóng cửa lại, để cho hai đứa nhỏ ngồi trên giường chơi đùa, nàng ngồi ở bên giường nói chuyện với Tạ Hữu Thuận.
“Đoán chừng là chàng biết lần này ta lại gây chuyện rồi, cũng nhìn ra ta có chút thay đổi. Chàng cũng đừng nghi ngờ, ta không phải là bị quỷ nhập đâu, chỉ là lần này thật sự thiếu chút nữa là đã chết rồi, nên cũng suy nghĩ cẩn thận một số việc. Chuyện trước kia chúng ta đều buông xuống, bây giờ phải sống thật tốt, chàng cảm thấy thế nào?”
Tạ Hữu Thuận cũng từng nghe chuyện có người chết qua một lần rồi tỉnh lại thì tính tình thay đổi, nghĩ rằng tính tình của Tiêu Lê Hoa thay đổi một chút cũng không kỳ quái, hơn nữa nàng cũng không thay đổi toàn bộ, nhìn nàng ở bờ sông khiến cho những nữ nhân kia tức giận, vẫn có hình ảnh của quá khứ, chẳng qua ngược lại hắn không cảm thấy chán ghét, dù sao thì cũng là do những nữ nhân kia làm sai.
“Được, vậy sao này chúng ta sống thật tốt.”
Tiêu Lê Hoa thấy Tạ Hữu Thuận không hoài nghi gì, cũng không so đo những chuyện Tiêu Lê Hoa làm trước kia, nguyện ý chung sống thật tốt với nàng, trong nội tâm âm thầm thở phào, lại nói với hắn chuyện một lượng bạc, ra vẻ đương nhiên nói: “Lần này chàng kiếm được bao nhiêu tiền? Cầm lấy đi đưa cho cha nương, nói là tiền thuốc của ta, nếu không đủ, về sau chàng lại làm thêm để bù vào.”
Tạ Hữu Thuận nghe xong thì hơi nhướn mày một chút: “Tiền này vốn để nhập vào của công mà.”
Tiêu Lê Hoa nhìn xem hắn rồi nói: “Đúng vậy, là để nhập vào trong quỹ công, chỉ có điều trong số này cũng có tiền thuốc của ta rồi. Chàng nghĩ đi, nếu như chàng ở nhà mà trong tay lại có số tiền kia, nhất định sẽ lấy ra chữa bệnh cho ta đúng không? Rồi phần tiền còn lại mới đưa cho cha nương, hiện tại bọn họ bỏ ra trước, chàng lại lấy từ trong tiền công của chàng ra để trả lại cha nương. Chàng hiểu ý của ta không?”
Tạ Hữu Thuận có chút hiểu cũng có điều không hiểu, chẳng qua là thấy Tiêu Lê Hoa nói lý lẽ hào hùng như vậy, trong lòng của hắn cũng hiểu rõ một điều, chính là vợ vẫn không thiệt thòi, một lượng bạc mà nàng nói kia, đã đem cả nhà đùa bỡn trong đó rồi, tuy là dùng phương pháp xử lý có chút vô lại. Chẳng qua Tạ Hữu Thuận cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy Tiêu Lê Hoa nói chuyện không có đạo lý này đến mức cây ngay không sợ chết đứng như vậy, bộ dạng có chút không giống với lúc trước, có chút thuận mắt hơn.
Tiêu Lê Hoa thấy Tạ Hữu Thuận không nói lời nào, thì tiếp tục nói với hắn: “Chuyện này chàng không lên tiếng thì chính là đồng ý đó, ta còn muốn nói với chàng chuyện này. Chàng xem xem, có phải chúng ta cần phải ra ở riêng không, dù sao thì ta có ý định phân ra, nếu thời gian tới cứ tiếp tục sống như vậy thì không có cách nào sống nổi nữa rồi.”
Tạ Hữu Thuận nghe Tiêu Lê Hoa nói đến chuyện ra riêng thì có chút kinh ngạc, từ khi Tiêu Lê Hoa gả vào cửa cho tới bây giờ cũng chưa từng đề cập qua việc phân nhà, nàng không hài lòng khi gả cho mình, trong nhà trừ ăn ra thì cơ hồ là không làm việc gì cả, bắt buộc lắm mới làm chút việc, còn giống như là muốn giày vò nhà này. Hiện tại nàng trở nên chịu khó rồi, lại đề cập đến việc ra riêng, hắn không thể không kinh ngạc a. Chẳng qua sau khi nghe xong lời Tiêu Lê Hoa nói, lông mày của hắn nhíu chặt lại.
“Thạch Đầu, lời nương của con nói là sự thật sao? Người khác có ăn mà các con không có sao? Là như vậy đúng chứ?”
Tạ Hữu Thuận không thể tin được những gì hắn vừa nghe thấy, thực tế thì Tiêu Lê Hoa nói ra lời này, là lúc vợ có chuyển biến, trước kia nàng hoàn toàn mặc kệ hai đứa bé, nên lời nói của nàng hắn cũng không tin hoàn toàn.
Thạch Đầu và Mộc Đầu đang ngồi chơi ở góc giường, nhưng vẫn nghe thấy cha nương nói chuyện, thấy cha hỏi mình, cậu bé liền gật đầu, trước kia cậu cũng muốn nói với cha đó, nhưng vừa nghĩ đến nương nên không phản đối. Hiện tại cuối cùng cũng có thể cáo trạng, cậu bé lập tức nói ra toàn bộ ủy khuất, nói xong thì khóc lên. Tiểu Mộc Đầu thấy ca ca khóc thì cũng khóc theo.
Tạ Hữu Thuận tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, hắn ở bên ngoài làm việc vất vả, đem tất cả tiền kiếm được giao cho nhà, kết quả con của hắn bị đối xử như vậy, còn gạt hắn, hắn cảm thấy lạnh thấu tâm.
Tiêu Lê Hoa vừa thấy sắc mặt của Tạ Hữu Thuận đã biết rõ hắn vô cùng để ý đến chuyện con trai chịu khổ, thấy rằng việc ra tiêng có hi vọng rồi.
“Không phải đã nói là sau khi Như Ý thành thân thì phân nhà sao? Nhà này sớm muộn gì cũng chia ra, không chằng chúng ta ra riêng trước đi. Ta cũng chỉ mới biết được con trai của chúng ta phải chịu ủy khuất như thế này, nhớ lại trái tim cũng lạnh lẽo. Ta chỉ muốn đối xử tốt với các con, chỉ cần chàng đáp ứng ra riêng, ta cam đoan sẽ nuôi nấng các con thật tốt, cũng đối tốt với chàng, sinh sống yên ổn, không bao giờ… giống như trước nữa. Chàng hãy suy nghĩ thật kỹ, loại ngày này ta ở một ngày lại khó chịu thêm một ngày.”
Tạ Hữu Thuận trầm mặt suy tư.
Tiêu Lê Hoa nói: “Sớm ra riêng ngày nào thì ta có thể làm đồ ăn ngon cho các con ngày đó, chàng xem chúng gầy như vậy, nếu lại đói thêm một thời gian ngắn nữa, không biết có thể có hại gì với thân thể hay không. Thân thể của tiểu hài tử rất khó dưỡng lại được đó.”
Tạ Hữu Thuận nhìn xem thân thể gầy ốm của hai con trai, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì gầy ốm mà lộ ra đôi mắt đặc biệt lớn, trong nội tâm cũng không dễ chịu.
Lúc ăn cơm Tạ Hữu Thuận vẫn không nói lời nào, sắc mặt bình tĩnh, nhưng là mọi người đều nhìn ra tâm tình của hắn không tốt.
Ăn cơm xong, Tạ Hữu Thuận đi vào phòng của cha mẹ, cầm tiền công đi qua.
Tiêu Lê Hoa cũng đi theo hắn, nàng lo lắng Tạ Hữu Thuận không thể truyền đạt lại lời nói của nàng, nên định nói giúp.
Uông thị thấy Tiêu Lê Hoa thì tức giận, lại nói đến chuyện một lượng bạc kia, nói là Tiêu Lê Hoa phải trả lại cho họ, lại khiến cho Tạ Hữu Thuận nghĩ biện pháp. Tiêu Lê Hoa lập tức nói ra ý nghĩ của mình, khiến Uông thị tức giận đến chửi ầm lên, chẳng qua là sắc mặt Tiêu Lê Hoa không thay đổi chút nào, nghĩ thầm bà dám để cho con của tôi đói bụng nhiều bữa như vậy, đừng muốn một lượng bạc này nữa.
Uông thị đang mắng đến vui sướng thì Tạ Hữu Thuận đột nhiên đề cập đến chuyện ra ở riêng, lại nói về chuyện cái bánh kia, Uông thị á khẩu không nói gì được, trừng mắt nhìn Tiêu Lê Hoa đến nỗi tròng mắt muốn trừng ra ngoài. Mặt mo của Tạ Sinh Tài cũng đỏ lên, cúi đầu không lên tiếng, việc này là bọn họ đuối lý, nói ra thì chính là Tạ gia mất mặt a.