• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vịt

Beta: Tiểu Tuyền

Tiêu Lê Hoa cầm lấy năm mươi lượng bạc, cảm thấy Tiêu Tử Y làm việc đáng được xem trọng, bởi vì Tiêu Tử Y đã đáp ứng nàng giải quyết chuyện của Lưu quản sự, điều này cũng đã là thù lao cho đôi giày rồi, dù không đưa cho nàng năm mươi lượng bạc này, nàng cũng không thấy có gì không đúng, nhưng là Tiêu Tử Y lại chủ động cho số tiền này.

Tiêu Lê Hoa đột nhiên thầm nghĩ tự mình muốn tìm người để bán phương pháp làm trứng gà muối cùng với trứng trà, vốn muốn trực tiếp tới các tửu lâu để tiêu thụ, nhưng hiện tại thấy Tiêu Tử Y khôn khéo lại không gian dối, nàng thầm nghĩ bán cho Tiêu Tử Y có lẽ được, ít nhất nàng còn có khá nhiều công thức khác.

Tiêu Tử Y vừa nghe liền cảm thấy có chút hứng thú, nàng thầm nghĩ Tiêu Lê Hoa có thể nghĩ ra được loại giày này, đầu óc nhất định rất linh hoạt, cái loại trứng gà này có lẽ thật sự rất đặc biệt.

“Chờ làm xong chuyện này để ta tới xem, nếu như tốt ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Đa tạ Tiêu tiểu thư.”

Tiêu Lê Hoa cười nói, trong lòng rất vui mừng, lần này tới thật sự không uổng công, vừa giải quyết được chuyện của Lưu quản sự, vừa có được bạc, còn tìm được đường tiêu thụ của công thức làm trứng gà muối và trứng trà, một công ba việc.

Thời điểm Tạ Hữu Thuận nhìn thấy Tiêu Lê Hoa chỉ thấy trên mặt nàng tràn đầy nụ cười, trong tay còn giơ lên một bao vải nhìn giống như bao quần áo, hắn đoán là mọi chuyện đều thuận lợi, chờ ra khỏi thôn trang, trên đường đi hắn nghe được Tiêu Lê Hoa kể lại chuyện cũng thấy rất cao hứng, trong nhà bây giờ còn đang thiếu tiền, năm mươi lượng có thể đem nợ trả hết được.

Trên người mang theo một khoản tiền lớn là năm mươi lượng, hai người càng tăng bước chân đi về nhà, chờ trở lại thôn đã sớm qua giờ cơm trưa, bọn họ đi tới nhà Vương Đại Sơn để đón hai đứa nhỏ, biết bọn nhỏ đã đi ra ngoài chơi cũng không dừng lại, trực tiếp về nhà, vừa vào cửa liền đem cửa nhà đóng kỹ lại, hai người từ trong sọt đem túi y phục kia lấy ra, mở ra ở bên trong là một cái hộp, hộp có hai tầng, bên trong lớn nhỏ toàn bộ đều là nén bạc, có ba nén là mười lượng, hai nén năm lượng, còn có mười một nén là hai lượng, hai người nhìn qua đều cảm thấy thích thú, hai người cầm lên nhìn chung quanh, trên mặt đều mang theo nụ cười.

“Nương tử, nhạc mẫu đang ngã bệnh, lúc trước ở trong nhà không có tiền bạc gì, cũng không có nhiều để hiếu thuận bà, hiện tại nàng cầm chút tiền đi đi, lần này đổi được số bạc này thật ra cũng do chuyện nhà mẹ nàng ” Tạ Hữu Thuận nói.

Tiêu Lê Hoa nghĩ Tạ Hữu Thuận quả là thật thà, nàng cũng muốn mang về cho nhà mẹ đẻ một chút bạc, chẳng qua còn chưa kịp nói, trong lòng đang suy nghĩ hắn có thể không vui hay không, kết quả hắn đã nói ra trước rồi. Tiêu Lê Hoa thật sự mừng rỡ, quyết định mang tới cho nương mười lượng bạc, những năm này nguyên chủ cũng khiến trong nhà không ít ngột ngạt, những thứ bạc này là để bồi thường lại.

“Hữu Thuận, cho nhà mẹ đẻ ta rồi, theo lý thuyết cũng nên cho cha mẹ chồng, chẳng qua ta lo lắng đưa tới tiền sẽ khiến họ trông mà thèm, đến lúc đó chúng ta sẽ không được an bình, nói không chừng trong tay chúng ta có năm mươi lượng, bọn họ sẽ đòi một trăm lượng đó.” Tiêu Lê Hoa nói, nàng không muốn đem tiền cho nhà cũ bên kia.

Tạ Hữu Thuận nói: “Nàng nói rất đúng, hay là đừng nói với bọn họ nữa.”

Tiêu Lê Hoa thấy Tạ Hữu Thuận nói như vậy liền thả lỏng, nàng sợ nhất gặp phải loại nam nhân, cha mẹ đối với hắn không tốt nhưng hắn so với huynh đệ tỷ muội lại càng thêm hiếu thuận giống như trong tiểu thuyết, lúc trước còn muốn để lại một chút vốn riêng để đề phòng trong lòng, bây giờ toàn bộ đều buông xuống.

Đem tiền cất xong, Tiêu Lê Hoa liền đi nấu cơm, Tạ Hữu Thuận cũng giúp đỡ nhặt rau, còn chưa bắt đầu nhóm lửa thì Thạch Đầu mang theo Mộc Đầu chạy về, ngoài trời có chút nóng, hai người chạy nhanh khiến trên mặt có mồ hôi hột, Tiêu Lê Hoa vội vàng lấy khăn tay để lau mặt cho bọn nhỏ, thấy sắc mặt bọn nhỏ ngày qua ngày càng thêm tốt, trong lòng cũng rất vui mừng, thầm nghĩ nuôi thêm một chút nữa, tranh thủ nuôi thành đứa nhỏ mập mạp.

“Nương, Đại cô trở lại.” Thạch Đầu ở lúc nương lau mặt rất đàng hoàng một chút cũng không nhúc nhích, chờ Tiêu Lê Hoa lau đầu cho Mộc Đầu xong mới mở miệng.

“Đại cô khóc, Con nghe thấy bà nội đang mắng người, Chu đại nương nói là Đại cô bị hưu.”

“Không cần nghe nàng nói, nàng nói 10 câu thì có tới sáu, bảy câu đều là giả.” Tiêu Lê Hoa biết chu đại nương trong miệng Thạch Đầu là Chu đại tẩu, người phụ nữ kia chính là bà tám, thích nói chuyện thị phi của người khác, thường hay khuếch đại suy đoán của nàng ta lên. Chẳng qua nàng thầm nghĩ nếu người phụ nữ kia có thể nói như vậy thì đoán chừng Đại cô thật sự là đã xảy ra chuyện.

Đối với người Đại cô Cát Tường này Tiêu Lê Hoa thật sự rất không ưa thích, nữ nhân này vốn thích tới nhà mẹ đẻ để chiếm lợi, lúc trước cũng cùng Tiêu Lê Hoa cãi nhau qua, nàng cho rằng nữ nhân như vậy mà bị hưu cũng không ngoài ý muốn, nàng lại hỏi thêm Thạch Đầu nhưng không hỏi ra được cái gì khác. Tạ Hữu Thuận cũng nghe được, hắn muốn tới nhà cũ xem một chút, lúc này mọi người đều rất để ý tới danh tiếng, trong nhà nào có nữ nhân bị hưu thì danh tiếng sẽ không tốt, cho nên nếu có chuyện như vậy thì người nhà mẹ đẻ cũng sẽ giúp đỡ ra mặt.

Tiêu Lê Hoa suy nghĩ một chút, quyết định đi xem xem.

Đến nhà cũ liền nhìn thấy Cát Tường, chỉ thấy đôi mắt nàng đỏ bừng do khóc lóc, đang cầm lấy một cái khăn tay để lau nước mắt,  người một nhà đều ở trên nhà chính, còn có hai nam một nữ đang đứng, nữ chính là mẹ chồng của Cát Tường Trương thị, nam nhân chính là hai huynh đệ, người lớn hơn là chồng của Cát Tường Bạch Đại Bảo, còn người nhỏ hơn là đệ đệ của hắn Bạch Nhị Bảo, cả ba người đều nghiêm mặt.

Cát Tường thấy bọn họ đi vào lập tức càng khóc lớn tiếng hơn, để cho Tạ Hữu Thuận giúp nàng ra mặt, làm chủ cho nàng.

Tiêu Lê Hoa nghĩ thầm chuyện này còn không biết đầu đuôi ra sao, làm chủ cái gì, nàng không thấy Cát Tường đáng thương chỗ nào, nhưng cũng biết nhà họ Bạch càng không phải người dễ chung đụng gì, Cát Đường gả đi coi như là gả đúng người rồi, bình thường cũng không ít lần giúp đỡ nhà chồng tới nhà mẹ đẻ mang đồ đi, bây giờ nhìn bọn họ náo loạn, nàng thấy kỳ lạ, không biết là có chuyện gì xảy ra.

Tạ Hữu Thuận hỏi nhị ca hắn đang đứng một bên, Tạ Hữu Thái đơn giản mang mọi chuyện nói lại, lông mày cũng hơi nhíu lại, mang bộ dáng giận không tranh giành, Tạ Hữu Thuận nghe xong cũng cau mày, lần này hắn thật sự không có biện pháp nói chuyện cho cô muội muội này, nàng chọc chuyện quá lớn rồi.

Thì ra Cát Tường ở nhà chồng không hòa thuận với vợ của Bạch Nhị Bảo, những năm này nàng không có sinh được nhi tử mà chỉ sinh ra được ba nữ nhi, hiện tại vợ của Bạch Nhị Bảo lại đang mang thai, bụng to lên rồi, thấy mọi người nói là nhi tử, vợ của Bạch Nhị Bảo cũng thích ăn chua, người nhà chồng đều cao hứng muốn hỏng, đem nàng cung phụng như thần tiên, việc gì cũng không để cho nàng làm, điều này khiến Cát Tường không thích, càng thêm lo lắng nếu đệ muội sinh ra nhi tử thì nàng sẽ không có địa vị gì, cho nên liền đùa bỡn thủ đoạn hại đệ muội xảy thai.

Những năm này Bạch gia đều vô cùng trông mong có nam đinh, trong lòng đang nhiệt tình liền bị giội cho một chậu nước đá, Trương thị trong cơn tức giận đòi phải hưu Cát Tường, Bạch Đại Bảo cũng tức giận nên không ngăn cản, cùng Bạch Nhị Bảo đem Cát Tường áp tải về nhà vợ, tuyên bố muốn viết từ thư.

Cát Tường tất nhiên không muốn bị hưu đi, nữ nhân bị hưu sẽ không dễ dàng tái giá được chỗ tốt, cho nên liền ở nhà náo loạn, nhờ cha mẹ giúp đỡ nói vài lời hay, chết sống đều không chịu bị hưu.

Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ lần này Cát Tường đúng là đáng đời, đời trước nàng bị hại sảy thai nên thống hận nhất chính là loại người này, cho nên nàng muốn đem Tạ Hữu Thuận kéo  về nhà, không thèm quản vũng nước đục của nàng ta.

Tạ Phát Tài bởi vì nữ nhi làm ra chuyện như vậy nên cảm thấy rất mất mặt, đầu cúi thấp xuống không nói được lời nào, Uông thị thì còn đang nói chuyện cùng với Trương thị, nói cũng là chuyện những năm này Cát Tường gả đi dù không có công lao cũng có khổ lao, không thể vì chuyện này mà đem Cát Tường hưu được, hơn nữa bà cũng đem ba ngoại tôn nữ ra nói, lại nói có chuyện này thì ba nha đầu của Bạch Đại Bảo sẽ không dễ làm mai, còn nói chỉ cần không hưu Cát Tường, thì dù có yêu cầu gì cũng được hết.

“Nói yêu cầu gì cũng đều được? Tốt lắm, hiện tại cháu của ta không còn, dù có tiền cũng không thể mua trở lại được, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể dùng tiền để giải quyết, một nam đinh là ba mươi lượng bạc, chỉ cần các ngươi đưa đủ bấy nhiêu bạc ra, Cát Tường mới có thể theo trở về, nếu không các ngươi cứ dẫn nàng về, đồ cưới cũng không cần mang về nữa!”

Trương thị nói, trợn mắt nhìn Cát Tường một cái, cháu trai của bà không có khiến bà đau lòng, hận không thể đem Cát Tường hưu đi, nhưng cũng giống như Uông thị đã nói, chỉ cần hưu nàng thì sau này con trai lớn nhất không nói chuyện hôn sự được, cho nên lần này bà  đem Cát Tường mang về cũng không phải vì muốn hưu nàng ta, mà là vì muốn tiền.

“Ba mươi lượng? Chỉ một bào thai không biết là nam hay nữ còn chưa có sinh ra mà đáng trị giá ba mươi lượng?” Lý thị ở một bên thét chói tai, nàng biết là khoản bạc này được nhà nước đề ra, nhưng nàng cũng không đồng ý, tiền trong công quỹ là của các nàng đấy, mắt thấy Như Ý được gả ra ngoài là bọn họ sẽ phải ở riêng rồi, nếu thật sự phải cho Bạch gia, bọn họ không phải sẽ giống như đám người lão Tứ, đi ra ở riêng với hai bàn tay trắng sao? Như vậy không được!

“Chúng ta là làm hộ nhà nông, cho dù làm vất vả một năm cũng chưa chắc có thể tích luỹ được mấy lượng bạc, các ngươi vừa mở miệng đã đòi ba mươi lượng, là muốn lấy hết gia tài của chúng ta sao? Nói trở lại các ngươi nghĩ rằng chúng ta cái gì cũng không biết hay sao? Một tiểu tử lớn bán cho đám người Nha Tử cũng không tới ba mươi lượng bạc, đứa nhỏ kia của nhà ngươi còn chưa sinh hạ xuống lại không biết là nam hay nữ mà trị giá nhiều tiền như vậy!”

“Đây chính là trưởng tôn mà Bạch gia chúng ta trông đợi nhiều năm, tất cả mọi người đều nói là nam đinh, ta nói trị giá ba mươi lượng thì chính là ba mươi lượng, nếu các ngươi không cho, vậy chúng ta sẽ đem Cát Tường để lại.” Trương thị trợn mắt nói.

Bạch Nhị Bảo nói: “Ta cũng khẳng định đây chính là nhi tử, bây giờ con trai ta không còn, thân thể của vợ ta cũng bị tổn thương, còn không biết lúc nào mới có thể mang thai nữa, nói không chừng sẽ tuyệt hậu, ba mươi lượng ta còn chê ít đấy, đại ca huynh nói một câu đi!”

Bạch Đại Bảo nói: “Nàng đã sinh qua ba nữ nhi nhưng ta vẫn không có hưu nàng, ta liền thầm nghĩ trong nhà còn có nhị đệ là đàn ông, có thể giúp Bạch gia chúng ta tiếp tục truyền đời lại, kết quả nàng ta lại hại mất, nữ nhân như vậy dù có hưu, ta cũng không đau lòng, muốn ba mươi lượng bạc chính là vì để cho đám người nhị đệ bọn họ một câu trả lời thỏa đáng, để xem bệnh cho nhị đệ muội, cũng vì để ba nha đầu còn có mẹ ruột, nếu không cho ta ba trăm lượng ta cũng không giữ nàng, nàng thật sự là lòng dạ hiểm độc!”

“Cha Đại Nữu, ngươi không thể bỏ ta được, ngươi bỏ ta ta liền treo cổ ở trước cửa Bạch gia!” Cát Tường khóc, liền lôi kéo Uông thị để cầu xin: “Nương, mau giúp con đi, mau đưa cho bọn họ ba mươi lượng, con bị hưu thì trong nhà cũng không còn mặt mũi nào nữa, hai người liền cho con số bạc này đi, con biết trong nhà nhất định có số tiền kia.”

“Trong nhà làm sao có được số tiền kia? Đại cô, ta thấy không bằng muội trở về nhà đi, tới lúc đó lại tìm một gia đình tốt, trong thiên hạ cóc ba chân khó tìm, chứ nam nhân hai chân thì có rất nhiều.”

Lý thị nói, trong lòng nàng nghĩ Đại cô tử này còn trẻ, dù thanh danh không tốt thì cũng có thể tìm người gả đi được, tới lúc đó bọn họ có thể đòi thêm một lần sính lễ, so với việc phải mang ra ngoài ba mươi lượng bạc thì có lời hơn nhiều.

Cát Tường quay phắt lại đánh Lý thị, mắng nàng là người đàn bà nhẫn tâm, liền quay về phía Tạ Hữu Hòa bảo hắn phải hưu Lý thị, Lý thị cũng không để bị đánh, cùng với Cát Tường cấu xé với nhau, chẳng qua hai người mới đánh được mấy cái đã bị kéo ra rồi, hai người trừ đầu tóc lộn xộn thì cũng không có chỗ nào thương tổn, chỉ là quá mất mặt thôi. Phương thị quở trách các nàng hai câu, thật ra trong lòng nàng cũng hận không thể đánh Cát Tường.

Trương thị nhìn náo nhiệt xong, liền nói với Uông thị: “Thân gia, Bà nói một chút xem rốt cuộc là mang bạc đưa ra hay là để Cát Tường ở lại, ta thấy chuyện này bà phải làm chủ thôi.”

Toàn bộ người Tạ gia đều khẩn trương nhìn Uông thị, muốn biết bà quyết định như thế nào, bất kể là Cát Tường bị hưu về nhà hay là phải ra bạc, đều không phải là kết quả mà bọn họ nguyện ý tiếp nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK