• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như Ý là thiếp thất, tất nhiên không có kiệu lớn đỏ thẫm hoặc xe ngựa treo lụa đỏ đến đón. Dưới thời tiết sau nhiều ngày tuyết rơi vừa mới hết, tất nhiên không dùng cỗ kiệu, Cao gia dùng một chiếc xe ngựa đến đón Như Ý. Trên người Như Ý mặc một thân giá y đỏ thẫm phía trên có thêu hoa mẫu đơn, trên đầu trùm khăn đỏ, được Tạ Hữu Khang cõng trên lưng đưa ra xe, sau đó Tạ gia đốt pháo trước cửa, cứ như vậy rồi đi.

Uông thị khóc nước mắt lưng tròng, bị Phương thị xem thường đỡ trở về.

Tạ Sinh Tài nhìn theo xe ngựa cho đến khi không còn thấy bóng dáng, chân mày ông thoáng cau lại, trong lòng không có chút vui mừng vì gả con gái đi, ông không có cách nào cao hứng nổi. Mặc dù cả đời này ông chỉ là nông dân, người quê mùa nhưng cũng chưa bao giờ muốn nữ nhi trong nhà đi làm thiếp cho người ta. Chuyện này ở trong mắt ông chính là chuyện mất mặt, cho dù Cao gia có tiền có thế hơn nữa, trong lòng ông vẫn nặng nề, nghĩ đến kết quả bi thảm của những nữ nhân đi làm thiếp cho người ta nghe nói từ miệng người khác, ông không khỏi lo lắng cuộc sống Như Ý sẽ trôi qua không quá tốt.

Tạ Hữu Hòa đi đến bên cạnh Tạ Sinh Tài, nhỏ giọng nói:  “Cha, hôm nay là cha gả nữ nhi, đây là chuyện vui, đừng nhíu mày, làm cho người ta nhìn thấy sẽ cho rằng trong lòng cha không vui, đến lúc đó nếu truyền đến tai muội phu, đây không phải là đắc tội với hắn sao? Sau này chúng ta còn dựa vào muội phu để phát tài…!”

“Chuyện vui cái rắm! Muội muội ngươi đó là đi làm thiếp cho người ta, cũng không phải làm vợ cả nhà chính, cái này không gọi là cưới, gọi là dâng, cưới vợ bé ngươi có hiểu hay không?” Tạ Sinh Tài tức giận trừng mắt nhìn con thứ ba:  “Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật sự yêu thương muội muội ngươi, sau này ít gây chuyện cho nó, trên đầu nó còn có phu nhân nhà chính, ngươi nghe nói qua phu nhân nhà ai dung chứa được thiếp thất không?Không chừng nàng ta còn đang suy nghĩ biện pháp gây khó dễ cho muội muội ngươi, ngươi đàng hoàng một chút cho ta!”

Tạ Hữu Hòa cười nói:  “Cha, nhưng muội muội nói muốn cho chúng ta đi theo được thơm lây, rồi hãy nói cha lo lắng cái gì. Như Ý rất thông minh, đến lúc đó muội ấy với Tô thị kia không biết người nào thắng à! Cha cũng đừng lo lắng cho nàng nhiều quá”

“Nói không cho phép nó gây chuyện chính là không cho phép! Chính mình có bản lĩnh mới là bản lĩnh! Xem cả nhà Tứ đệ ngươi hôm nay trôi qua thế nào, học hỏi một ít của nó đi!”

Gần đây Tạ Sinh Tài đối với con thứ ba chướng mắt nhưng không thể làm gì.

Tạ Hữu Hòa nói:  “Cha, không phải cha nói người một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Tứ đệ không chịu giúp chúng con, tiểu muội nguyện ý giúp thì cha không cho, chỉ dựa vào bản lĩnh của mình nói không chừng cả đời chỉ làm kẻ quê mùa thôi, cha không phải muốn như vậy đến già chứ? Con thì không muốn như vậy qua một đời, sói ăn thịt dê ăn cỏ, đều có câu:cầu thực chi đạo, con của con cũng như vậy, con chỉ vì mình mà suy tính, cha cũng đừng quản.”

Tạ Hữu Hòa nói xong không đợi Tạ Sinh Tài nói gì đã quay người trở về nhà, hôm nay trời lạnh, trong nhà mở vài bàn tiệc đều đặt trong nhà, không có ai ở trong nhà chiếu cố khách cả.

Tạ Sinh Tài tức giận thở dài một hơi, nghĩ cũng không biết Như Ý vào Cao gia rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ mong đợi nó đừng giống kết quả bi thảm của những thiếp thất mà ông từng nghe qua.

Bàn tiệc hôm nay là do Tiêu Lê Hoa làm, lúc bọn họ dọn nhà, cả nhà cũng đã biết chuyện nàng nấu ăn ngon, sau đó giúp đỡ mấy nhà làm tiệc cưới, cả thôn đều biết tài nghệ nấu ăn của nàng, nên Như Ý xuất giá cũng để nàng nấu ăn.

Chờ tất cả món ăn được dọn lên một lượt, các nữ nhân nấu ăn ở phòng bếp cuối cùng cũng có thể ăn cơm, các nàng đã giữ một bàn ở phòng bếp.

“Tài nấu ăn của Lê Hoa thật sự rất tốt, ta học cùng ngươi cũng không làm ra được mùi vị này, xem ra tài nghệ cũng thật biết chọn người.”

Dương Thảo ăn một miếng thịt kho tàu đậu hủ, cười khen một câu.

Tử thị cũng cười nói:  “Đúng vậy a, ta cũng học của Lê Hoa, nhưng làm mùi vị cũng không giống, ngược lại Như Ý cũng học được mấy phần giống như vậy.”

Trương tẩu tử hỏi:  “Như Ý cũng học? Nàng ta đi Cao gia hưởng phúc, sau này chỉ cần há miệng chờ cơm là được, còn cần học nấu ăn sao? Lại không phải đi làm nữ đầu bếp nha.”

Vương đại thẩm cười nói:  “Biết nấu ăn cũng là một bản lãnh, nói không chừng một ngày nào đó Như Ý làm thức ăn ngon cho Cao thiếu gia ăn, hắn ăn một lần đặc biệt thích ăn, mỗi ngày đều đến chỗ nàng ấy, đến lúc đó cuộc sống tốt quá rồi.”

“Cái gì là sống tốt hay không không tốt chứ? Như Ý nhà chúng ta lớn lên đẹp mắt như vậy, dù mỗi ngày ngồi nơi đó cũng đủ khiến cho Cao thiếu gia yêu thích rồi, cần gì dựa vào mấy món ăn mới làm cho người ta yêu thích? Thật khiến người ta cười rụng răng.”

Lý thị một mực chọn thịt ăn, nhai một miệng đầy mỡ, nghe người khác khen ngợi tài nấu ăn của Tiêu Lê Hoa, nàng ta cũng không có thể nói thẳng không dễ ăn, lúc này nói đến Như Ý nàng ta còn có thể phản bác, vội vàng nhai thịt trong miệng rồi nuốt xuống nói.

“Cao gia chính là mở tửu lâu, bên trong thức ăn muốn thơm bao nhiêu thì có bấy nhiêu thơm, muốn ăn cái gì thì có cái đó, còn cần một chủ tử như Như Ý đích thân xuống tay sao? Nàng cùng người khác học một chút chuyện trong nhà như nấu ăn kia thì sao có thể giúp nàng cái gì? Tứ đệ muội ngươi nói có đúng không?”

Tiêu Lê Hoa liếc nhìn nàng một cái cũng không phản ứng với nàng ta.

Lý thị thấy Tiêu Lê Hoa không để ý đến nàng ta, ngượng đỏ bừng mặt, kể từ khi Tạ Hữu Thuận nói muốn cắt đứt lui tới với Cát Tường cùng chi thứ hai bọn họ, nàng ta thật sự không đến cửa nhà Tạ Hữu Thuận nữa, cho dù có thấy cũng ít nói với nhau, nói ra lời cũng lạnh giống như mùa đông.Nhưng ở trước mặt người ngoài Tiêu Lê Hoa còn không để ý nàng ta, nàng ta cảm thấy quá mất mặt.

“Tứ đệ muội, ta hỏi ngươi đấy!”

“Tam tẩu, Như Ý là em gái của chồng ta, dĩ nhiên ta hy vọng muội ấy dựa vào món ăn học từ ta có thể giúp ích được cho muội ấy, ngươi không mong như thế sao?”

Lý thị không biết làm sao đáp, nói không hy vọng? Đây không phải là mong đợi Như Ý không tốt sao, nói hi vọng, thế không phải thừa nhận tài nghệ nấu ăn của Tiêu Lê Hoa sao?

Mấy nữ nhân ngồi nghe ở bên cạnh, tất cả đều mím môi cười, nghĩ thầm hai chị em bạn dâu Lý thị cùng Tiêu Lê Hoa này trước kia luôn là đánh mắng không ngừng nghỉ, bây giờ vẫn còn không hợp nhau, chỉ có điều Lý thị đấu không lại Tiêu Lê Hoa mà thôi

Lý thị hừ một tiếng rồi cúi đầu dồn sức ăn, Tiêu Lê Hoa cũng lười để ý nàng ta, hai người các nàng bình tĩnh, người khác lại nói tiếp, tiếp theo những lời này lai nói đến tửu lâu của Cao gia.

Trương tẩu tử nói:  “Nói đến tửu lâu Cao gia này, thức ăn là ăn ngon, nhưng lại kém Vị Hương lâu, đồ ăn của Vị Hương Lâu cũng đa dạng hơn nhiều. Không nói đến cái khác, món trứng gà muối và trứng trà đã hơn hẳn, đương gia nhà ta có một lần mang về mấy cái, ăn rất ngon, cũng có thể ăn với cơm.”

Vương đại thẩm cũng nói:  “Không phải là món trứng gà muối và trứng trà chứ, nghe nói tửu lâu của Cao gia cũng có. Huynh đệ nhà mẹ ta đi tửu lâu Cao gia ăn cơm đều sẽ ăn món này, nói là ăn rất ngon.”

Lý thị nói:  “Đúng đấy, tửu lâu của Cao gia mở lâu hơn Vị Hương lâu, sao có thể kém hơn Vị Hương Lâu a, cửa hiệu lâu đời mới là tốt hơn.”

Dương Thảo ở một bên nhàn nhạt nói:  “Cửa hiệu lâu đời nếu không làm ra những trò gian trá thì buôn bán vẫn không tốt như thường. Học trộm của người ta thì có bản lãnh gì đâu.”

Lý thị nhìn Dương Thảo, nhưng lại không dám lý luận cùng Dương Thảo, dù sao Dương Thảo cũng là con dâu của thôn trưởng

Trương Liên Hương cười nói chuyện với Dương Thảo, các nàng nhìn không quen Lý thị ỷ vào em gái của chồng làm thiếp cho Cao gia cứ như vậy mà đắc ý, các nàng có biết Cao gia đụng chạm với Tiêu Lê Hoa, cũng cho rằng Tiêu Lê Hoa bị bắt nạt.

Tiêu Lê Hoa biết chuyện này, vốn hai món trứng muối và trứng trà cũng không phải món gì khó khăn, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nghĩ ra cách làm, Cao gia có thể làm ra cũng bình thường. Hoa Hằng đã chiếm tiên cơ, lợi dụng mối làm ăn này buôn bán lời một số lớn, cho dù Cao gia muốn cướp mối làm ăn cũng không đạt được chỗ tốt quá lớn. Hơn nữa bây giờ Hoa Hằng lại có món tương khó nghĩ ra cách điều chế, hắn vẫn có thể áp đảo Cao gia một phần. Đợi đến lúc nàng đem bí phương thịt khô bán cho hắn, tin rằng Cao gia khó địch lại Hoa Hằng.

Hoa Hằng nói cho Tiêu Lê Hoa ban đầu nàng bị đuổi ra khỏi Cao gia là do Cao gia tính toán, nàng cũng nhớ đến tình hình lúc đó. Hoa Hằng không nói dối, mặc dù Tiêu Lê Hoa đối với nguyên chủ tham mộ hư vinh rất bất đắc dĩ, nhưng nàng ấy cũng rất chán ghét Cao gia, nghĩ đến nếu bây giờ nàng đã là Tiêu Lê Hoa rồi, thì phải làm những thứ gì đó, đem làm ăn mà đám người kia lấy làm kiêu ngạo cho Hoa Hằng khiến cho buôn bán của Cao gia kém đi môt chút, đây cũng là một cách trả thù.

Trương tẩu tử còn nói:  “Vị Hương Lâu còn có món tương, bọn họ làm món tương có thịt băm đúng thật là ngon, có vài món rau xào chấm với món tương đó mùi vị còn thơm hơn. Cho dù không có rau, ăn hết rau xào, ăn tương kia với cơm, cầm lấy hành tây, chấm chút tương cũng ăn rất ngon, Khẩu Tử nhà ta nói một bình tương nhỏ rất đắt, một trăm văn tiền một chén, thật là ăn không nổi.”

Lúc này Vương đại thẩm không thể nói tốt cho tửu lâu Cao gia rồi, món này Cao gia thật không có.

Một bàn nữ nhân lại bắt đầu đàm luận món tương kia, nói đến khí thế ngất trời.

Lý thị nhìn Tiêu Lê Hoa nói:  “Tứ đệ muội, món tương kia là ngươi bán cho Vị Hương Lâu à? Có phải món trứng gà muối cùng trứng trà kia cũng là ngươi bán hay không?”

Lý thị vừa nói như thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Lê Hoa, các nàng biết Tiêu Lê Hoa đã từng bán một bí phương, lúc này mới có bạc cho thôn sửa cầu.

Tiêu Lê Hoa hỏi:  “Tam tẩu hỏi cái này để làm cái gì?”

Lý thị nói:  “Làm sao ngươi không bán cho Cao gia?”

Tiêu Lê Hoa giống như nhìn kẻ ngu nhìn nàng ta, nói:  “Tại sao ta phải bán cho Cao gia?”

“Như Ý là gả vào Cao gia.”

“Ban đầu Như Ý không có quan hệ gì với Cao gia, hơn nữa, cho dù Như Ý vào Cao gia thì ta nhất định phải bán cho Cao gia sao? Chuyện này ngươi nói với nam nhân nhà ta đi!”

Trong lòng Tiêu Lê Hoa nghĩ Lý thị thật là khờ, chuyện nàng bị Cao gia đuổi đánh ra ngoài cả thôn đều biết, đây cũng là chuyện mất mặt đối với Tạ gia, Như Ý gả cho Cao gia đó là chuyện của Như Ý, còn muốn kéo theo nàng nữa sao, khi nàng là bùn nặn à?

Một đám nữ nhân cũng cảm thấy Lý thị là ngu, đều nhìn nàng ta mà không lên tiếng.

Lý thị cũng kịp phản ứng, một hồi xấu hổ, nàng ta cúi đầu ra sức ăn, trong lòng nghĩ chuyện này phải nói với người trong nhà, nếu có thể giúp cho Như Ý, đến lúc đó Như Ý cũng sẽ nhớ tốt với nàng ta, quan trọng nhất là có thể khiến cho Tiêu Lê Hoa không thoải mái, trong lòng nàng ta mới có thể cao hứng, mắt thấy Tứ phòng kiếm bạc trắng thật dễ dàng khiến nàng ta thèm thuồng a.

Trong lòng Tiêu Lê Hoa cũng không thèm để ý, nàng đã sớm nói với Tạ Hữu Thuận chuyện này, Tạ Hữu Thuận còn không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Cao gia hơn hẳn nàng, làm một người nam nhân, bất kể Tiêu Lê Hoa đã từng nghĩ muốn leo lên cành cao Cao gia hay vợ hắn từng bị Cao gia đánh ra khỏi cửa, trong lòng hắn đều có ngăn cách với Cao gia, làm sao nguyện ý để cho Tiêu Lê Hoa giúp đở Cao gia?

Sau tiệc rượu, những khách nhân đều tản đi, Tiêu Lê Hoa đã bị gọi vào trong phòng hai lão Tạ gia, nàng vừa vào nhà đã thấy Tạ Hữu Thuận đứng ở bên trong, sắc mặc không tốt, mà Lý thị đứng ở một bên, trong lòng nàng cũng biết chuyện gì xảy ra.

Uông thị nói:  “Vợ lão Tứ, trong tay ngươi còn có bí phương gì không? Lấy ra cho Như ý, xem như người làm ca ca tẩu tẩu như các ngươi giúp con bé đứng vững gót chân ở Cao gia.”

Phương thị ở một bên nói:  “Tứ đệ muội, lại nói tiếp lúc trước là ngươi đắc tội với Cao gia, còn đắc tội với Tô thị, bây giờ ngươi có khả năng thì ngươi cũng nên giúp Như Ý một tay.”

“Vợ lão Tứ, nếu con có bí phương gì thì hãy cho Như Ý, con cứ yên tâm, nên trả bao nhiêu tiền thì sẽ trả con bấy nhiêu tiền.” Tạ Sinh Tài ở một bên nói.

Uông thị nói:  “Nói tiền cái gì, đều là người một nhà.”

Tạ SinhTài trợn mắt nói:  “Như Ý đi đến Cao gia, chính là người của Cao gia, nhưng vợ lão Tứ là người của Tạ gia, Cao gia cùng Tạ gia có thể là một nhà sao? Nó có thể bán bí phương cho Cao gia đã là không tệ lắm rồi!”

Uông thị nói:  “Như Ý là khuê nữ của ta, lão Tứ là nhi tử của ta, bọn họ là huynh muội ruột thịt, không phải người một nhà thì là cái gì? Phân biệt Cao gia Tạ gia cái gì! Lão đầu tử ngươi tránh qua một bên!”

Tạ HữuThuận và Tiêu Lê Hoa hai người nghe bọn họ ầm ĩ, liếc nhìn nhau, trong lòng nghĩ bọn họ có hỏi bọn hắn có đồng ý hay không thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK