• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sống lưng Đàm Thanh Ninh cứng đờ, chỗ được cậu ôm nóng như lửa đốt. Tim trong lồng ngực đập thình thịch, tiếng đập mạnh rõ ràng.



“Ninh Ninh.”



Như thể cảm nhận được sự cứng ngắc của cô, Bạch Tân Hàn càng ôm chặt lấy cánh tay cô.



Đàm Thanh Ninh mím môi, hạ mi mắt.



Dựa theo tình trạng mối quan hệ giữa cô và Bạch Tân Hàn lúc này, kỳ thật cô đã nghĩ đến ngày hôm nay.



“Nếu mình nói vô sỉ, cậu sẽ không yêu cầu ư?”



Lời vừa nói xong, bả vai Đàm Thanh Ninh vừa nóng vừa đau, Bạch Tân Hàn đặt cằm mình lên đó.



Thắt lưng bị cậu ôm thít chặt, xiết chặt muốn chặt đứt cô.



“Vậy….” Tiếng Bạch Tân Hàn hiếm khi có phần mất mát, “Mình sẽ đợi,”



Cậu nói xong, buông bàn tay đang ôm Đàm Thanh Ninh ra, hơi lùi lại. Trên mặt thoáng qua vẻ cô đơn, đôi mắt buồn bã được che sau đôi lông mi rủ xuống.



Nhìn cậu như vậy, Đàm Thanh Ninh thấy đau lòng, như có kim đâm đau đớn.



“Bạch Tân Hàn, mình không thể không làm bác sĩ.” Cô nhẹ giọng nói.



Lông mi dài của Bạch Tân Hàn hơi run rẩy, ngước mắt: “Cái gì?”



Đàm Thanh Ninh mặc áo sơ mi sơ vin trong váy, trước ngực có nơ hình con bướm màu đen, tay kia đặt ngay ngắn trên làn váy ở đầu gối, sạch sẽ như hoa thủy tiên.



Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô hơi nhăn lại, trên đó hiện vẻ mất tự nhiên, trong đôi mắt đen có một đám sương mù vây quanh.



Cô hơi do dự, cô không biết có nên nói với Bạch Tân Hàn về ước nguyện của mình sau khi thi đại học hay không.



Nếu nói cho cậu biết, liệu có tạo ra áp lực lớn cho cậu không?



Còn chưa đợi cô nghĩ xong, Bạch Tân Hàn đã nghiêng về cô nặng nề lên tiếng: “Cậu dùng lý do này từ chối mình?”



Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, lắc lắc đầu: “Không phải…..”



Bạch Tân Hàn hít vào một hơi, hơi thở nóng rực, ngực bị đè nén đến mức thở hổn hển.



Cậu cầm điều khiển từ xa trên tủ đầu giường ấn nút, rèm cửa tự động mở ra, ánh mặt trời bên ngoài tiến vào, trong phòng tràn ngập ánh sáng.



Đàm Thanh Ninh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, có chút chói mắt.



Lúc cô quay lại, dưới ánh sáng cô bị Bạch Tân Hàn dọa sợ.



Mặt cậu trắng bóc, vùng cổ phiếm hồng, đôi mắt trông lờ đờ, kinh khủng hơn là trong mắt đầy tơ máu, quầng thâm dưới mí mắt rất đậm, cả người nhìn trông hốc hác và mệt mỏi.



Tim Đàm Thanh Ninh như bị đâm một nhát, cô hít vào một hơi, hỏi nhỏ: “Có phải tối qua cậu nghỉ ngơi không tốt không?”



Bạch Tân Hàn mím môi không nói lời nào, giống một đứa trẻ đang dỗi.



Đàm Thanh Ninh cẩn thận nhìn sắc mặt cậu, thở dài.



“Cậu còn nhớ trước đây mình từng đưa cậu đến ngôi đền gần nhà cũ kia không?”



Đáy mắt Bạch Tân Hàn hiện lên tia kinh ngạc, gật đầu.



Đàm Thanh Ninh nuốt nuốt nước bọt, để tay lên váy, chậm rãi kể lại: “Sau khi thi đại học, mình đến đó xin một ước nguyện…..”



Giọng cô ấm áp và mềm mại như suối trong vắt ngày nắng, nghe rất em tai.



“Mình đã lạy phật, châm hương.”



Cô hơi ngượng liếc mắt nhìn Bạch Tân Hàn, lại cúi xuống.



Có khi nào Bạch Tân Hàn không tin những chuyện này, sẽ cảm thấy mấy cái ý nghĩ của cô rất ngây thơ….



“Lúc ấy mình đã hứa, nếu như cậu phẫu thuật thành công, mình sẽ cố gắng học y thật tốt, sau này giúp đỡ nhiều người để trả ơn….”



Đầu óc Bạch Tân Hàn ong ong, nghe cô nói, một hình ảnh nào đó xuất hiện trước mặt.



Có hình ảnh cậu ở ngôi đền kia treo sợi dây đỏ lên cây, có hình ảnh cậu trốn ở trong tủ, nghe thấy dì Nhan dặn dò Đàm Thanh Ninh không được học y, có hình ảnh cậu ngồi trước bàn viết mấy tấm thiệp…..



Bạch Tân Hàn ôm hai bên đầu, nhíu mi tâm, đầu đau như nứt ra, trong ngực bắt đầu thấy khó chịu.



Cậu kiềm chế trái tim đang run rẩy của mình, kéo Đàm Thanh Ninh ôm lại vào ngực.



“Ninh Ninh.” Bạch Tân Hàn đau đớn, khó chịu gọi cô.



Lồng ngực cực nóng áp thật chặt vào người cô, dường như chỉ có cách này mới có thể giảm bớt một chút đau đớn.



“Cậu vì mình nên mới học y….?”



Bạch Tân Hàn không dám tin, cảm xúc sôi trào mãnh liệt, trong lòng gợn sóng.



Cậu nghĩ đến việc người trong nhà không cho Đàm Thanh Ninh học y.



Cô vì bệnh của cậu mà học y, chắc chắn sẽ bị bố mẹ mắng.



Lòng Bạch Tân Hàn đau xót, ê ẩm chướng đau, thậm chí có thể nhìn thấy hai bên mắt bắt đầu đỏ.



Nhưng cậu không còn cảm nhận được nhiệt độ của chính mình, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, lửa bên trong sắp bùng lên như muốn nướng cậu.



Đàm Thanh Ninh được Bạch Tân Hàn ôm siết chặt trong ngực, người phát sốt nhiệt độ hơi cao, làm da cô ấm theo.



“Ừm”, cô trả lời xong thì nghĩ đến lời nhắn để lại trong ipad, nhỏ giọng thì thào: “Lúc đó mình không thấy lời nhắn cậu để lại, nếu như mình biết có khi sẽ không đi hứa vậy.”



Cô vừa nói xong, tai của cô bị người nào đó cắn một cái.



Đàm Thanh Ninh “a” một tiếng, vòng eo vẫn được ôm chặt.



Nụ hôn nóng bỏng ướt át dọc theo bên tai xuống dưới, từ cằm xuống tới cổ.



Đàm Thanh Ninh giật mình, sống lưng thấy tê dại, nụ hôn nóng bỏng hơn bình thường, mấy sợi râu ngắn của Bạch Tân Hàn cọ vào cổ cô ngứa ngáy.



Cô không chịu được rụt rụt cổ, đẩy người ra: “Đừng.”



“Ninh Ninh.” Bạch Tân Hàn cúi đầu gọi cô, giọng ấm triền miên.



Vì xa cách nhau nhiều năm, cậu không biết phải làm cách nào mới có thể biểu đạt đầy đủ tình yêu của mình dành cho Đàm Thanh Ninh.



“Mình thích cậu.”



Cậu không được tự nhiên mở miệng, mặt đỏ bừng khi nói những lời này.



Môi cậu vẫn đang dán bên vành tai mềm mại của cô, nơi đó nhờ hơi thở nóng rực của cậu làm phiếm hồng, ngay cả cần cổ luôn trắng nõn đã nhiễm đỏ.



Cậu vừa ngạc nhiên vừa phấn khích nhìn sự thay đổi của Đàm Thanh Ninh, tình cảm trong lòng càng mãnh liệt, hận không thể ôm cô mãi không bao giờ buông tay.



“Cậu cũng thích mình đi, được không?” Cổ họng Bạch Tân Hàn như bị thiêu đốt, phát ra tiếng khàn khàn, khi nói chuyện còn hơi đau.



Nhưng bây giờ cậu đang rất vui, không có cảm giác đau đớn.



Nói được lời đầu, những lời sau dễ nói ra hơn.



“Ở bên mình.” Cậu thấp giọng nói.



“Mình không thể nào chịu được khi thấy cậu và người khác ở cạnh nhau.” Bạch Tân Hàn dán vào lỗ tai cô, cúi đầu nói chuyện, giọng nói từ tính nghe mê người.



Tim Đàm Thanh Ninh đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nghe Bạch Tân Hàn thổ lộ, hốc mắt bắt đầu nóng lên, trong lòng thấy cảm động.



“Lúc ở Mỹ mình nghe thấy có người khác tìm cậu ăn cơm, cả đêm không ngủ được….” Cậu kể chuyện mình mất ngủ ở Mỹ, nghe được cả sự mất mát và tổn thương trong đó.



“Mình thật sự rất thích cậu.”



Lần đầu tiên thích một người, cậu không có kinh nghiệm, càng không biết phải thộ lộ thế nào, mấy từ được nói qua lại như bánh xe chuyển động. Nếu có thể, cậu nghĩ mình có thể trực tiếp dùng dao mở ngực mình ra, để cho Đàm Thanh Ninh trực tiếp nhìn tim mình.



Như vậy cô sẽ biết, cậu thích cô nhiều bao nhiêu.



Tim Đàm Thanh Ninh vẫn đập thình thịch, hai má đỏ bừng bừng.



Khi Bạch Tân Hàn bắt đầu chuyển từ hôn bên tai xuống dưới môi, cả người Đàm Thanh Ninh run rẩy, tay chân không biết phải để ở đâu.



Khác với nụ hôn thô bạo lần trước, đây là nụ hôn sau ba năm xa cách, là nụ hôn dịu dàng đầu tiên của hai người.



Đôi môi mềm mại của chàng trai kiên nhẫn dịu dàng day nhẹ qua lại trên môi cô gái, mang theo nhiệt độ ấm trên người. Lông mi dài rủ xuống, không thấy rõ thần sắc bên trong đôi mắt ấy. Những sợi râu ngắn màu đen ở cằm thỉnh thoảng cọ vào da cô khiến cô tê và ngứa.



Sau gáy và phần eo của Đàm Thanh Ninh được giữ chặt, không biết bao giờ từ tư thế được ôm chuyển thành dựa vào người cậu, hai cánh tay buông thõng xuống hai bên.



Đàm Thanh Ninh nhắm mắt, các giác quan trở nên mẫn cảm.



Trong miệng Bạch Tân Hàn có mùi kem đánh răng vị bạc hà, những chỗ hai người chạm vào nhau đều nóng rực, cảm giác tê dại từ môi xuống dưới dọc sống lưng, cô dựa vào Bạch Tân Hàn để chống đỡ.



Cô thấy mình hư vô mờ mịt, cả người không có trọng lực, sức trên người buông lỏng, tay không tự giác được đi xuống phía dưới tìm điểm chống đỡ.



Tay chạm phải vật gì đó cứng rắn, bên tai truyền đến tiếng thở dồn dập của Bạch Tân Hàn.



Đàm Thanh Ninh hoảng sợ rụt tay, mở mắt.



Đôi mắt Bạch Tân Hàn rất sâu, khuôn mặt ửng đỏ khác thường.



Đột nhiên cô nhận ra Bạch Tân Hàn còn đang bị sốt, cả người nhảy dựng, lùi về đằng sau.



“Cậu đồng ý rồi?”



Bạch Tân Hàn nhìn chằm chằm vào mắt cô, muốn nhận được câu trả lời chắc chắn.



Đàm Thanh Ninh mím môi, gật đầu.



“Vậy, sau này cậu không được như vậy nữa.” Cô khẽ nói.



Bạch Tân Hàn nhìn cô, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều thể hiện sự vui sướng.



“Được, mình hứa.” Cậu mỉm cười, không nhịn được ôm lấy khuôn mặt của Đàm Thanh Ninh, hôn nữa.



“Mình không bị cảm, sẽ không lây bệnh cho cậu.” Nới lỏng khoảng cách, cậu nói một cách mơ hồ.



Dạ dày của cậu luôn mẫn cảm. Tối hôm qua sau khi về, cậu cố ý ăn mấy đồ ăn đêm linh tinh, tới hơn nửa đêm, quả nhiên dạ dày bắt đầu nóng rát đau, người cũng vì thế mà nóng theo.



Vì muốn để Đàm Thanh Ninh đến đây, cậu không ngại dùng một ít thủ đoạn lên người mình.



“Tại sao bị sốt?” Đàm Thanh Ninh nghe nói như thế, dùng tay để ở hai bên đẩy người ra kéo dài khoảng cách, lập tức thấy Bạch Tân Hàn không vừa lòng.



“Không biết.” Cậu nhíu mày, dùng sức trên tay kéo Đàm Thanh Ninh ngồi lên trên đùi mình ôm vào lòng, càng tiện cho việc hôn môi.



Đôi dép lê của cô vấp vàp mép giường, rơi trên mặt đất phát ra tiếng ‘lạch cạch’, biến thành tư thế ngồi trên người cậu ta.



Khí nóng bất ngờ ập đến, cô bị tư thế này làm thẹn thùng quên mất lời mình định nói. Cô có thể cảm nhận được phản ứng rõ ràng của Bạch Tân Hàn, cách một tấm vải mỏng chạm vào mình.



“Cậu—–” Đàm Thanh Ninh vừa nói được một chữ, tiếng chuông di động lại kêu.



Cô giãy dụa đứng lên từ trên người Bạch Tân Hàn, để lại câu nói “Mình đi trả lời tin nhắn” xong đứng qua một bên.



Gửi tin nhắn xong, Đàm Thanh Ninh quay lại chạm phải vẻ mặt cứng ngắc của Bạch Tân Hàn.



“Có phải có người tìm cậu không?” Bạch Tân Hàn mở miệng.



“Ừm.” Đàm Thanh Ninh gật đầu, “Mình đã từ chối rồi.”



“Nếu mình không thổ lộ cậu sẽ đi gặp cậu ta?” Bạch Tân Hàn cau mày nhìn cô, không biết chính mình đang để ý cái gì.



Cậu mím môi bổ sung: “Hôm qua ở trong thư viện mình nhìn thấy điện thoại của cậu.”



Thanh Ninh ngẩn ra, thoáng chốc hiểu được sự khác thường của Bạch Tân Hàn từ đâu mà có.



Thì ra biết chuyện Diệp Hằng hẹn cô nên mới như vậy?



“Sẽ không đi.”



Cô cúi người chạm vào trán Bạch Tân Hàn, thấy nó không còn nóng như trước nữa.



“Cho nên mình quan trọng hơn hắn.”



Có thể đầu óc của Bạch Tân Hàn bị nóng đến mơ hồ, không khống chế được lời nói ra.



Đàm Thanh Ninh sững người, buồn cười nói: “Đương nhiên.”



Cô nhìn xuống chiếc nơ nhăn nheo trên ngực mình, đưa tay ra chỉnh lại, chợt lóe lên linh cảm, trong đầu xuất hiện ý nghĩ khó tin.



—-“Không phải cậu cố ý để bị sốt đấy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK