• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

Beta: Tiểu Tuyền

Mặc dù người chết là chuyện đại sự, nhưng Tiêu Lê Hoa các nàng cũng không quen thuộc với Tống Tam Nương, đây là đột tử, cho nên bọn họ cũng không có lập tức đi qua nhìn, vừa lúc y phục trong tay cũng sắp giặt xong, vội vã thêm chút sức làm xong, dọn dẹp về nhà.

Tạ Hữu Thuận đang từ trong nhà đi ra ngoài, thấy Tiêu Lê Hoa liền nhận chiếc rổ trong tay nàng, vung tay áo quạt gió cho nàng, nói: “Bên ngoài trời nóng như vậy nàng còn ra ngoài, bị cảm nắng thì làm sao?”

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Ta ngủ không được, vừa đúng lúc nhìn thấy Nhị tẩu cũng muốn giặt quần áo, liền cùng nhau đi. Ta đi đến chỗ râm mát, lại đang ở bờ sông có nước, đã mát mẻ rồi, sẽ không bị cảm nắng, chàng đừng lo lắng.”

“Vẫn nên ngủ trưa một giấc tốt hơn, thân thể nàng vẫn không khỏe mạnh, nàng phải nuôi dưỡng thân thể thật tốt, chờ chúng ta tốt thì mới có được khuê nữ khỏe mạnh.”

“Nếu còn cường tráng nữa thì thành trâu mất rồi!” Tiêu Lê Hoa cảm thấy chính mình chịu khó cũng khá tốt, nếu không hiện tại mỗi ngày đều ăn ngon, đích thực sẽ mập ra, “Ban đầu không phải thân thể xương nhỏ như ta cũng sinh được cho chàng hai đứa con trai sao?”

Tạ Hữu Thuận nói không lại Tiêu Lê Hoa, nhưng vẫn nói để nàng sau này không nên ra ngoài lúc trời nắng nóng như thế, giọng nói của hắn trầm thấp, lời nói ôn nhu có lúc làm cho tâm tình của nàng vui sướng vô cùng.Lông mày ánh mắt Tiêu Lê Hoa tràn ngập nụ cười, nhất thời hai vợ chồng ấm áp, cùng nhau phơi y phục, đi vào trong phòng thì thấy hai đứa con trai đều đã thức dậy, Tiểu Thạch Đầu đang ngồi dọc trên kháng giúp Tiểu Mộc Đầu mang giày, mười phần là ca ca tốt.

“Nương, người đi đâu? Con nằm mơ, thấy Nương cho con ăn dưa hấu!”

Tiểu Mộc Đầu dụi ánh mắt, mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt của bé còn có chút buồn ngủ, trên mặt ửng hồng, khóe miệng còn có chút ít nước đọng lại, thoạt nhìn đúng là mới vừa rồi nằm mơ thấy được ăn.

Tiêu Lê Hoa đi qua lau miệng giúp bé, nói: “Con đúng là con mèo nhỏ ham ăn, nằm mơ cũng muốn ăn quả đào, chờ cha con dẫn theo con đi hái, nếu không các con còn không được tự mình trèo cây à. Thạch Đầu, trông giữ đệ đệ con, không cho nó đi leo cây, con cũng không được đi, nếu không Nương sẽ không kể chuyện xưa cho các con nghe.”

Tiểu Thạch Đầu lập tức gật đầu nói: “Nương, con sẽ trông coi đệ đệ, con cũng không đi.”

Tiêu Lê Hoa thỏa mãn gật đầu, sờ sờ đầu hai bé, để cho bọn trẻ ra ngoài phía dưới bóng cây chơi đùa, chờ hài tử đi, nàng mới nói vớiTạ Hữu Thuận chuyện của Tống Tam Nương, thật ra loại chuyện buồn phiền này nàng thật không muốn nói với Tạ Hữu Thuận, nhất là chuyện có liên quan đến Trương Thủy Đào, nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng vội vàng của Trương Thủy Đào trước đó, nàng cảm thấy vẫn phải nói một tiếng. Tóm lại đối với Trương Thủy Đào, nàng vẫn không yên lòng, nữ nhân này bình thường hay lén nhìn nam nhân nhà nàng, ánh mắt đó thật khiến người ta chán ghét.

Tạ Hữu Thuận nghe cau mày, nói: “Rốt cuộc chuyện này không có bằng chứng, chờ xem Lý Long giải quyết như thế nào, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Tiêu Lê Hoa gật đầu, chuyện này đúng là không bằng không chứng nên không thể nói lung tung được, dù Trương Thủy Đào khiến người ta chán ghét vô cùng cũng không thể nói lung tung.

Tống Tam Nương đã chết, chuyện này ở thôn Hạ Cầu đưa đến một trận oanh động, dù sao người chết cũng không phải chuyện nhỏ, hơn nữa ban đầu chuyện giữa Tống Tam Nương cùng Lý long gây ồn ào rất lớn, hiện tại nàng ta mang theo hài tử trong bụng cùng chết bỏ mạng, người đồng tình có không ít, người nói nàng ta gặp báo ứng cũng nhiều, không ít nữ nhân đều nói với  nam nhân nhà mình không được có tâm tư lệch lạc, nếu không dù có đem được người về nhà cũng cứ xảy ra chuyện, còn phải chuẩn bị thêm quan tài, làm cho các nam nhân đều xấu hổ không thôi, nhìn Lý Long cũng có chút hả hê.

Lý Long rất là thương tâm, bây giờ hắn vừa hận vừa chán ghét Trương Thủy Đào, bởi vì Tống Tam Nương mang thai, lại đối với hắn ôn nhu săn sóc, hắn rất thích nàng ta, thế mà nàng ta cứ như vậy chết đi.

Lý Long đem tất cả lửa giận đều phát tiết lên người Trương Thủy Đào, nói lúc đó Trương Thủy Đào ở nhà, nhất định là nàng ta gây chuyện với Tống Tam Nương, mới có thể hại Tống Tam Nương ngã xuống, thậm chí nói thẳng ra là Trương Thủy Đào hại chết Tống Tam Nương.

Tất nhiên Trương Thủy Đào sẽ không thừa nhận, nói lúc ấy mình đã đi ra ngoài.

Vốn dĩ Chu đại tẩu nịnh bợ Trương Thủy Đào nhiều bao nhiêu thì bây giờ hận Trương Thủy Đào bấy nhiêu, vừa vặn nàng ta thấy được Trương Thủy Đào đi đường vội vội vàng vàng, cho nên nói nhất định là Trương Thủy Đào hại người nên mới chột dạ như vậy, lúc đó Trương Thủy Đào đánh nhau cùng nàng ta, hai người đều lăn lộn trên mặt đất, đều mang theo thương tích.

Trương Thủy Đào nói mình nằm mơ thấy Cẩu Đản xảy ra chuyện, lúc này mới gấp gáp đi ra ngoài, ngược lại nói thành trọn vẹn, có điều cũng có người không tin, chính là Tử thị.

Tử thị nói với Tiêu Lê Hoa: “Lúc trước Trương Thủy Đào hung dữ với Cẩu Đản biết bao nhiêu, nàng ta có thể vì nằm mơ thấy Cẩu Đản có chuyện mà gấp thành như vây sao? Còn đúng lúc Tống Tam Nương gặp chuyện không may, nghĩ như thế nào cũng đều quá trùng hợp. Có điều chuyện này chúng ta đừng quản nhiều, quản nhiều quá sẽ liên lụy đến chúng ta, dù sao tất cả cũng không phải là người tốt gì. Chính là đáng thương thay Cẩu Đản còn có hài tử còn chưa chào đời của Tống Tam Nương.”

Tiêu Lê Hoa gật đầu, nghĩ thầm sau này phải cẩn thận với Trương Thủy Đào hơn nữa, thật nhiều lắm nhìn kỹ chút, người này chỉ cần thoáng chốc ra tay sát thủ, cũng rất dễ dàng thu lại không được, cũng không thể để cho nàng ta hại đến người nhà của mình.

Bởi vì Cẩu Đản nhìn thấy Tống Tam Nương nằm trong vũng máu chết không nhắm mắt, lần này thật sự bị kinh sợ, đợi đến hết bệnh liền trở nên càng ngày càng trầm mặc, khiến cho người ta cảm thấy đáng thương. Ngay cả Thạch Đầu cũng nói nó biến thành không thích nói chuyện, bây giờ Tiểu Nguyệt rất chiếu cố Cẩu Đản, mấy đứa trẻ cũng tiếp xúc với Cẩu Đản nhiều hơn. Tiêu Lê Hoa nghe được thở dài, thầm nghĩ người lớn làm bậy khiến hài tử gặp phải tai ương, nên nàng để cho Thạch Đầu Mộc Đầu chơi với Cẩu Đản nhiều hơn, nàng nghĩ đứa nhỏ này cũng đừng mắc phải chứng tự bế gì đó…

Cẩu Đản biến thành như vậy, Trương Thủy Đào cũng xem như không sao cả không nhìn đến nó, có một lần Tiêu Lê Hoa còn chứng kiến nàng ta trực tiếp đi ngang qua Cẩu Đản, nhìn cũng không nhìn nhi tử của mình, làm sao  nàng cũng không tin Trương Thủy Đào như vậy còn có thể nằm mơ nhi tử gặp chuyện không may liền chạy nhanh ra, còn có ngày đó Trương Thủy Đào va phải nàng, căn bản không giống vội vã vì người khác, ngược lại giống như chính mình đang chạy trối chết.

Tiêu Lê Hoa nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng đem những ngờ vực của mình nói cùng Dương Thảo Trương Liên Hương Tử thị, để cho các nàng bình thường quan sát Trương Thủy Đào nhiều hơn. Tốt nhất có thể bắt được tội chứng của nàng ta, giữ một quả bom như vây ở trong thôn, đều khiến mọi người lo lắng đề phòng.

Tiêu Lê Hoa để vài người giúp đỡ nhìn chằm chằm còn chưa có kết quả, Trương Thủy Đào lại xảy ra chuyện, chuyện này còn chấn động hơn so với chuyện Tống Tam Nương ngã xuống một xác hai mạng, nhớ đến lúc ban đầu Lý Long cùng Tống Tam Nương bị người phát hiện làm dã uyên ương, nàng ta nối bước theo nam nhân nhà mình, cũng theo người ta lăn lộn cùng một chỗ, mà người kia còn là một người đàn ông có gia đình, chính là Tạ Khánh Thu!

Tạ Khánh Thu và Trương Thủy Đào chạy đến bên ngoài, bọn họ cũng tìm mảnh rừng cây, nhưng vẫn bị người ta theo dõi, người theo dõi là vợ của Tạ Khánh Thu, nàng phát giác Tạ Khánh Thu có gì đó không đúng liền âm thầm quan sát, thấy hắn dáo dác  đi ra ngoài, liền lặng lẽ đuổi theo sau, kết quả thấy được một màn khiến nàng tức giận không thôi, bất chấp tất cả muốn đánh chết  Trương Thủy Đào, còn bị Tạ Khánh Thu đánh cho, nàng kêu to gào to vừa khóc vừa náo, thu hút những người đang cắt cỏ cho heo ăn gần đó chạy lại đây, chuyện mất mặt này có muốn dấu diếm cũng không thể.

Trong nhà thôn trưởng, từ sau khi Lý Long làm chuyện dọn ra ngoài ở cho đến vợ Lý Long cũng làm chuyện mất mặt, trở thành hai chuyện rồi, khiến thôn trưởng tức giận suýt ngất xỉu, cảm thấy gương mặt già nua của mình đều mất hết rồi, ông ta trốn trong nhà không dám ra ngoài, để cho con trai lớn cùng con dâu lớn đi giúp Lý Long giải quyết chuyện này. Vợ thôn trưởng ôm Cẩu Đản vào lòng, không cho nó ra ngoài.

Vừa lúc Tiêu Lê Hoa đang ở cùng một chỗ với Dương Thảo, tất nhiên cũng biết chuyện này, trong lòng cũng không rõ tư vị gì, nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thủy Đào xinh đẹp kia lúc này lại bị luân lạc đến tình trạng này, thật đúng là tự làm tự chịu, xem ra lần này nhất định nàng ta sẽ bị hưu,  lúc trước còn nghĩ đến Cẩu Đản, dù Lý Long có chán ghét nàng ta như thế nào đi chăng nữa cũng không thể bỏ nàng ta, bây  giờ không ai có thể khuyên được Lý Long.

Lúc Tiêu Lê Hoa nhìn thấy Trương Thủy Đào, quần áo nàng ta không chỉnh tề đầu tóc rối bời bị trói quỳ gối trong sân, trên mặt xanh tím từng khối còn có mấy vết cào. Nàng ta giống như người không có linh hồn quỳ ở nơi đó, giống như đầu gỗ, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Lê Hoa mới có một chút sức sống, ánh mắt nhìn Tiêu Lê Hoa tràn đầy thù hận. Tiêu Lê Hoa nghĩ thầm nữ nhân này đúng là điên rồi, lúc này còn trừng mình, nàng ta làm ra những chuyện này còn trách được mình sao?

Dương Thảo mắng Trương Thủy Đào mấy câu, người đứng bốn phía cuãng chú ý đến ánh mắt Trương Thủy Đào, đối với việc nàng ta nhìn chằm chằm Tiêu Lê Hoa đều vô cùng bất mãn, bây giờ Tiêu Lê Hoa là thần tài của thôn bọn họ a, một nữ nhân không biết xấu hổ như nàng ta làm gì có tư cách trừng mắt nhìn Tiêu Lê Hoa? Đã có người nói trong lòng Trương Thủy Đào có người nam nhân khác, chính là Tạ Hữu Thuận, Tiêu Lê Hoa trôi qua tốt, bây giờ nàng ta sắp bị hưu, dĩ nhiên nàng ta trừng mắt nhìn Tiêu Lê Hoa. Lập tức mọi người lại mắng Trương Thủy Đào, nói nàng ta si tâm vọng tưởng.

Vợ Khánh Thu đi qua đánh Trương Thủy Đào, mắng Trương Thủy Đào nếu nghĩ đến nam nhân khác tại sao câu dẫn nam nhân của nàng, có cái gì khó nghe nàng đều nói cái đó, lại đánh Trương Thủy Đào một trận, nếu không có người lôi kéo nàng, Trương Thủy Đào sẽ bị đánh chết.

Lý Long náo muốn hưu nàng ta, còn nói muốn bắt Trương Thủy Đào cùng Tạ Khánh Thu đem lên huyện nha, Trương Thủy Đào là nữ nhân đã có chồng, Tạ Khánh Thu cùng phụ nữ có chồng thông gian là muốn ngồi vững ở trong lao đấy.

Tạ Khánh Thu vừa nghe nói phải ngồi tù thì hoảng sợ, hắn không muốn ngồi tù, lập tức hắn lớn tiếng nói: “Ta không muốn ngồi tù! Ta muốn lập công chuộc tội, có phải chỉ cần lập công chuộc tội là có thể tha cho ta một mạng? Bỏ qua chuyện này của ta!”

Vợ Khánh Thu vừa nghe nam nhân mình phải ngồi tù cũng sốt ruột, nàng tức giận nhưng cũng không muốn nam nhân ngồi tù, thời gian vẫn còn dài, còn phải sống để trôi qua đây này! Lập tức nàng ta bảo Tạ Khánh Thu mau nói để lập công chuộc tội.

Trương Thủy Đào lớn tiếng mắng Tạ Khánh Thu không được chết tử tế, mắng xong rồi ngồi bệch xuống đất vừa khóc vừa cười.

Tạ Khánh Thu nói: “Ta biết là ai đốt lúa mạch của mọi người!”

Lý Hưng vừa nghe lập tức hỏi là ai, người xung quanh cũng lập tức hỏi đến, đây cũng là đại sự a!

Tạ Khánh Thu nói: “Là Trương Thủy Đào! Trương Thủy Đào đốt lúa mạch của mọi người, Tống Tam Nương phát hiện, Tống Tam Nương muốn uy hiếp nàng ta, để nàng ta rời khỏi nhà, Trương Thủy Đào đẩy ngã Tống Tam Nương! Chính tai ta nghe được, Trương Thủy Đào đẩy người xong, vừa nhìn người đã chết liền bỏ chạy mất, ta ẩn nấp nên nàng ta không nhìn thấy, sau đó dựa vào hai chuyện này đi tìm nàng ta.”

Bây giờ Tạ Khánh Thu hối hận a, nghĩ lúc đó sao mình lại bị sắc đẹp  mê hoặc rồi, rõ ràng có thể lấy được bốn mươi hai lượng bạc kia, thành toàn cho mọi người trong thôn để được cảm tạ, kết quả lại bị Trương Thủy Đào mê tâm, hiện tại rơi vào tình trạng này, thật là hối hận a!

Mọi người vừa nghe lúa mạch là do Trương Thủy Đào đốt, tất cả đều giật mình, làm sao bọn họ cũng không hoài nghi đến người phóng hỏa lại là nữ nhân. Trương Thủy Đào này dấu diếm cũng quá tốt rồi, nghĩ đến mọi người cũng không có thù hận gì với nàng ta, tại sao nàng ta lại phóng hỏa đây? Rất nhiều người đều chất vấn Trương Thủy Đào, kết quả nghe được câu trả lời từ Trương Thủy Đào thì càng hận nàng ta hơn.

Trương Thủy Đào nói nàng ta sống không tốt như vậy, nhìn không ưa những người khác sống tốt, nàng ta muốn đốt trụi tất cả lúa mạch của những người nàng ta căm ghét.

Vốn Lý Long hoài nghi Tống Tam Nương là bị Trương Thủy Đào hại chết, bây giờ đã xác thực rồi, hắn ta tức giận hung hăng đạp Trương Thủy Đào mấy đá, nói muốn hưu thê, muốn bắt nàng ta đưa đến đại lao, muốn nàng ta phải đền mạng, sự hung ác trên mặt hoàn toàn không còn chút tình cảm vợ chồng nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK