Beta: Tiểu Tuyền
Edit: Trang Nguyễn
“Tứ thúc! Tứ thẩm! Mau lên, có người đánh chúng con! Tiểu Mộc đầu bị người ta đẩy té ngã!”
Đồng Tiền vừa chạy về hướng bên này vừa kêu to, Tiêu Lê Hoa thoáng cái nhảy dựng lên, có người dám đánh nhi tử của nàng, trong lòng nàng lập tức vừa tức vừa vội, hai đứa bé kia là bảo bối của nàng, bọn họ còn không nỡ đánh một cái đấy!
Tạ Hữu Thuận cũng đứng lên, cùng Tiêu Lê Hoa chạy đến hướng Đồng Tiền, ngay cả rổ rau trên mặt đất cũng không ngó ngàng đến.
Tiêu Lê Hoa lôi kéo Đồng Tiền hỏi: “Bọn họ ở chỗ nào?”
Đồng Tiền nói: “Ở dưới cây Đại du phía tây nghĩa địa bên kia!”
Tiêu Lê Hoa nghe xong buông Đồng Tiền ra chạy về hướng đó.
“Ai đánh Mộc Đầu?” Tạ Hữu Thuận cúi người ôm lấy Đồng Tiền, đuổi theo phía sau Tiêu Lê Hoa hỏi.
“Là Lý Nhị thúc! Cha Cẩu Đản!” Đồng Tiền ôm lấy cổ Tạ Hữu Thuận, thở hỗn hển lớn tiếng nói, mới vừa rồi bọn họ chạy ra thật xa rồi, nó còn vội vàng chạy đến đây tìm viện binh, chạy quá nhanh, mệt chết nó.
Tạ Hữu Thuận vừa nghe là Lý Long liền nhíu mày, nghĩ thầm Lý Long làm sao lại đánh con mình, người cùng một thôn, lại nhận biết nhau, bình thường gặp mặt còn nói vài câu, Lý Long đối với hắn cũng coi như thân thiết, tại sao lại đánh Mộc Đầu một hài tử nhỏ như vậy? Nhất định là có nguyên nhân, có điều hắn cũng không hỏi, chi lo đuổi theo Tiêu Lê Hoa đang chạy phía trước, hắn phát hiện vợ chạy thực nhanh.
Tiêu Lê Hoa sốt ruột lắm, dắt váy chạy về phía trước, hận không thể mọc thêm cánh để chạy cho nhanh, lần trước Thạch Đầu bị thương nàng đã khó chịu rồi, lần này lại là Mộc Đầu, Mộc Đầu còn nhỏ như vậy, tại sao có người có thế làm tổn thương nó chứ? Trong lòng nàng đem kẻ đánh Mộc Đầu mắng máu chó chảy đầy đầu, nghĩ nhất định phải đánh trả thay Tiểu Mộc Đầu!
Rất nhanh đã đến phía tây nghĩa địa, bởi vì nơi này là nghĩa địa, cho nên trừ viếng mồ mả, bình thường cực ít có người đến, nghĩa địa bốn phía hai mặt đều là rừng cây, hai mặt là cỏ hoang, cỏ dại rau dại lớn lên càng thêm tươi tốt, do không phải là cỏ mà dê bò heo gia súc thích ăn nên không có ai đến cắt, cho nên sinh trưởng tốt. Một năm lại một năm cỏ này càng ngày càng lớn nhanh đến nỗi không nhìn thấy được mặt đất, đi vào bên trong một bụi cỏ cũng không thể thấy rõ bàn chân, một đứa bé tiến vào chỗ nào cao có khi sẽ không thấy đỉnh đầu của nó.
Bởi vậy nơi này nhìn qua vô cùng đìu hiu, cho dù ban ngày cũng khiến người ta có một cảm giác hoang vu lãnh tịch, cho nên càng không có ai dám đến.
Tiêu Lê Hoa nghĩ bọn hài tử này làm sao dám đến nơi này, còn Lý Long kia lại đến nơi này làm gì? Nàng nghĩ đến bình thường Lý Long luôn biểu hiện rất ôn hòa, hiện tại lại động thủ đánh hài tử, chỉ có hai nguyên nhân, một là nổi điên, hai chính là ban ngày hắn đến nơi này không muốn ai nhìn thấy hoặc biết chuyện mình làm, kết quả lại bị bọn nhỏ thấy được, hắn trong cơn nóng giận nên mới đánh người.
Bất kể là nguyên nhân gì, người lớn lại đi đánh hài tử là không đúng, còn đánh con của nàng, Tiêu Lê Hoa nghĩ đến tuyệt không bỏ qua cho Lý Long kia!
Lúc chạy đến cây đại du, đã có thể nghe được bọn nhỏ tiếng kêu, ở phía trước cách đó không xa, nơi đó có một mảng cỏ cao lớn cản trở tầm nhìn.
Tiêu Lê Hoa nghe được tiếng khóc lớn của Mộc Đầu, nàng càng chạy nhanh hơn.
Chờ đến khi chạy đến nhìn thấy Mộc Đầu đang ngồi dưới đất khóc, Tiểu Nguyệt đang ôm lấy bé dỗ dành, Thạch Đầu gắt gao lôi kéo không cho Lý Long đi, Lý Long đang dùng lực hất cánh tay, muốn đem Thạch Đầu ném đi, nhiều lần nó bị nhấc bổng lên không. Lý Long ném không được Thạch Đầu, đang vung tay lên đánh Thạch Đầu. Tiêu Lê Hoa thấy liền gấp rút nhào đến ôm lấy Thạch Đầu, để cho Thạch Đầu buông tay. Thạch Đầu vừa buông tay, nàng lập tức giơ chân đá về phía bắp chân Lý Long, Lý Long bị đaul ui về phía sau hai bước ôm chân la hét.
Thạch Đầu thấy Nương tới, ôm Tiêu Lê Hoa lớn tiếng nói: “Nương, hắn đánh đệ đệ!”
Tiêu Lê Hoa vuốt đầu của nó nói: “Nương biết rồi, Nương báo thù cho các con!”
Tiêu Lê Hoa nhìn chằm chằm Lý long lớn tiếng nói: “Lý Long! Bọn nhỏ vẫn gọi ngươi một tiếng thúc, có người làm thúc như ngươi không? Ngươi có thâm cừu đại hận gì muốn đánh bọn chúng, Thạch Đầu của ta còn nhỏ như vậy? Bộ dáng bình thường luôn vui vẻ của ngươi đi đâu mất rồi?! Thì ra bình thường ngươi giả vờ lừa gạt mọi người, hiện tại ta coi như nhìn thấy rõ bộ mặt thật của ngươi rồi!”
Chân Lý Long bị thương đầu cũng càng đau hơn, hắn nghĩ trước kia Tiêu Lê Hoa chính là người đàn bà chanh chua, một năm này thay đổi tốt hơn một chút, hắn còn tường rằng nàng bị té ngã đã trở thành người tốt, thì ra không phải, cọp mẹ lúc nào cũng là cọp mẹ! Nhưng lần này hắn bị nắm thóp, chỉ có thể chịu thua!
“Đệ muội, ngươi hãy nghe ta nói, ta không có đánh Mộc Đầu, chẳng qua là không cẩn thận đụng phải nó, tiểu hài tử đụng một chút là đau, sẽ khóc, ta thật không có đánh nó.”
“Cho dù ngươi không đánh Mộc Đầu, nhưng mới vừa rồi ngươi muốn đánh Thạch Đầu! Ngươi còn như vậy đối với Thạch Đầu, cũng không nghĩ đến vết thương của nó! Cho dù con ta không muốn cho ngươi đi, ngươi cũng không được đối xử với nó như vậy! Chuyện này chúng ta phải nói cho rõ ràng mới được!”
Tiêu Lê Hoa lớn tiếng nói, thật ra trong lòng nàng chướng mắt Lý Long, Lý Long là tiểu nhi tử của thôn trưởng Lý Cao, hắn biết ăn nói hơn so với đại ca Lý Hưng của hắn, rất được thôn trưởng yêu thích, thôn trưởng có ý đem hắn bồi dưỡng thành người nối nghiệp, người trong thôn đều cho thôn trưởng mấy phần mặt mũi, Lý Long cũng rất biết cách xử lý, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, đến lúc đó thôn trưởng kết tiếp chính là Lý Long. Nhưng Tiêu Lê Hoa lại có thể nhìn ra Lý Long người này rất không thành thật, hắn cũng không phải thật tâm thật ý muốn làm việc vì người trong thôn, chỉ là muốn leo lên địa vị thôn trưởng kia mà thôi.
Còn có một nguyên nhân khác, chính là quan hệ giữa Tiêu Lê Hoa và Dương Thảo rất tốt, Dương Thảo nói với nàng một vài chuyện trong sinh hoạt, mặc dù bên ngoài Trương Thủy Đào là người gây chuyện, nhưng cũng có nguyên nhân từ Lý Long. Tiêu Lê Hoa càng cảm thấy được Lý Long người này chính là chuyện không tốt đều để vợ hắn đi làm, còn hắn đóng vai người tốt.
Hiện tại Lý Long đối với Thạch Đầu, Mộc Đầu như vậy, rốt cuộc cũng lộ ra một chút sơ hở, Tiêu Lê Hoa nghĩ trực giác của mình không sai, Lý Long chính là người trong ngoài không đồng nhất. Nàng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, để cho một người như vậy làm thôn trưởng, ai biết sau này có phiền toái gì hay không. Dĩ nhiên chủ yếu nhất chính là hắn dám khi dễ con trai bảo bối của nàng như vậy, cho nên phải cho hắn đẹp mặt!
Tiêu Lê Hoa nói xong những lời này, đang tức giận, đột nhiên nghe được phía sau Lý Long cách đó không xa truyền đến động tĩnh, có tiếng nữ nhân kêu thảm thiết còn tiếng đứa trẻ chửi bậy, nàng cau mày, nghĩ nơi này làm sao còn có nữ nhân? Lúc này nàng mới chú ý đến cổ áo của Lý Long có chút loạn, vạt áo có chỗ lộ ra, nàng lập tức hiểu là chuyện gì xảy ra rồi, trong lòng thầm mắng một tiếng cặn bả.
Tiêu Lê Hoa nghĩ có khả năng nhất chính là Lý Long ở chỗ này cùng hẹn hò với nữ nhân, kết quả để cho Mộc Đầu thấy được, mới có thể thành bộ dáng này, ở nơi như nghĩa địa này có nữ nhân, nàng thật là bội phục Lý Long, lá gan của hắn cũng thật lớn.
Lúc này Tạ Hữu Thuận cũng mang theo Đồng Tiền chạy đến, nghe được tiếng kêu của nữ nhân chân mày cau lại, ánh mắt nhìn về phía Lý Long hiện lên một tia xem thường.
Lý Long cũng nghe tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân rồi, lập tức sắc mặt càng thêm khẩn trương, trong lòng nghĩ xong rồi, Tạ HữuThuận vàTiêu Lê Hoa khẳng định cũng nghe được, mới vừa rồi hắn còn động thủ với con bọn họ, giờ coi như mình cầu xin bọn họ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, huống chi còn có những hài tử này.
Lúc này trong lòng Lý Long thầm chửi má nó, hôm nay vốn là hắn nằm ở nhà, nhưng bị vợ Trương Thủy Đào phiền hắn, trong cơn tức giận hắn mới tìm thân mật, hai người chạy đến nghĩa địa này làm dã uyên ương, đang thời điểm kịch liệt lại bị Mộc Đầu cắt đứt, hắn căng thẳng nghĩ muốn bắt Mộc Đầu hù dọa, khiến Mộc Đầu sợ hãi chạy, té ngã rồi khóc lớn lên, dẫn đến nhiều hài tử chạy tới.
Để cho Lý Long càng thêm ảo não chính là trong mấy hài tử còn có con của hắn Cẩu Đản cùng cháu gái Tiểu Nguyệt!
Hiện tại Cẩu Đản không có ở đây, có thể nghe tiếng chửi bậy của Cẩu Đản cùng tiếng kêu thảm thiết của người đàn bà cùng nhau vang lên, vang vong giữa không trung, hù dọa một đám chim chóc.
Bây giờ Lý Long hận không thể trực tiếp ngất xỉu tại nghĩa địa.
“Hữu Thuận huynh đệ, ngươi bỏ qua cho ta lần này đi, chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta lần này, sau này ngươi chính là đại ân nhân của ta, ta có chỗ tốt gì cũng sẽ cho ngươi!”
Lý Long nghe người đàn bà kia từ kêu thảm thiết cho đến khóc rống lên, âm thanh vẫn xa, tiếng chửi của Cẩu Đản còn càng lúc càng lớn, cũng biết nhi tử xui xẻo của mình hại chết mình rồi. Nếu như nữ nhân kia chạy thoát, nhiều lắm hắn chỉ đắc tội với hai vợ chồng họ Tạ, đến lúc đó mình nói tốt một chút thì sẽ không có chuyện gì. Những hài tử này cũng chỉ có Mộc Đầu thấy hắn và nữ nhân kia ở cùng nhau, hắn liền nói đứa trẻ nói nhảm là được, về phần nhi tử nơi đó thì càng dễ đối phó.
Nhưng bây giờ nữ nhân kia không chạy trốn được, hai vợ chồng họ Tạ xem như bắt được nhược điểm của hắn, nếu chuyện này truyền đi thì mặt mũi của hắn bị ném đi hết rồi, đến lúc đó đừng nói làm thôn trưởng, sau này đầu cũng không thể nâng lên được, cha hắn sẽ đánh chết hắn, mẹ hắn mắng chết hắn, nói không chừng vợ hắn còn mang theo hài tử về nhà mẹ đẻ!
Lý Long vừa nói như thế xem như thừa nhận hắn cùng nữ nhân phong lưu ở chỗ này, trong lòng hai vợ chồng Tạ Hữu Thuận giống như ăn nuốt phải con ruồi đồng dạng buồn nôn, nghĩ thầm người này luôn ra vẻ đạo mạo, bình thường giả vờ gương mẫu nhưng trong bóng tối lại ngấm ngầm làm những chuyện này. Bị hài tử bắt gặp thì đánh hài tử, gặp phải người lớn còn dám cầu xin tha thứ.
Tạ HữuThuận và Tiêu Lê Hoa còn chưa mở miệng, Tiểu Nguyệt đã nói, nó lau nước mắt cho Mộc Đầu lớn tiếng nói: “Nhị thúc! Xuyên Tử Khóa Tử chạy đi rồi! Chắc chắn bọn họ trở về thôn gọi người rồi!”
Lý Long vừa nghe lời này mặt lập tức trắng, sau đó nhảy dựng lên, khom lưng cúi đầu với Tạ Hữu Thuận nói: “Hữu Thuận huynh đệ, ngươi tha cho ta lần này, sau này ngươi sẽ là đại ân nhân của ta, ta đi trước, sau này mời uống rượu!”
Lý Long nói xong liền xoay người ra phía sau chay trốn, hắn chạy ra phía sau là muốn kéo người đàn bà kia cùng nhau chạy, bắt gian tại trận, hắn cũng muốn một người chạy nhưng nếu nhi tử cứ nắm giữ người đàn bà kia, hắn buộc phải ném bỏ mặt mo, bây giờ nhìn thấy người đàn bà kia chỉ có nhi tử và Mộc Đầu. Cho nên hắn phải mang người đàn bà đó cùng nhau chạy. Có điều hiển nhiên Cẩu Đản đã bị làm hư rồi, chết sống không chịu buông tay, hắn tức giận đánh Cẩu Đản một bạt tay.
Từ nhỏ đến lớn Cẩu Đản đã bị người một nhà sủng ái, người trong nhà chưa bao giờ đánh nó, Lý Long cũng vô cùng sủng ái nó, nhưng bây giờ lại đánh nó, Cẩu Đản lập tức tàn bạo cắn thật mạnh lên tay Lý Long, giống như cắn người đàn bà kia, lúc trước mẹ nó phát cáu với người trong nhà, cũng hù dọa nó, nói nàng phải đi, trong nhà sẽ có mẹ kế, nó sẽ không có ngày tốt lành. Nó thấy trong thôn hài tử có mẹ kế khổ biết bao nhiêu, mới không muốn có mẹ kế, cho nên thấy cha nó cùng nữ nhân khác ôm ở cùng nhau liền nóng nảy, mới có thể cắn chết không buông hồ ly tinh kia. Lý Long đánh nó, nó tin chắc mẹ nó nói rất đúng, bây giờ cha nó bị hồ ly tinh mê hoặc, liền cả đứa con trai là nó cũng dám đánh, nó càng tức giận hung hăng cắn Lý Long, muốn cắn tỉnh hắn.
Lý Long đau đớn kêu gào, Cẩu Đản không chịu buông tay, hắn vừa đánh nhi tử xong cũng hối hận, cũng không thể đánh nữa, chỉ có thể cắn răng chịu trận.
Ở nơi này làm ầm ĩ càng dẫn đến thêm nhiều người hơn, tất cả bọn họ đều là những người đang làm việc ở ruộng, nghe Xuyên Tử Khóa Tử nói mới lập tức chạy đến đây, thấy tình cảnh này, tất cả ánh mắt đều trợn tròn.
Chuyện tình Lý Long phong lưu khoát hoạt cùng nữ nhân xem như không thể dấu diếm.
Người đàn bà kia chính là một quả phụ trong thôn, bình thường thoạt nhìn rất đàng hoàng, không nghĩ đến sẽ cùng Lý Long làm ra chuyện này, rồi cùng Lý Long là một đôi, cũng là người không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Bên này ồn ào, người trong thôn Hạ Cầu đều giống như nước chảy từng đợt tuôn ra chuyện này, mọi người đều yêu thích bát quái, hoặc là nhà nào làng nào có chuyện náo nhiệt gì hay là loại chuyện nam nữ này, tự nhiên cũng bất chấp cả nhà thôn trưởng mặt mày xanh mét, tất cả đều chạy đến xem.