• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*)Hoa học đường dùng để chỉ những nữ sinh nổi tiếng nhất trong một trường học. Nói chung là hồn nhiên, bình dân, nhân cách tốt và kỹ năng giao tiếp tốt. Không nhất thiết phải đẹp nhất trong trường này, nhưng nó phải là người trong sáng, nổi tiếng và được săn đón.(theo baidu)



Đàm Thanh Ninh được mẹ Hứa gọi sang nhà ăn cơm.



Gần đến khai giảng, mẹ Hứa không nhịn được ở trên bàn cơm lải nhải mấy câu: “Còn có một năm hai đứa đều phải cố lên, chơi đùa ít đi. Chờ sau khi thi đại học xong, muốn chơi thế nào thì chơi.”



Kí túc xá của học sinh trong trường quản lý rất nghiêm nghặt, hai tuần mới có thể về nhà một lần. Chờ cho đến lúc bắt đầu học, bà hoàn toàn không thể kiểm soát đứa con này.



Hứa Chước cùng Thanh Ninh liếc nhìn nhau, đều bày ra vẻ mặt ‘bất lực’



Lỗ tai lúc nào cũng phải nghe những lời này, nghe đến nỗi tai sắp đóng kén luôn rồi.



“Nhất là con, Hứa Chước. Con nhìn Thanh Ninh xem, căn bản không để bố mẹ phải quan tâm. Con cũng đừng nghĩ suốt ngày chơi bời nữa, nếu thành tích thi đại học mà không tốt, đến lúc đó đừng có mà hối hận!”



Hứa Chước gật gật đầu cho qua, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không thấy sẽ không để ý.



Thanh Ninh vội vàng lên tiếng: “Dì yên tâm đi ạ, cậu ấy biết nên làm thế nào mà. Hơn nữa trường học bọn con học quản rất nghiêm, cậu ấy cũng không có thời gian mà chơi.”



Thật ra cô cảm thấy mẹ Hứa đối với Hứa Chước dịu dàng hơn nhiều so với người khác.



Lúc còn nhỏ Hứa Chước nghịch ngợm, mẹ Hứa luôn miệng gọi là ‘thằng quỷ nhỏ’ ‘thằng ngốc này’, còn thường xuyên đánh cậu ấy.



Nghe Đàm Thanh Ninh nói xong, mẹ Hứa vui mừng không ít, sắc mặt cũng hòa nhã hơn.



“Thanh Ninh, con muốn thi trường đại học nào?”



Thanh Ninh: “Con còn chưa xác định được. Đợi đến lúc đó thi được trường nào thì học trường đấy ạ.”



Việc chọn trường đại học này đối với cô thực ra rất đơn giản. Chỉ cần chọn các trường ở trong thành phố này, đến lúc đó điểm thi đủ vào trường nào thì sẽ học trường đó thôi.



Hứa Chước nghe vậy thấy ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Đàm Thanh Ninh, ánh mắt có phần hoang mang: “Cậu không học y à?”



Nhà họ Đàm đều làm bác sĩ, cậu đương nhiên cho rằng Đàm Thanh Ninh sẽ học y.



Thanh Ninh lắc lắc đầu: “Không học. Mẹ mình không cho mình học.”



Năm đó chuyện ông nội bị giết mẹ cô đúng lúc đang ở bệnh viện đó làm hoạt động trao đổi, là nhóm đầu tiên chạy đến hiện trường trước. Chính mắt nhìn thấy ba chồng bị sát hại, máu chảy đầy xung quanh, về sau tâm lý của bà bị ảnh hưởng nghiêm trọng, một thời gian dài cũng không có biện pháp nào để trở lại làm việc như bình thường.



Sau khi ở nhà một thời gian để ổn định tâm lý, mẹ cô mới quay lại bắt đầu làm việc.



Từ đó về sau, bà cấm con gái sau này học ngành y.



Làm việc hay nghành nghề gì đều có thể, chỉ cần không phải là bác sĩ.



Sắc mặt mẹ Hứa không tốt, bà cũng biết chuyện của ông nội Đàm.



“Không học thì không học, học y rất vất vả. Nhìn ba mẹ con mỗi ngày đều bận rộn liên tục.” Bà nâng môi cười, chỉ chỉ thức ăn trên bàn: “Ăn cơm ăn cơm, cá này ăn rất ngon, là do hôm qua chú Hứa mới câu được đó, rất tươi.”



Thanh Ninh ‘vâng’ một tiếng, ngoan ngoãn gắp cá.



Lúc nhận được tin nhắn của Bạch Tân Hàn, Thanh Ninh đã ăn cơm được nửa bữa.



Biết đại thiếu gia lại đau đầu, Thanh Ninh cầm bát cơm ăn vội vàng cho xong rồi chào hỏi tạm biệt dì và Hứa Chước đi về.



**



Về đến nhà, trong phòng bếp chỉ có mỗi dì Tưởng.



“Dì ơi, Bạch Tân Hàn ở trong phòng ạ?”



Dì Tưởng gật gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay thiếu gia ăn rất ít, ăn xong liền lên tầng.”



Trong lòng Thanh Ninh nghĩ chắc chắn là do cậu ta đau đầu nên mới ảnh hưởng đến việc ăn uống.



Chạy hai ba bước đã lên đến nơi, Thanh Ninh lấy tay gõ cửa phòng Bạch Tân Hàn.



Vài giây sau, cửa phòng được mở ra.



Sắc mặt Bạch Tân Hàn bình thường, mặt mũi sáng sủa, tròng mắt màu nâu đảo qua cô gái ở trước cửa.



Cô mặc một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, dưới vạt áo lộ ra mờ mờ chiếc quần soóc vải, một đôi chân thon dài trắng nõn thẳng tắp.



Cậu giật giật môi: “Cậu đã về.”



Thanh Ninh gật đầu, vào cửa đi về phía bàn học: “Cậu đau đầu sao? Ngồi xuống tôi xoa bóp cho cậu một lúc.”



Bạch Tân Hàn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, từ lúc cậu gửi tin nhắn đến bây giờ không quá 10 phút.



Thanh Ninh xoay người, một tay để lên lưng ghế dựa, nâng mắt nhìn thiếu niên vẫn đang đứng bất động thúc giục nói: “Nhanh lên, không phải bảo đau đầu sao?”



Ánh mặt trời của mùa hè quá gay gắt, tấm rèm cửa sổ trước bàn làm việc được che một nửa, khuôn mặt cô gái khuất ở trong bóng râm.



Cái tay ở trên lưng ghế kia lại để vào chỗ ánh sáng mặt trời chiếu vào, trắng trẻo tinh tế, các ngón tay nhỏ bé mềm mại được ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng nhạt.



Bạch Tân Hàn còn nhớ rất rõ xúc cảm khi mấy ngón tay đó đặt trên đầu mình.



Mềm mại lại có lực vừa phải, không những xua tan đi sự đau đầu mà còn mang theo cảm giác thoải mái, còn có một chút tê dại.



Cậu không được tự nhiên mở mắt, giọng nói lãnh đạm: “Bây giờ không đau.”



Thanh Ninh:?



Hello? Cô lấy tốc độ chạy mấy trăm mét gấp gáp trở về mà vị thiếu gia này lại không đau?



“Thật không?” Đàm Thanh Ninh đi đến gần Bạch Tân Hàn, ngẩng lên cận thận quan sát sắc mặt cậu ta.



Sắc mặt này quả thật không giống với vẻ mặt tái nhợt của ngày hôm trước, thậm chí còn có chút sáng sủa hồng hào khỏe mạnh.



Bạch Tân Hàn nhìn thẳng lại vào đôi mắt đen của cô, chỉ cảm thấy không được tự nhiên, cảm xúc rung động càng rõ ràng.



Mắt của cô rất to, trong con mắt màu đen còn có thể thấy rõ được bóng hình chính mình ở trong đó.



“Cậu nhìn đủ chưa?” Cậu lùi về phía sau vài bước, hai tay nắm lại thành quyền để ở đằng sau, trong giọng nói có hơi xấu hổ.



Thanh Ninh trừng mắt nhìn: “Nếu đầu cậu không đau thì tôi về phòng trước. Cũng sắp khai giảng rồi, tôi còn muốn thu dọn một số đồ này nọ.”



“Khai giảng……..” Bạch Tân Hàn hạ mi mắt nói lại.



“Ừ.” Thanh Ninh gật gật đầu: “Cậu có muốn cùng tôi đi đến trường học không? Trường học của bọn tôi rất đẹp, sân vận động, bể bơi cái gì cũng có, cây ăn quả có rất nhiều, tháng mười còn có thể hái quýt……….”



Tiểu Đàm đang trên con đường đẩy mạnh tiêu thụ mở rộng học viên, thao thao bất tuyệt giới thiệu phong cảnh văn hóa của trường Thanh Trung với Bạch Tân Hàn.



Bạch Tân Hàn im lặng nhìn cô, nhìn không ra cảm xúc gì.



“Cậu thông minh như vậy, lại không có áp lực học tập, đến trường học cùng mọi người chơi thật tốt. Học sinh trường bọn tôi đều đoàn kết và yêu thương nhau. Hơn nữa…….” Thanh Ninh vểnh môi lên, dáng vẻ thần bí: “Trường bọn tôi cũng có rất nhiều học sinh nữ xinh đẹp nha.”



Cô nói một lý do mà tự mình nhận thấy đối với đa số con trai bình thường có lực hấp dẫn rất lớn.



“Đi trường học, có……..” Cô nghĩ nghĩ nói: “Có cảnh đẹp ý vui. Đặc biệt là nữ sinh bên khoa xã hội…..”



Toàn là các cô gái xinh đẹp.



Bạch Tân Hàn đảo mắt nhìn qua khuôn mặt cô, đôi mắt to sáng, đôi môi mịn màng đẹp đẽ cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cần cổ thiên nga thon dài trắng nõn.



“——Cậu có phải hoa giảng đường không?” Bạch Tân Hàn đột nhiên mở miệng, cắt ngang trạng thái vui vẻ hớn hở của cô.



Đàm Thanh Ninh sửng sốt.



Sao cậu ta có thể từ trong lời nói của cô rồi cho ra kết luận này?



Vừa muốn bất mãn, nhưng xuy xét kỹ lại thì lời này lại giống như là có một ít khẳng định giá trị nhan sắc của mình đúng không?



Trong lòng Thanh Ninh không nhịn được nổi lên gợn sóng ngượng ngùng.



“Không phải.” Cô lắc đầu, vô cùng khiêm tốn, “Trường bọn tôi giá trị nhan sắc của hoa học đường rất cao.”



Bạch Tân Hàn “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa.



Cậu cúi xuống liếc mắt nhìn Đàm Thanh Ninh trước mặt.



Không biết cô đang suy nghĩ gì, ánh mắt như thể đang đi vào cõi thần tiên, mang theo lớp sương mù mỏng, khóe miệng hơi cong lên.



Bạch Tân Hàn không hiểu lắm tiêu chuẩn bình chọn khuôn mặt của bọn cô, vừa rồi chỉ là nhất thời nói ra.



Thật ra khuôn mặt này của cô nhìn gần cũng rất xinh.



Về phần hoa học đường……



Không có hứng thú.



Đàm Thanh Ninh trong một khoảng thời gian đã đem một lượt những nữ sinh xinh đẹp trong trường học điểm qua trong đầu.



“Vậy cậu có đến trường học không?” Đàm Thanh Ninh cẩn thận thăm dò, sợ nói nhiều quá sẽ làm cậu ta chán ghét, “Có thể đi thử xem, nếu không thích thì có thể ở nhà.”



Bạch Tân Hàn: “Cậu rất muốn tôi đi?”



Thanh Ninh vội vã gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta có thể làm bạn với nhau, còn có bạn của tôi—-chính là người ở nhà bên cạnh đó.”



Nhà bên cạnh?



Chính là nhà hàng xóm mà cô thường xuyên đến ăn cơm kia?



Ánh mắt Bạch Tân Hàn lóe lên, lông mi dài hơi rủ xuống, giọng cũng chuyển lạnh: “Tôi suy nghĩ đã, cậu đi đi.”



“Ờ”



Thanh Ninh trộm nhìn sắc mặt cậu ta, nhanh chóng lăn đi.



**



Ngày hôm sau, Đàm Thanh Ninh ra ngoài từ sớm, mua một ít trái cây và hoa quả khô đi nhà cũ thăm bà nội.



Từ khi ông nội qua đời, tinh thần của bà nội không được tốt lắm, kém hơn trước nhiều.



Bố mẹ cô nhiều lần đề nghị muốn đưa bà về ở chung nhưng đều bị từ chối.



Bà nội kiên trì cố gắng sống một mình ở nhà cũ, may mà cách nhà cô đang ở cũng không xa.



Người trong nhà đối với bà không có biện pháp, đành phải bình thường dành ra một chút thời gian đến nhà cũ thăm bà.



Nghĩ đến sắp phải khai giảng, Đàm Thanh Ninh ở nhà bà suốt đến tận giờ cơm chiều mới về.



Vừa mới vào cửa, cô liếc nhìn thoáng qua hai hộp quà lớn trên tủ giày.



Dì Tưởng thấy cô nghi hoặc liền giải thích: “Giữa trưa hôm nay có một cậu bé đưa đến. Cậu ấy nói là bạn học của con, cái này là do mẹ cậu ấy tặng cho bác sĩ Nhan.”



Thanh Ninh nhớ ra ngay lập tức, là do dì Hứa đưa tới.



Ngày hôm qua dì ấy có nói với cô bảo mang về nhà, kết quả vì cô đi quá vội vàng nên quên luôn việc này.



Cô đang cùng nói chuyện cùng dì Tưởng, trên tầng đột nhiên truyền đến tiếng đóng cửa rất lớn.



Hai người nghe theo tiếng động nhìn lên, ở trên đó vắng vẻ, một bóng người cũng không có.



Dì Tưởng thu lại ánh mắt, nhỏ giọng nói với Đàm Thanh Ninh: “Đúng rồi, hôm nay lúc cậu bé kia đến thiếu gia cũng ở đây. Thằng bé còn mời thiếu gia cùng chơi bóng.”



“Vậy Bạch Tân Hàn nói như thế nào?” Thanh Ninh tò mò muốn biết, tiếng nói cũng nhỏ xuống.



Dì Tưởng lắc lắc đầu: “Không nói gì hết.”



Thanh Ninh thở ra một hơi, đã hiểu.



**



Buối tối, như thường lệ Bạch Tân Hàn đang đọc tin nhắn WeChat của Đàm Thanh Ninh.



[Người đàn ông vì để ngăn ngừa bạn mình uống rượu lái xe nên đã phóng hỏa đốt xe]



[Bị vợ lừa dối….., người đàn ông tức giận chi ra 20 vạn tiếp cận tình địch để học tập chiến lược theo đuổi vợ]



[Quân tử nói chuyện không động thủ! Người đàn ông cãi nhau với hàng xóm chỉ vì việc nhỏ, trong lúc tranh chấp đã cắn môi đối phương làm người kia bị thương]



[Người đàn ông trà trộn, theo dõi bạn gái cũ không tắm cả tháng trời, lẻn vào nhà dằn mặt bạn gái cũ vì quá nặng mùi]



……………..



Sau mỗi cái tiêu đề đều kèm theo địa chỉ link đọc của tin tức đó.



Bạch Tân Hàn giật giật khóe miệng, ngón cái chậm rãi lướt lên phía trên.



Mỗi một ngày, cô sẽ gửi cho cậu một ít tin tức mà cô ấy biết và một số GIF mà cô có.



Thời gian chưa đến nửa tháng, Đàm Thanh Ninh trở thành người gửi tin nhắn nhiều nhất cho cậu.



Đàm Thanh Ninh nói đến lúc khai giảng sẽ phải nộp điện thoại cho nên đem toàn bộ thứ cô tích trữ được gần đây chia sẻ cho cậu.



Khai giảng…



Cậu vô cùng chán ghét trường học, ở đó có rất nhiều ký ức không thoải mái.



Nhưng mà Đàm Thanh Ninh, còn người bạn kia của cô nữa, có vẻ khác.



Bọn họ đều cùng một loại người.



Nhiệt tình thoải mái, hoạt bát dễ gần.



Bạch Tân Hàn rủ lông mi xuống, ánh đèn màu vàng chiếu vào mí mắt tạo ra một cái bóng.



Ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại lúc lâu, sau đó cậu gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Triều.



Nghe được yêu cầu của Bạch Tân Hàn, Triệu Triều rất là vui mừng.



“Thật tốt, thiếu gia, tôi lập tức đi sắp xếp.”



Bạch Tân Hàn lên tiếng, đưa ra yêu cầu: “Chỗ ở không cần cách trường học quá xa.”



Triệu Triều: “Được.”



Bạch Tân Hàn dừng lại một chút rồi nói tiếp, giọng nói cũng nhỏ hơn hơi mất tự nhiên, cứng ngắc: “Tường ở phòng bên cạnh phải có màu vàng nhạt, phải có giường lớn kiểu châu Âu.”



Cậu nhíu mày vừa nhớ lại vừa đưa ra yêu cầu: “Bàn học màu trắng, quay về hướng cửa sổ. Tủ quần áo lớn một chút, màu trắng hoặc màu hồng nhạt. Mua thêm một ít gấu bông và một số đồ trang trí………”



Triệu Triều: ……….



Bạch Tân Hàn: “Ừ, còn phải mua thêm một cái chuông gió. Tạm thời hết rồi.”



Nội tâm Triệu Triều nổi sóng mãnh liệt, nhưng giọng vẫn như trước, dáng vẻ cung kính chuyên nghiệp: “Vâng, thiếu gia.”



—————————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK