• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai Tiêu Lê Hoa tỉnh hơi trễ, nàng mở mắt thì phát hiện trời đã sáng rồi, đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt có chút nóng lên, khẽ nhổm người xem bốn phía một chút phát hiện chỉ một mình nàng ở trên giường gạch. Từ từ ngồi dậy, phát hiện eo chân và cánh tay đều có chút ê ẩm, mặt lại nóng lên rồi, nghĩ Tạ Hữu Thuận tinh lực thật dồi dào. Có lẽ bởi vì làm chuyện đêm qua đã kích thích nàng, nàng lại nhớ nhiều hơn về trí nhớ của Tiêu Lê Hoa.

Trong trí nhớ Tiêu Lê Hoa, cuộc sống vợ chồng với Tạ Hữu Thuận không có mấy lần, mỗi lần đều hết sức vội vàng. Hơn nữa hai người đều rất lãnh đạm, Tiêu Lê Hoa chướng mắt Tạ Hữu Thuận, luôn lộ vẻ không tình nguyện.Tạ Hữu Thuận tất nhiên cũng không nhiệt tình nổi. Mà đêm qua hai người bọn họ đều tâm ý tương thông, ngươi tình ta nguyện, tự nhiên cực kì nóng bỏng.

“Nương tử nàng đã tỉnh? Ta làm cơm, nàng dậy ăn chút ít nhé!”

Tạ Hữu Thuận vén rèm lên thấy nương tử ngồi trên giường gạch, cổ áo hơi nới lỏng, có thể thấy một mảnh tuyết trắng, tóc trước khi ngủ tản ra vốn đã dùng dây buộc ở thắt lưng, hiện tại lại càng rời rạc, sợi tóc đen nhánh xõa trước ngực sau lưng, khuôn mặt hơi đỏ giống như hoa đào mùa xuân nở rộ đẹp nhất, ánh mắt tựa như sương sớmlấp lánh tỏa sáng, đôi môi hồng nhuận nhuậnkhiến cho hắn nghĩ tới quả hồng trên núi, nghĩ miệng nương tử còn ngọt hơn so với quả hồng kia, hắn lại muốn tới cắn hai cái.

Nương tử như vậy khiến miệng Tạ Hữu Thuận phát khô, tim đập như sắp nhảy ra khỏi miệng. Thân thể lại nổi lên phản ứng, hắn lập tức nói nương tử đã làm cơm cho nàng để che dấu lúng túng.

Tạ Hữu Thuận nghĩ hóa ra mình cũng thích cùng vợ làm chuyện như vậy. Trước kia ở chung một chỗ với đám đàn ông khác, khó tránh khỏi sẽ nói chút chuyện về phụ nữ, nghe bọn họ khoe khoang, nhìn ánh mắt những người đó như sói đói, hắn đã nghĩ nào có sảng khoái như vậy. Hắn cưới nương tử cũng không thấy tốt, giống như ôm khúc gỗ vậy. Đến bây giờ có tình cảm với nương tử, nương tử chủ động ôm hắn và thân cận hắn, hắn mới phát hiện thì ra mình cũng kích động. Hắn như con hổ đói bụng một mùa đông xuống núi, hận không thể ăn sạch nương tử. Nếu không phải bản tính ôn hòa, hôm nay chắc chắn Tiêu Lê Hoa sẽ không chỉ đau xương sống thắt lưng đơn giản như vậy.

Tạ Hữu Thuận nghĩ không trách được đàn ông đều muốn kết hôn cưới vợ. Hóa ra trừ sinh con, còn thích ngủ cùng nương tử làm chuyện vui vẻ như vậy.

“Tốt, vậy thì dậy thôi.”

Tiêu Lê Hoa thấy sắc mặt Tạ Hữu Thuận lúng túng, nàng cũng có chút lúng túng nhưng càng vui vẻ nhiều hơn.Chuyện vợ chồng hòa thuận, sau đó nuôi mấy đứa con, đời này nàng đã viên mãn.

Tạ Hữu Thuận dùng rèm cửa che lại mình, cố gắng kìm nén xúc động vừa mới nổi lên, bây giờ nghe thấy giọng nương tử bởi vì vừa tỉnh có chút khàn khàn lại lập tức lại có tinh thần rồi, hắn vội vàng xoay người đi.

Tiêu Lê Hoa mặc quần áo tử tế, thu dọn giường gạch gọn gàng, sau đó mới xuống đất, vén rèm đến nhà chính đã thấy Thạch Đầu, Mộc Đầu chạy vào.

“Nương, người đã tỉnh, cha nói người mệt mỏi, bảo chúng con không nên gọi người.Bây giờ người còn mệt không?” Thạch Đầu mở to mắt to hỏi, phát hiện hình như nương không có tinh thần như bình thường, trong lòng có chút lo lắng.”Nương, nếu người mệt thì trở về nằm đi. Con biết nấu cơm, đến lúc đó con bưng cơm đến đầu kháng cho người.”

Giọng Tiểu Mộc Đầu mềm nhũn nói: “Con biết nhặt rau, biết thả củi.”

Tiêu Lê Hoa đi qua hôn một cái trên mặt từng người nói: “Nương không mệt. Mộc Đầu, Thạch Đầu đều là đứa bé ngoan của nương, hiếu thuận nương như vậy, nương làm món ăn ngon cho hai đứa nhé.”

Hai đứa bé vừa nghe có ăn ngon ánh mắt lập tức sáng ngời. Mặc dù mỗi ngày Tiêu Lê Hoa làm cơm cho bọn hắn đều ăn thật ngon nhưng mỗi lần bọn họ ăn vào đều sẽ cảm giác được đó là một bữa cơm ăn ngon nhất. Hơn nữa Tiêu Lê Hoa nấu cơm đa dạng, nàng nói ăn ngon có thể chính là món ngon bọn họ chưa ăn qua.

Tiểu Mộc Đầu nước miếng không tự được mà chủ chảy ra ngoài, dùng tay nhỏ lau một cái, ngẩng đầu hỏi: “Nương, cái gì ăn ngon? Là thịt thịt sao?” Tiểu Mộc Đầu nhớ đến ngày hôm qua cha mẹ lại mua về rất nhiều thịt thịt, nương làm thịt thịt ăn ngon nhất.

Tiêu Lê Hoa dùng ngón tay đẩy đẩy cột tóc trên đầu hắn dùng tơ hồng cột thành cái nắm nhỏ, cười nói: “Đúng vậy, là thịt thịt, hôm nay mẫu thân làm thịt kho tàu cho các con, không làm cà cho các con ăn, không giống với cà hầm cách thủy bình thường làm. Đến lúc đó đừng có lại ăn tới mức khiến bụng nhỏ kéo căng thành dưa hấu nhỏ.”

Tiểu Mộc Đầu nhào tới trên người Tiêu Lê Hoa nói: “Nương xoa xoa cho bụng nhỏ.”

Thạch Đầu nhìn đệ đệ nhào qua làm nũng với nương, hắn cũng muốn nhào qua. Nhưng vừa nghĩ mình đã là đứa bé trưởng thành rồi, không thể làm nũng nữa, nếu không sẽ khiến người ta chê cười, cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tiêu Lê Hoa nhìn ở trong mắt, nghĩ đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, mới lớn có một chút như vậy. Nàng đưa tay kéo thằng bé qua, cũng duỗi tay vuốt vuốt đầuthằng bé, nói: “Đến lúc đó Thạch Đầu cũng không nên ăn nhiều nha. Nếu ăn nhiều rồi, ăn nhiều thì cũng không phải dưa hấu nhỏ, mà là trái dưa hấu rồi, đến lúc đó nương vỗ nhẹ là có thể xác định có phải chín hay không. Thạch Đầu của chúng ta đáng yêu ngoan như thế, vậy nhất định là trái dưa hấu tốt nhất, cát nuôi đấy.”

“Nương…..”Thạch Đầu cũng bị trêu chọc cười rộ lên.

Tiêu Lê Hoa nghĩ trẻ con thật dễ dàng vui vẻ. Hai đứa con trai bảo bối của nàng cũng rất ngoan ngoãn, quá dễ dụ rồi.Thật ra nàng không để ý hai đứa bướng một chút, dù chọc chút ít họa cũng không sao, có đứa bé nào mà không chọc họa chứ.

Tạ Hữu Thuận bưng đồ ăn dưa muối làm xong vào, thấy ba mẹ con xúm lại cười thành một đoàn, hắn cũng cười, gọi bọn họ ăn cơm.

Điểm tâm rất đơn giản, chính là cháo đặc còn có dưa leo muối, dưa leo đang lúc ăn ngon, chỉ cần dùng lưỡi đao đập đập, thêm chút ít xì dầu và muối, lại đập chút tỏi thì đã có một món ăn ngon, chua chua giòn giòn, có rất ít người không thích ăn. Mặt khác Tạ Hữu Thuận còn nấu ba quả trứng gà, ngoại trừ chính hắn, mỗi người một quả.

Trong lòng Tiêu Lê Hoa ấm áp, bình thường trong nhà luộc trứng gà chỉ nấu hai quả, người lớn không có, chỉ có của trẻ con.Hôm nay Tạ Hữu Thuận cũng nấu cho nàng một quả, là bởi vì chuyện ngày hôm qua nên bổ thân thể cho nàng sao. Nàng bóc vỏ trứng gà sau đó thả vào trong chén Tạ Hữu Thuận.

Tạ Hữu Thuận lập tức gắp trứng gà từ bát cháo ra thả vào trong chén Tiêu Lê Hoa.

“Nàng ăn đi, ta đàn ông ăn trứng gà cái gì.”Tạ Hữu Thuận vừa nói vừa bưng lên chén, không để Tiêu Lê Hoa chuyển trứng gà về.

Thạch Đầu đưa trứng gà trong tay cho Tạ Hữu Thuận, nói: “Cha, trứng gà cho người ăn.”

Tiểu Mộc Đầu cũng đưa trứng gà trong tay qua. Kể từ khi ở riêng trứng gà trong nhà bọn họ không bán nữa, vẫn để nhà mình ăn. Hai đứa bé gần như ngày ngày có thể ăn được một quả trứng gà, đã không giống trước thấy gà đẻ trứng cũng chỉ có thể chảy nước miếng. Tuy cho có chút không nỡ nhưng cho cha thì thằng bé vẫn cho vô cùng sảng khoái.

Tạ Hữu Thuận nói để cho bọn họ ăn, hắn không ăn.

Tiêu Lê Hoa cầm trứng gà chén cẩn thận kẹp lại thành hai nửa, lấy một nửa cho Tạ Hữu Thuận, quay đầu nói với các con: “Tốt lắm, hiện tại cha các con cũng có, nhanh ăn đi.”

Lúc này Thạch Đầu Mộc Đầu mới tự mình ăn cơm, Tiêu Lê Hoa nói với  Tạ Hữu Thuận, sau này không nên tiết kiệm một phần đó. Tạ Hữu Thuận cười đáp ứng, ăn trứng gà trong chén, trong lòng ngọt giống như ăn đường. Hắn nghĩ cuộc sống của mình bây giờ chính là cuộc sống hắn vẫn nghĩ khi nằm mơ. Nương tử ôn nhu săn sóc, con trai hiếu thuận hiểu chuyện, không cần buồn rầu vì tiền. Nếu như nói còn có chút tiếc nuối duy nhất thì chính là trong nhà còn thiếu một tiểu khuê nữ, một tiểu khuê nữ mềm mại non nớt đẹp mắt giống như nương tử.

“Chàng cứ nhìn ta làm gì?” Tiêu Lê Hoa thấy Tạ Hữu Thuận nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia rất sáng.

“Nương tử, nếu không nàng sinh một đứa con gái nhé, có hai tiểu tử này rồi, chúng ta còn thiếu khuê nữ.”

“Con đang ở đây làm trò nói cái gì đó!”

Mặt Tiêu Lê Hoa nóng lên, thấy Thạch Đầu Mộc Đầu đều nhìn nàng, trong lòng trách Tạ Hữu Thuận không có chuyện gì nói cái này làm gì. Chỉ có điều trong lòng nàng cũng thật sự muốn lại sinhcon.Đời trước nàng đã không sinh, đời này nàng có con trai rồi nhưng tất cả đều là có sẵn. Nàng vẫn không cảm nhận được cảm giác hạnh phúc mang thai mười tháng. Nàng nghĩ nếu như có thể cảm nhận một lần thì tốt rồi, nàng không sợ mệt không sợ đau. Hiện tại có hai đứa con trai rồi, nếu có thể có một cô con gái nhỏ nữa, vậy thật không có gì tốt hơn.Tiêu Lê Hoa nghĩ nàng sẽ cho con gái mặc quần áo thành một búp bê, làm cho con bé trở thành một tiểu cô nương hạnh phúc nhất.

“Nương, con muốn muội muội.” Thạch Đầu nói, thằng bé thấy người khác có muội muội, thằng bé cũng muốn.Mộc Đầu nghe được ca ca nói muốn muội muội, thằng bé cũng kêu muốn muội muội.

Tiêu Lê Hoa trừng Tạ Hữu Thuận một cái, nói với các con: “Các con phải ngoan, chờ muội muội xem các ngươi đủ nghe lời đủ lợi hại rồi, mới có thể đến làm muội muội hai đứa.”

Thạch Đầu và Mộc Đầu lập tức gật đầu, nói bọn họ sẽ rất nghe lời, sẽ biến thành rất lợi hại.

Tiêu Lê Hoa nhìn hai đứa con trai tranh giành biểu lộ quyết tâm, trong lòng nghĩ nếu không sinh con gái mà lại sinh con trai, không biết hai tiểu tử này có thể thất vọng hay không. Xem ra vì hai người bọn họ cũng phải sinh con gái ah.

Tạ Hữu Thuận nghe được Tiêu Lê Hoa nói như vậy cũng biết nàng nguyện ý sinh thêm con cho hắn, trong lòng càng vui vẻ hơn. Ban đầu lúc sinh hai đứa con trai nàng cũng không cao hứng, ngay cả cho con bú cũng không muốn. Hắn biết chỉ khi một người phụ nữ nguyện ý cho sinh con một người đàn ông mới là thật lòng muốn lưu lại ngôi nhà đó. Hiện tại nương tử càng đổi càng tốt, hắn cũng càng ngày càng muốn giữ nàng lại, nếu trước kia nương tử chạy có lẽ hắn còn có cảm giác thở phào một hơi nhưng bây giờ lại không nghĩ như vậy.

Cơm nước xong xuôi, Tạ Hữu Thuận phải đi tìm thôn trưởng, sửa cầu là chuyện lớn, tất nhiên muốn cùng nhau làm với thôn trưởng, còn muốn kêu tất cả người trong thôn có thể giúp đỡ công việc.

Ngày hôm qua Tạ Hữu Thuận bọn họ vừa nói xuất tiền, khiến người trong thôn cao hứng hỏng mất.Tất cả mọi người đều thấy mình một đồng tiền cũng không ra thì quá kỳ cục, cho nên cuối cùng quyết định bọn họ cũng muốn ra sức. Thức ăn cho đám thợ cả sửa cầu cũng do bọn họ ra, chỗ ở cũng do người trong thôn cung cấp.

Tiêu Lê Hoa ở nhà làm công việc, dê bò gà toàn bộ đã cho ăn xong. Nàng ở vườn rau xanh dạo qua một vòng, phát hiện cũng thu dọn hết sức lưu loát. Nàng vào nhà ngồi trên giường gạch quyết định làm quần áo. Khí trời rất nóng, nàng muốn làm một ít quần áo cho hai đứa bé. Vừa làm một lát Ngọc Nương đã tới tìm nàng rồi, lại một lát sau Trương Liên Hương cũng tới.

Ba người vừa làm vừa nói chuyện. Tạ Khánh Phong và Vương Đại Sơn cũng đi giúp đỡ, thương lượng chuyện sửa cầu rồi. Sửa cầu thành chuyện lớn hàng đầu của người trong thôn rồi, ba người tất nhiên nói nhiều nhất là chuyện sửa cầu.

“Lê Hoa, ngươi nói cầu kia hoàn thiện còn có thể cho người thôn Thượng Cầu đi sao?” Ngọc Nương hỏi.

“Không cho đi! Ban đầu bọn họ uy hiếp chúng ta thế nào? Đuổi tất cả cô nương thôn chúng ta chạy về nhà mẹ đẻ, không phải muốn buộc thôn chúng ta xuất tiền sửa cầu sao? Thiệt thòi bọn họ nghĩ ra được, lòng dạ quá ác độc. Hiện tại thôn chúng ta sửa cầu, thôn bọn họ cũng đừng có muốn đi, để cho bọn họ được như ý muốn đi thôi.”Trương Liên Hương căm giận nói, trong tay đang đóng đế giày, động tác dưới tay nàng càng hung ác hơn.

Ngọc Nương gật đầu, thật ra thì trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy.

Tiêu Lê Hoa nói: “Không cho, ta đã nói với cha Thạch Đầu. Lần này sửa cầu muốn sửa ở đầu thôn chúng ta. Người thôn Thượng Cầu bọn họ muốn đi nào có chuyện tốt như vậy. Hơn nữa, không phải bọn họ sớm đã có đường lui sao? Con trai thôn trưởng kia đã đính hôn với cô nương thôn Ngũ Cốc đấy sao? Vậy hãy để cho bọn họ đi thân cận ah! Thôn chúng ta cũng không có cô nương gả cho con trai nhà hắn.”

Quan hệ giữa Tiêu Lê Hoa và Như Ý tuy không tốt nhưng đó là muội muội Tạ Hữu Thuận. Như Ý bị từ hôn cũng là đánh mặt Tạ gia, chính là đánh mặt Tạ Hữu Thuận. Nàng là vợ Tạ Hữu Thuận, nàng phải giúp đỡ hắn lấy mặt mũi trở về.

Trương Liên Hương và Ngọc Nương vừa nghe, nghĩ thôn Thượng Cầu thật sự đừng nghĩ đi cây cầu kia rồi. Nghĩ tới người thôn Thượng Cầu đen mặt, trong lòng hai người cũng muốn vui mừng.

Thôn Hạ Cầu sôi động muốn sửa cầu, thôn Thượng Cầu rất nhanh đã biết. Bởi vì trong hai thôn có đồng ruộng nối liền nhau, bình thường trồng trọt đều có thể gặp chung một khối. Kể từ khi xảy ra chuyện sập cầu, người hai thôn thấy nhau mặt mày băng bó. Hiện tại người thôn Hạ Cầu đều mang theo nụ cười, nhất là khi nhìn người thôn Thượng Cầu thì càng cười vui vẻ hơn. Nghĩ tới phong thủy luân chuyển nha, lúc đầu bọn họ chế giễu, hiện tại đến phiên bản thân cười.

Muốn người thôn Thượng Cầu tức giận, dĩ nhiên người thôn Hạ Cầu nói chuyện sửa cầu ra, đây cũng không phải bí mật, cho người thôn Thượng Cầu tức giận đi.

Người thôn Thượng Cầu thoáng cái toàn bộ nổ tung rồi, có người đi thôn Hạ Cầu nhìn, thật đúng đã chuẩn bị vật liệu, đã có sư phụ sửa cầu ở đó thương lượng xây cầu kiểu gì. Người thôn Hạ Cầu thấy bọn họ lập tức xua đuổi bọn họ, bảo họ sau này ít đến thôn bọn họ, cầu kia lại càng đừng hòng đi. Sau khi người thôn Thượng Cầu trở về nói chuyên, trong thôn không ít người ỉu xìu.

Hóa ra người trong thôn cảm thấy bọn họ có thể đi được một cái cầu khác, mặc dù đi trong trấn trong thành muốn vòng xa hơn nhưng ít nhất có thể đi được nha, thuận tiện hơn so với thôn Hạ Cầu. Bọn họ cảm thấy mình rất may mắn. Hiện tại thôn Hạ Cầu muốn sửa cầu mới rồi, vừa ra thôn không cần đi đường vòng đã có thể tới đường lớn đi trên trấn rồi, trong lòng bọn họ lập tức cảm thấy không thăng bằng.Toàn bộ đều đi chỗ thôn trưởng náo loạn.

Thôn trưởng thôn Thượng Cầu cũng buồn bực, những năm này ông ta vẫn cảm thấy tài trí hơn người so với thôn Hạ Cầu, người nào không biết thôn Thượng Cầu giàu có hơn thôn Hạ Cầu. Kết quả lần này ông ta lại bị thôn Hạ Cầu vả mặt. Ông ta thấy uy nghiêm của mình bị đả kích. Chỉ có điều ông ta cũng kỳ quái thôn Hạ Cầu lấy đâu ra bạc sửa cầu ah, chính là thôn bọn họ muốn một mình sửa một cây cầu cũng không thể. Ông ta lập tức cho người đi hỏi thăm, tất nhiên để cho nàng dâu thôn Hạ Cầu gả tới đi nghe ngóng.

Những nàng dâu kia trở lại, nói chuyện các nàng vừa hỏi thăm được, ánh mắt thôn trưởng thôn Thượng Cầu đều đỏ rồi. Nghĩ làm sao thôn mình lại không có người nguyện ý một nhà sửa cầu nha! Khiến ông ta đỏ mắt chính là người nguyện ý xuất tiền lại chính là nương tử nhà ca ca đứa con dâu bị ông ta lui hôn!

Con trai thôn trưởng nghe tin như thế lập tức đen mặt, có người gần nhà trưởng thônđã nghe thấy bên trong có tiếng ồn ào truyền ra, là con trai thôn trưởng đang náo loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK