Beta: Tiểu Tuyền
Tiêu Lê Hoa mắt thấy nhà mỗi một ngày được xây dựng, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng rực rỡ, đời trước vì phấn đấu để có một căn nhà thuộc về mình nàng bỏ ra không biết bao nhiêu cực khổ cùng lo toan, cuối cùng lại rơi vào kết cuộc như vậy. Mà bây giờ ở thế giới này chẳng những nàng có được nhà, mà ở nơi này trong nhà nàng có trượng phu và con trai của nàng cùng nhau trải qua cuộc sống ấm áp hạnh phúc. Cuộc sống như thế có dùng ngàn vàng cũng không thể nào có được.
Bởi vì người xây nhà đều là người trong thôn, cho nên bất kể là cơm hay trả tiền công, hai người Tạ HữuThuận và Tạ Hữu Thái đã thương lượng xong, trả tiền công là giống nhau, hai người bọn họ cũng là người thành thật, trả tiền công cũng không thấp, người có tay nghề cao thì một ngày ba mươi văn tiền, không khéo một chút thì làm thợ phụ thì trả hai mươi lăm văn tiền.
Trong nhà Tạ Hữu Hòa cũng mời người đến hỗ trợ, chỉ là người làm công chính thì trả hai mươi lăm văn tiền, công nhân lao động giản đơn trà hai mươi văn tiền.Lúc mới bắt đầu, những người làm việc cho Tạ Hữu Hòa không biết, sau khi biết nhao nhao mất hứng, tay nghề của bọn họ cũng không kém với những người làm cho Tạ Hữu Thuận và Tạ Hữu Thái, nhưng lại ít hơn năm văn tiền, trong lòng bọn họ nén giận.
Trong mắt nông dân năm văn tiền chính là tiền, ai cũng không muốn cực khổ một ngày lại kiếm tiền ít hơn người khác, nếu vào trong trấn trong thành đi tìm việc kiếm sống có lúc ít hơn thì coi như xong, nhưng ở trong thôn xây nhà cho huynh đệ ruột thịt còn phân ba chia bảy, trên mặt cũng lúng túng, cho nên những người làm việc cho Tạ Hữu Hòa có một người tức giận nghỉ ngơi, toàn bộ những người khác đều đi theo không làm nữa.
“Nhị ca! Tứ đệ! Các ngươi xem các ngươi làm chuyện tốt gì! Làm hại ta không công lại phải tiêu nhiều tiền như thế! Trong tay các ngươi là tiền, làm sao không suy nghĩ đến ta không giống các ngươi buôn bán lời nhiều tiền, hiện tại nếu bản thân ta bị các ngươi liên lụy! Các ngươi nên đền bù cho ta như thế nào?” Tạ Hữu Hòa tức giận chạy đến nhà Tạ Hữu Thuận náo.
Tạ Hữu Thái đang đứng nói chuyện cùng Tạ Hữu Thuận, nghe Tạ Hữu Hòa chỉ trích hai người, đều cau mày.
Tạ Hữu Thuận nói: “Tam ca, mời các hương thân giúp đở làm việc, chúng ta nguyện ý cho nhiều một chút. Huynh không muốn trả nhiều thì liên quan gì đến chúng ta? Trước đó huynh cũng không thương lượng cùng chúng ta về chuyện tiền công, chuyện này sao trách đến trên đầu chúng ta.”
Tạ Hữu Hòa nói: “Làm sao đệ biết nói cùng nhị ca, ở trong lòng đệ ta đây không bằng nhị ca đúng không? Lúc kiếm được nhiều tiền thì cứ như vậy, ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt này đệ cũng như vậy? Khi đệ còn nhỏ là ta dẫn đệ đi chơi! Cha nói phải giúp đỡ lẫn nhau, lời này đệ xem như gió thổi bên tai rồi đúng không!”
“Ta chỉ nhớ khi còn nhỏ huynh hay đoạt đồ ăn của ta, còn đánh ta.” Tạ Hữu Thuận nhìn Tam ca nói.
Tạ Hữu Hòa đỏ mặt, khi còn bé hắn làm không ít chuyện như vậy, có điều sau đó đột nhiên Tạ Hữu Thuận giống như ăn tiên đan, thoáng chốc cao lớn hơn so với hắn, hắn thấy không thể khi dễ được Tạ Hữu Thuận, không nghĩ đến bây giờ Tạ Hữu Thuận lại nhắc đến chuyện này.
Tạ Hữu Hòa xoa xoa tay nói: “Huynh đệ tầm đó có chuyện này cũng là bình thường thôi mà, có đánh hay náo loạn thế nào cũng là huynh đệ ruột thịt. Có điều Tứ đệ này, đệ thân với nhị ca hơn ta, đệ dẫn theo hắn phát tài cũng không mang theo ta. Bây giờ trong tay các ngươi đều có tiền, nhưng ta không có, các ngươi có phải cũng nên suy nghĩ thay ta không.”
Tạ Hữu Thái cau mày nói: “Rốt cuộc đệ muốn như thế nào? Dù sao chúng ta đã nói số tiền này rồi, không thể ít hơn được.”
Tạ Hữu Hòa nói: “Thế Nhị ca Tứ đệ các ngươi giúp ta một tay đi, các ngươi xem cái nhà lớn này của các ngươi nhìn khí thế, nhìn lại căn nhà kia của ta, căn nhà đó đều đã lấy hết của cải của ta cả rồi, cháu trai cháu gái của các ngươi cũng không có cơm ăn, vốn là định tiết kiệm một chút ít tiền công để ăn cơm, vì các ngươi mà bị náo một trận thế này nên không thể tiết kiệm được nữa. Khe hở từ ngón tay của các ngươi nhỏ xuống tí tẹo cũng đủ cho chúng ta xài rồi.”
Tạ Hữu Thái Tạ Hữu Thuận đều cau mày, bọn họ căn bản không tin trong tay Tạ Hữu Hòa không có tiền, hắn không có tiền sẽ không xây căn nhà lớn như vậy, hơn nữa hai vợ chồng này mưu mô nhiều như vậy, chết đói ai cũng không có cửa hắn ta chết.
Lúc này Tiêu Lê Hoa đi đến nói: “Tam ca, nhà của huynh nghèo đến nổi không có cơm ăn sao? Làm sao ta nghe Xuyên Tử khoe trong nhà huynhcó Ngân nguyên bảo thật to chứ?”
“Hắn nói nhảm đấy! Lời trẻ con nói muội cũng tin à! Tiểu tử kia khoác lác đấy! Xem ta trở về làm sao đánh hắn!” Lập tức Tạ Hữu Hòa nói, trong lòng mắng thảm nhi tử rồi, nghĩ thầm tiểu tử chết bằm này nói cái gì mà lại nói đến cái này, làm hại hắn đến nơi này khóc than còn bị vạch trần.
“Tam ca, huynh cũng không thể trách oan uổng Xuyên Tử bọn nó, nhưng bọn nó lấy Ngân nguyên bảo kia cho người ta xem, nhiều hài tử đều thấy được, còn ở bên trên cắn qua, không tin huynh mau trở về xem phía trên Ngân nguyên bảo đó có dấu răng hay không.” Tiêu Lê Hoa cười nói: “Mặc dù Xuyên Tử Tỏa Tử có chút nghịch ngợm, nhưng Tam ca cũng không nên oan uổng bọn nó.”
“Muội nói cái gì? Tiểu tử này lấy bạc ra rồi!”
Mặt Tạ Hữu Hòa liền biến sắc, tức đến cả người phát run, nghĩ thầm tiểu tử chết bằm này lại dám trộm cầm bạc đi, cũng không sợ mất, đây chính là năm lượng bạc một Đại nguyên bảo đấy!
Tạ Hữu Thái lớn tiếng nói: “Lão Tam! Ngươi dám gạt chúng ta! Sau này ngươi lại khóc than chúng ta cũng sẽ không tin rồi! Ngươi tự lo!”
Tạ Hữu Thái nói xong xoay người rời đi.
Tạ Hữu Hòa há to mồm, lúc này hắn mới nhớ ra mình đã nói ra sự thật, hơn nữa nhìn Tạ HữuThuận và Tiêu Lê Hoa, thấy sắc mặt bọn họ lãnh đạm, cũng biết nói gì cũng đã muộn, trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng sau đó xoay người bỏ chạy. Trước hết hắn phải xem lại bạc trong nhà một chút, nếu thật sự mất hắn thật có thể muốn khóc.
Tiêu Lê Hoa nhẹ quay đầu, nói với Tạ Hữu Thuận: “Sau này hắn lại muốn vay mượn tiền, cứ dùng chuyện này ngăn hắn.”
Tạ Hữu Thuận gật đầu, nói: “Một Ngân nguyên bảo, cũng không biết từ đâu nhị ca có thứ này.”
“Có lẽ là gặp Như Ý chăng? Xem ra Như Ý sống không tệ, chẳng qua nàng trôi qua không tệ hơn nữa thì làm sao trong thoáng chốc lấy ra nhiều bạc như vậy? Nếu cho hắn cũng sẽ cho cha mẹ đại ca bọn họ đúng không? Dành thời gian chàng đem chuyện này nói cho cha mẹ đại ca bọn họ biết, xem họ có phản ứng gì.”
Tiêu Lê Hoa nói với Tạ Hữu Thuận, nàng nghĩ vừa nhìn phản ứng củaTạ Hữu Hòa cũng biết này chuyện bạc này bọn hắn giữ bí mật rất kỹ, nếu như cả nhà Tạ gia đều có, vậy thì cần gì phải dấu diếm? Trừ phi chỉ có bọn họ có. Cho dù Như Ý có tiền nhàn rỗi cũng nên cho cha mẹ chứ? Tại sao lại cho Tạ Hữu Hòa bọn họ? Chỉ có một lý do, chính là để cho bọn họ giúp đở làm việc, hoặc là bọn họ làm chuyện gì giúp Như Ý. Bây giờ Như Ý đang ở Cao gia, bọn họ có thể giúp Như Ý cái gì đây?
Tiêu Lê Hoa nghĩ đến Cao gia cùng Như Ý, nàng không thể không đề phòng.
Tạ Hữu Thuận không ngu, nghe vợ nói như vậy, cũng có chút hiểu, hắn gật đầu, nghĩ tìm một cơ hội phải đi kiếm cha mẹ cùng đại ca bọn họ.
Tạ Hữu Hòa chạy về nhà, bây giờ nhà bọn hắn còn chưa xây xong, vẫn ở nhà cũ, chờ vào phòng mới nhớ toàn bộ tiền trong nhà đều giao cho Lý thị, nàng ta giữ tiền quá kỹ, hắn cũng không biết để ở đâu, hắn vội vàng chạy ra, nghĩ đến chờ Lý thị trở về rồi hỏi một chút tiền còn ở chỗ đó hay không.
“Tam đệ, đệ làm gì hoang mang rối loạn như vậy?” Phương thị đang ở sân, thấy hắn vội vã như vậy liền hỏi.
“Không có gì, đại tẩu lo việc của tẩu đi.” Tạ Hữu Hòa vừa đi vừa trả lời, chạy nhanh như gió.
“Đây làm gì mà sốt ruột giống như mèo cào loạn vậy? Giống như bị mất bạc thế.” trong miệng Phương thị nói, nhẹ nhàng hừ một tiếng, bây giờ trong lòng nàng không quá thoải mái, bởi vì nàng trừ căn nhà cũ này, toàn bộ ba huynh đệ trong nhà đều xây nhà mới cả rồi, không kém hơn nhà cũ của hai lão chút nào, mà nàng không chỉ ở nhà cũ, còn phải ở cùng cha mẹ chồng, còn có hai vợ chồng đuổi cũng không đi kia!
“Tẩu vừa mới nói cái gì mất bạc?”
“Ai da! Ngươi làm ta sợ muốn chết!”
Đột nhiên Phương thị nghe được Cát Tường lên tiếng từ phía sau, bị hù dọa suýt chút nhảy dựng lên, vỗ ngực, trong lòng không khỏi tức giận Cát Tường, nghĩ thầm Cát Tường thật khiến người chán ghét, làm sao giống như âm hồn xuất quỷ nhập thần, sớm muộn gì cũng bị nàng ta hù chết!