• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nét mặt Bạch Tân Hàn hơi cứng lại: “Không phải.”



Cậu nâng mắt nhìn về phía Đàm Thanh Ninh, nói với giọng cực kỳ chân thành: “Làm thế nào để tự mình phát sốt? Bác sĩ Đàm dạy thử xem, lần sau mình sẽ thử áp dụng.”



Đàm Thanh Ninh nhìn vào mắt Bạch Tân Hàn, vốn dĩ không chắc suy đoán của mình là đúng hay sai, giờ phút này càng thêm do dự.



Đang là mùa hè, dù tắm nước lạnh cũng không đến mức bị cảm phát sốt? Hơn nữa Bạch Tân Hàn không bị cảm.



Tuy rằng trong lòng cô có chút khác thường, nhưng không hề nghi nữa.



Huống chi cố ý làm mình phát sốt hay gì gì đó quả thật rất khoa trương.



Đàm Thanh Ninh nhăn mi, lần đầu tiên nghi ngờ ‘giác quan thứ sáu của phụ nữ’ trên người mình có phải bị hỏng rồi không.



“Làm sao vậy?” Bạch Tân Hàn ở trên giường thản nhiên liếc nhìn cô, “Tại sao nghĩ mình cố ý?”



Đàm Thanh Ninh bị hỏi đến nghẹn lời, trực giác đột nhiên mách bảo thế, làm gì có căn cứ khoa học nào để xác minh.



“Không sao cả.” Cô lắc đầu, “Bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?”



“Ừm, giờ thấy hơi đói bụng.” Bạch Tân Hàn xuống giường, khóe miệng không tự chủ được cong lên.



Đàm Thanh Ninh cười: “Cậu muốn ăn gì? Gọi đồ ăn ngoài hay là…..”



“Muốn ăn đồ cậu nấu.” Bạch Tân Hàn cúi người, hai tay ôm hai vai Đàm Thanh Ninh, thân mật dùng cằm cọ cọ trên cổ cô.



Đàm Thanh Ninh bị cọ đến buồn buồn cười ra tiếng: “Ngứa quá. Cậu còn chưa cạo râu.”



Cô nói như vậy ngược lại Bạch Tân Hàn càng thân mật hơn cọ cọ, ngay cả môi cũng phủ lên, để lại một mảnh ướt át.



Đàm Thanh Ninh kêu ‘a..a..a’ muốn chạy, lại bị bắt trở về hôn.



Sau khi xác nhận quan hệ, giống như chốt cửa bí mật nào đó được ấn mở.



Bạch Tân Hàn nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng có thể làm một số động tác thân mật.



Ngay cả khi những hành vi này có vẻ ngây thơ và lặp đi lặp lại, chúng vẫn khiến cậu thấy hài lòng.



Hai người náo loạn trong chốc lát, sau rồi một người đi vào bếp, một người vào nhà tắm.



Lúc Bạch Tân Hàn cạo râu xong đi vào phòng bếp, Đàm Thanh Ninh đang cho sợi mì vào nồi.



“Trong nhà không có nhiều đồ, làm cho cậu một bát mì dương xuân chính cống.” Cô cười tủm tỉm nói.



Thật ra cô biết không nhiều lắm, hơn nữa lâu rồi cô không nấu cơm.



Trong nhà Bạch Tân Hàn ngoài mấy thứ đồ cần thiết như mì, gạo, mấy loại sữa linh tinh, gần như không có rau dưa gì.



Bạch Tân Hàn còn bị sốt, cô định làm một bát mì dương xuân phiên bản ‘không dầu’.



Xếp lớp trứng, chần rau và điều chỉnh nước súp bên dưới.



Cô không thành thạo bắt chước theo động tác của mẹ.



Trong lúc đó, Bạch Tân Hàn đứng sau lưng quan sát cô di chuyển, sau khi Đàm Thanh Ninh thất bại vài lần, anh mới đi ra.



Ăn cơm xong, Bạch Tân Hàn chủ động muốn dọn dẹp bàn ăn, để cho cô nghỉ ngơi.



“Cậu rửa được bát không?” Đàm Thanh Ninh không tin tưởng lắm, “Thôi đi để mình rửa thì hơn, cậu đang sốt đi nghỉ đi.”



Cô sợ cậu rửa không sạch hoặc làm vỡ bát.



“Rửa bát có gì khó?” Bạch Tân Hàn đối với sự nghi ngờ của cô lập tức cầm bát vào phòng bếp.



Đàm Thanh Ninh cười cười, đi theo sau vào bếp, đứng một bên trông coi, nhân tiện trộm quan sát Bạch Tân Hàn.



Sắc mặt cậu nhìn tốt hơn nhiều, nếu theo tình hình này đến buổi tối sẽ ổn phải không?



Rửa bát …. Nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.



“Chiều nay chúng ta làm gì?” Bạch Tân Hàn cầm bát đã rửa sạch, đặt vào máy hong khô.



“Buổi chiều…” Thanh Ninh dừng lại, “Đương nhiên là ở nhà. Cậu bị bệnh, uống nhiều nước nghỉ ngơi nhiều. Tý nữa cậu ngủ một giấc đi.”



“Vậy còn cậu?”



“Mình ở đây đọc sách.”



Lúc cô đến đây có mang theo sách giáo trình và vở ghi chép, định trong lúc Bạch Tân Hàn nghỉ ngơi sẽ xem qua.



Bạch Tân Hàn tháo găng tay, hơi nhướn mày: “Chúng ta không ra ngoài hẹn hò à?”



Khi học cấp ba, việc học tập ở Thanh Trung rất căng thẳng, hai người không ở trường thì ở nhà, trừ học ra thì vẫn là học. Mấy việc thông thường, nhàm chán lúc đó như ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, chơi game gì gì đấy cậu không nhớ. Lúc ấy chỉ muốn được ở bên Đàm Thanh Ninh đã rất tốt rồi, không thấy có gì là không ổn.



Nhưng bây giờ cậu đã biết, người trẻ tuổi yêu đương là phải ra ngoài đi hẹn hò. Chỉ cần nghĩ được làm mấy việc này cùng cô thì dù có nhàm chán đến đâu cậu vẫn có cảm giác mong chờ giống đa số mọi người.



Giống như lúc này, trước kia cậu chưa từng nghĩ mình sẽ chịu đeo găng tay rửa bát trong bồn.



Trước đấy cậu còn lên mạng tìm hiểu qua, con gái rất thích mấy thứ như đi hẹn hò, nhận quà… Cậu nghĩ Đàm Thanh Ninh sẽ rất vui vẻ đồng ý đi ra ngoài cùng mình.



Nhưng trăm ngàn làn không nghĩ tới, cô lấy lý do sức khỏe của cậu đang không tốt, từ chối lời mời đi chơi.



“Mình khỏe rồi.” Cậu nhìn Đàm Thanh Ninh, có ý định kéo vãn tình hình.



Đàm Thanh Ninh bước lên trước đưa tay chạm vào trán Bạch Tân Hàn, đôi mắt trong veo hiện ý từ chối: “Không được! Cậu còn đang sốt.”



Thấy Bạch Tân Hàn có vẻ không vui, cô đưa tay nắm cánh tay cậu lắc lắc, dỗ dành: “Chúng ta còn nhiều thời gian, không cần vội.”



Trái tim Bạch Tân Hàn run lên, câu ‘rất nhiều thời gian’ như một đòn nặng giáng vào tim cậu.



Ngay lập tức tâm trạng không vui ban đầu được giải tỏa, một dòng nước đang lăn tăn trào dâng trong lồng ngực, làm trái tim cậu mềm nhũn.



Cậu cúi đầu hôn Đàm Thanh Ninh, ngoan ngoãn đồng ý.



Bạch Tân Hàn thuê một căn chung cư cao cấp có hai phòng ngủ và một phòng làm việc, trang trí kiểu đơn giản và tinh tế.



Hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh, phần lớn những người ra vào đều là tinh anh.



Ngày thường Bạch Tân Hàn không ăn cơm ở nhà, thuê một người đến dọn dẹp vệ sinh theo giờ.



Buổi chiều, Đàm Thanh Ninh đưa Bạch Tân Hàn vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi, còn mình đến phòng làm việc ôn bài.



Trong lúc đang tập trung học bài, di động cô reo.



Đàm Thanh Ninh nhìn tên hiển thị trên màn hình, nhíu mày, nhận điện thoại: “Alo, Diêu Diêu?”



“Thanh Ninh, tối nay cậu về không?” Diêu Diêu hỏi thẳng vào vấn đề.



“Có thể sẽ về, giờ chưa chắc chắn lắm.” Thanh Ninh suy nghĩ xong trả lời.



Xem tình hình của Bạch Tân Hàn thế nào đã, nếu đến buổi tối khỏe hơn, cô sẽ về thôi.



“Ầy, mình hỏi trộm cậu một câu, bây giờ cậu còn độc thân không?”



Thanh Ninh giật mình, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Không phải.”



“Cài gì?” Diêu Diêu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.



“Cậu hỏi muộn rồi!!” Thanh Ninh cười nói, “Vừa mới không phải.”



“…..”



Sự im lặng kéo dài trong điện thoại.



“Sao vậy?” Thanh Ninh phát hiện ra có sự khác thường.



Diêu Diêu như người trong mơ mới tỉnh trả lời: “A, không sao. Mình tò mò nên hỏi thôi.”



“Vậy cậu phải mời khách.” Cô hi hi ha ha trêu đùa mới câu.



Thanh Ninh cười đồng ý, nói chuyện thêm với Diêu Diêu một lúc mới cúp máy.



Nhìn màn hình đen xì, Thanh Ninh nghĩ nên nói chuyện này với Qúy Lam.



Thanh Ninh: [Mình báo cho cậu một tin, cậu đừng ngạc nhiên quá]



Qúy Lam trả lời rất nhanh.



Quý Lam: [Chuyện gì? Cậu quay lại với Bạch Tân Hàn?]



Thanh Ninh: […..]



Thanh Ninh: [!!! Cậu thật thông minh!!]



Qúy Lam gửi sang meme cảm xúc không biết nói gì.



Qúy Lam: [Cậu không có năng lực gì hết. Mới hai tháng đã quay lại?



Thanh Ninh: [(thẹn thùng.jpg)]



Qúy Lam: […..Được rồi được rồi, mình biết cậu không thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu ta mà]



Theo sát sau là meme đang rơi lệ, đau lòng không thôi.



Thanh Ninh: [Chờ mình thực tập xong về thành phố C sẽ mời cậu ăn cơm, hì hì hì]



Thanh Ninh: [Đúng rồi, có muốn gọi Hứa Chước đến không?]



Sau khi thi đại học, cô từng thử tác hợp cho Hứa Chước và Qúy Lam, đáng tiếc hình như bọn họ chưa từng có hứng thú với đối phương, đến nay vẫn duy trì quan hệ bạn bè không mặn không nhạt.



Qúy Lam: [Gọi đi, cùng nhau uống rượu. Cậu uống một ly đã say, uống cùng cậu không vui gì hết.]



Thanh Ninh: …….



Được thôi, lại một lần nữa bị ghét bỏ.



Cô gửi liên tiếp mấy nhãn dán mèo kêu meo meo, nhìn lịch sử nói chuyện không nhịn được cười thành tiếng.



Rõ ràng chỉ là chia sẻ chuyện yêu đương với bạn bè, mà không hiểu sao có thể tự mình cảm nhận được sự ngọt ngào.



Cứ nghĩ đến quan hệ của hai người, tâm trạng cô tự nhiên vui vẻ và sung sướng.



Vừa thú vị vừa kỳ diệu.



*



Thanh Ninh định chờ Bạch Tân Hàn khỏi bệnh xong sẽ đi hẹn hò.



Nhưng ai biết được kế hoạch không theo định sẵn, sau khi bệnh khỏi, cả hai người cực kỳ bận.



Đàm Thanh Ninh vội vàng ôn tập, mỗi ngày ngâm mình trong thư viện, mà Bạch Tân Hàn so với cô còn bận hơn.



Mặc dù đến trường tìm cô, nhưng phải xử lý email và nghe điện thoại liên tục.



Thanh Ninh không biết Bạch Tân Hàn bận gì ở công ty, cho đến ngày cô thi xong, cô nhìn thấy một đoạn video tin tức có hình của cậu.



—-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK