• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Bạch Tân Hàn hỏi, nhất thời Thanh Ninh cảm thấy hoảng.



Cô lùi từng bước ra sau, theo bản năng phản bác: “Tôi không —-”



“—– Cậu thích gì ở hắn?”



Bạch Tân Hàn cắt ngang lời cô nói, đi từng bước lên phía trước, tư thế mạnh mẽ ép hỏi.



“Thành tích tốt?”



“Cao lớn?”



“Hắn đẹp à?”



Bạch Tân Hàn không biết Dương Thần An có tính là đẹp trai không, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu thường được mọi người khen đẹp. Xét về bề ngoài, chắc chắn cậu không thua Dương Thần An. Xét về thành tích học tập, cậu càng không kém. Nếu không phải thi thiếu một môn, đứng thứ nhất còn chưa biết là ai đâu.



Con gái thích con trai, không phải thường xem những vấn đề này sao?



Bạch Tân Hàn nhíu chặt mày, ánh mắt gắt gao khóa chặt khuôn mặt đang hoảng sợ của Đàm Thanh Ninh.



Sợ cái gì? Cậu không làm gì cả, chỉ là hỏi chút thôi.



Trái tim Đàm Thanh Ninh đập liên hồi, trước sức ép của người trước mặt, cô liên tục lùi về phía sau, gót chân chạm vào chân tường.



Mắt thấy Bạch Tân Hàn sắp đến gần, Thanh Ninh gấp đến độ quát to một tiếng: “Tôi không thích Dương Thần An!”



Bạch Tân Hàn dừng lại, trầm giọng hỏi: “Thật không?”



Thanh Ninh gật đầu liên tục: “Tôi thề!!”



Tai cô nóng bừng, tim đập như trống.



Cô không dám hỏi tại sao Bạch Tân Hàn tự nhiên nhắc đến Dương Thần An, chỉ thấy nếu cô nói ra sẽ càng làm không khí thêm xấu hổ.



Nhân lúc Bạch Tân Hàn còn chưa mở miệng nói chuyện, Thanh Ninh chỉ chỉ túi đồ trên bàn nói nhanh: “Cái đó cậu ăn cơm đi, nguội rồi sẽ không ngon.”



Vừa mới dứt lời, cô nhanh chóng bám theo ven tường nhanh chóng chuồn đi.



Đàm Thanh Ninh chạy về phòng, đóng cửa cái ‘rầm’



Cô gục đầu xuống giường, hai má ngượng ngùng nóng bừng, còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình.



Ánh mắt nghiêm túc mang theo sự áp bức mạnh mẽ của Bạch Tân Hàn xuất hiện trước mắt cô.



Thanh Ninh kêu rên, lại thở dài.



Đầu óc rối loạn lung tung.



Trời ạ!! Cái miệng quạ đen của Quý Lam sẽ không nói thành thật chứ?



Bạch Tân Hàn đột nhiên hỏi mình có phải thích Dương Thần An không? Còn rất hung dữ.



Thân là một cẩu độc thân(1), Đàm Thanh Ninh hiểu được trước khi nói ra những câu chính xác như “Tôi thích cậu”, “Cùng nhau qua lại đi” thì chưa thể khẳng định được ý tứ của đối phương. Nhỡ may là do tích cách đặc biệt của bên kia, dịu dàng thành nghiện thì làm sao bây giờ?




(1) Tiếng lóng internet đang thịnh hành hiện nay nói về những kẻ độc thân ở Trung Quốc, không có đối tượng yêu đương hoặc không trong trạng thái hôn nhân, dùng cho cả nam và nữ.



Vấn đề là, cô chắc chắn là Bạch Tân Hàn không phải là người thích làm việc tốt, giống như Qúy Lam nói, căn bản cậu ta không thể lấy việc giúp người làm niềm vui.



Cho nên, Bạch Tân Hàn có ý gì?



Có phải chỉ là tò mò bình thường không?



Đàm Thanh Ninh vò vò tóc trên đầu, thở dài ngồi dậy.



Qúa khó rồi quá khó rồi.



Cô không biết cái tình cảm này là gì.



Nhưng mặc kệ nó là gì cũng sẽ không có khả năng. Thanh Trung trước giờ không cho học sinh yêu sớm. Nếu bị phát hiện, rất có thể sẽ bị thầy giáo tìm đến nói chuyện.



Tuy là trong trường vẫn có những người lén yêu sớm, như Tiêu Thấm Thấm chẳng hạn. Bất kể là ai cũng không dám thể hiện rõ ràng.



—— Không đúng, cô làm gì có chuyện muốn yêu sớm?



Có phải là tự mình đa tình quá rồi không?



Chỉ vì một hành động của Bạch Tân Hàn, cộng thêm tin nhắn lúc chiều của Qúy Lam, buổi tối Đàm Thanh Ninh nằm trên giường rất lâu không ngủ được.



Những suy nghĩ hỗn độn cứ vắt vẻo trong đầu, dồn một đống làm lòng cô rối loạn.



Trong bóng đêm, không biết thời gian đã trôi qua mấy tiếng.



Đột nhiên, Đàm Thanh Ninh nghe thấy tiếng di động kêu.



Cô với tay lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, là tin nhắn của Qúy Lam.



[Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi cô gái xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất của chúng ta! Mỗi năm đều có một ngày hôm nay, bây giờ và sau này mãi mãi ở tuổi 18 nhé]



Nhìn thấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật này, Thanh Ninh quyết định tạm thời tha thứ cho Quý Lam.



Cô gửi lại nhãn dán cảm ơn rất đáng yêu.



Qúy Lam: [Sao giờ này cậu còn chưa ngủ? Vì mới lớn nên mất ngủ sao cô gái?]



Cái người Quý Lam này, dùng từ càng ngày càng khoa trương.



Nhưng mà, mất ngủ hình như cũng đúng.



Thanh Ninh nghĩ nghĩ, trả lời Quý Lam.



[Bạch Tân Hàn hỏi mình có phải thích người nào đó không, là có ý gì? ]



Vì tránh để cho Quý Lam hỏi chuyện Dương Thần An, Thanh ninh rất thông minh sử dụng mấy từ “người nào đó” để thay thế.



Qúy Lam: [Có ý gì?!!]



Qúy Lam: [Ý là thích cậu đó!!]



Qúy Làm nhìn qua rất kích động, gửi liên tiếp mấy cái tin nhắn qua.



Quý Lam: [Mình đã nói là cậu ta thích cậu mà!]



Quý Lam: [Chắc chắn là ghen!!!!!]



Thanh Ninh do dự.



[Cậu không có kinh nghiệm, mình không dám tin cậu]



Cô đột nhiên thấy hối hận khi cùng Quý Lam thảo luận về vấn đề này.



Hai cô đều là cẩu độc thân giống nhau, có thể nói được cái gì hơn chứ?



Qúy Lam bên kia dừng một lát, trực tiếp gọi điện thoại sang.



“Alo~~” Thanh Ninh đè thấp âm thanh trả lời.



Nghe giọng nói Quý Lam đang cực kỳ hưng phấn: “Lúc cậu ta hỏi cậu có phải giọng điệu rất không tốt, sắc mặt cũng không vui vẻ không?”



Thanh Ninh nhớ lại, trả lời: “Hình như là vậy, mình không chú ý lắm.”



Lúc ấy cô còn sợ hãi, lấy đâu ra dũng cảm để đối diện với Bạch Tân Hàn.



“Chính là nó!!” Qúy Lam vui vẻ đánh đùi cái ‘đét’, “Hôm nay là sinh nhật cậu, chắc chắn lúc cậu ta gặp sẽ tặng cậu quà. Nói không chừng còn tỏ tình với cậu luôn.”



Thanh Ninh ngay lập tức phủ nhận: “Không thể nào. Cậu ấy không biết sinh nhật mình.”



Đoạn thời gian trước vội vàng ôn tập, cô còn không nhớ sắp đến sinh nhật mình. Vừa nãy lúc ăn cơm tối bố mẹ nhắc đến, cô mới ý thức được sắp đến sinh nhật mình.



“Không biết?”



“Cậu cho là cậu ta không biết thôi, có khi cậu ta đã trộm chuẩn bị kẹo và hoa hồng, đợi đến ngày mai sẽ cho cậu bất ngờ.”



“Thích một người, chắc chắn sẽ lén điều tra sinh nhật của người ấy.”



Qúy Lam càng nghĩ càng cảm thấy những gì mình phân tích là hợp lý, tiếp tục nói: “Nếu không cậu ta cùng cậu quay lại trấn Hòe làm gì? Ở biệt thự trong thành phố đợi không tốt hơn à.”



Người có lịch sử tình trường trống rỗng như Đàm Thanh Ninh bị dọa đến sửng sốt, hoàn toàn đã quên Qúy Lam cũng là một người FA không kinh nghiệm, không có lý luận thực tiến nào để chứng mình lời nói ấy.



Hai người một người dám nói, một người dám nghe.



Hai cô gái ở trên giường thảo luận rất sâu về vấn đề “phải xử lý ra sao sau khi nhận được sự ngạc nhiên mà Bạch Tân Hàn tạo ra vào ngày sinh nhật”



Chờ hai người nói chuyện xong, đã là rạng sáng lúc hai giờ.



Thanh Ninh ngáp liên tục, cúp máy nằm xuống đã ngủ luôn.



Ngày hôm sau, đương nhiên cô không thể dậy nổi.



Đồng hồ báo thức rất tốt vang đi vang lại, cũng bị Đàm Thanh Ninh tắt đi tắt lại theo.



Cuối cùng vẫn là mẹ Nhan không nhìn được, đi lên gọi Đàm Thanh Ninh rời giường.



“Sao lại thế này? Tân Hàn dậy từ sớm đang đợi con ở dưới, chủ nhà như con thì ngủ đến giờ này vẫn chưa dậy.”



Đàm Thanh Ninh mắt nhắm mắt mở, nghe đến hai tiếng “Tân Hàn” như người bị điểm nguyệt tỉnh táo ngay tức thì.



“Bạch Tân Hàn?” Cô bỗng dưng mở to mắt, ôm chăn ngồi dậy.



Nhán Hội không phát hiện ra sự khác thường của con gái, cau mày nhìn Đàm Thanh Ninh đang đầu bù tóc rối: “Không phải nói muốn đưa người ta về nhà cũ chơi sao? Người ta dậy sớm còn con vẫn vùi đầu ngủ.”



Đàm Thanh Ninh dụi dụi mắt, lầu bầu xốc chăn lên: “Dậy đây dậy đây.”



Lúc này Nhan Hội mới vừa lòng, nhắc nhở nói: “Bố đã đi làm, buổi chiều mẹ phải đi bệnh viện, buổi tối còn phải trực. Con cùng Bạch Tân Hàn đi xe chú Uông đi. Bánh ngọt đặt cho con chắc sắp giao đến rồi đấy, vừa lúc mang đến nhà bà nội cả ba người ăn.”



Hai vợ chồng đều bận rộn không có thời gian đến nhà cũ, bữa cơm tối hôm qua là bữa cơm ăn sinh nhật con gái sớm.



“Vâng ạ.” Đàm Thanh Ninh vừa trả lời vừa xuống giường, đi dép lê vào nhà vệ sinh.



Sau khi cô rửa mặt xong xuôi đi xuống tầng, Bạch Tân Hàn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.



Cõ lẽ là nghe thấy tiếng động, cậu ta nhìn theo hướng âm thanh nhìn lên tầng, vừa lúc đối diện với Đàm Thanh Ninh.



Thiếu niên ăn mặc chỉnh tề, kết hợp giữa áo sơ mi trắng và áo len mỏng màu xám nhạt tạo cho cậu ta một chút khí chất quý phái và điềm đạm hơn bình thường. Tóc đen chải sạch và tươi tắn, môi đỏ răng trắng, vai rộng chân dài.



Đúng là một chàng công tử trắng trẻo xinh đẹp.



Đàm Thanh Ninh bị sắc đẹp của Bạch Tân Hàn làm cho ngỡ ngàng.



Gía trị nhan sắc này, có hơi quá mức.



Khi xuống dưới, những gì Qúy Lam nói đêm qua hiện lại trong đầu cô.



Đàm Thanh Ninh trở nên lo lắng không giải thích được, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.



Cậu ta ăn mặc đẹp trai như vậy có phải muốn tỏ tình không?



Trong lòng Thanh Ninh rối bời, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.



Vừa định giống như trước đây chào hỏi hỏi cậu ta, Bạch Tân Hàn thản nhiên thu lại ánh mắt.



Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm.



Cô di chuyển đến bàn ăn, ngồi xuống ăn luôn bữa sáng còn sót lại trên bàn.



Mới vừa ăn mấy miếng, người ngồi trên sô pha đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Đàm Thanh Ninh, kéo ghế ra ngồi xuống.



Đàm Thanh Ninh dừng ăn, trong lòng thấy bắt đầu không ổn, ngay cả mắt cũng không dám ngước lên.



Người đối diện mở lời trước: “Nghe dì nói hôm nay là sinh nhật cậu.”



Đàm Thanh Ninh khẽ nâng mí mắt, ấp úng trả lời.



Xong rồi xong rồi, thật giống như lời Qúy Lam nói.



Cô phải nói gì?



“Rất xin lỗi, bây giờ tôi không nghĩ đến chuyện quen bạn trai.”



“Ngại quá, trường chúng ta không cho học sinh yêu sớm.”



“Bây giờ tôi phải chuyên tâm học tập để thi đại học.”



………..



Mấy câu nói đã được luyện đi luyện lại mấy lần vào sáng sớm nay, cứ đi tới đi lui ở trong lòng.



Đàm Thanh Ninh lòng dạ rối bời, muốn tìm một câu không khiến cả hai khó xử.



Không đợi cô nghĩ xong, người đối diện lại mở miệng: “Tôi không biết, nên không chuẩn bị quà.”



“Không sao không cần chuẩn bị ——” lời nói ra theo tiềm thức, Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn.



Cái gì? Cậu ta không biết?



Thế thì hôm qua cô và Qúy Lam ngồi thảo luận, vừa ngượng ngùng vừa xoắn xuýt đến tận hai giờ sáng, để làm gì?



Cậu ta ngồi thẳng, hai tay chống trên bàn, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.



Bạch Tân Hàn mím môi, giọng nói nhẹ nhàng hiếm thấy hỏi: “Cậu thích quà gì? Tôi tặng bù cho cậu.”



Nghe thấy phương pháp tặng quà thẳng thắn của người này, Thanh Ninh càng thêm xác định, Bạch Tân Hàn không biết sinh nhật cô thật.



Cái gì mà nhân dịp sinh nhật bất ngờ tỏ tình …tất cả đều là do Qúy Lam xem tiểu thuyết quá nhiều mà suy nghĩ.



Nghĩ đến tự mình đa tình, Thanh Ninh xấu hổ đến mức da đầu tê dại, ngón chân cào cào mặt đất.



May mắn mình chưa nói gì quá kỳ quái.



Còn muốn quà gì nữa? Cái gì cô cũng không muốn?



Thanh Ninh liên tục xua tay: “Không cần không cần. Tôi không cần quà.”



Cô ăn hai ba miếng hết bánh mì, bỏ lại câu nói tại hiện trường chạy vội đi trước.



“Tôi đi lên chuẩn bị đồ, sau đó sẽ đi ngay.”



Trong lúc lấy một số đồ, Đàm Thanh Ninh vừa mắng Quý Lam vô số lần vừa cảm thấy nhẹ nhõm.



Nếu Bạch Tân Hàn không biết sinh nhật cô, như vậy chuyện tỏ tình căn bản là không thể.



Thanh Ninh âm thầm hạ quyết tâm không nghĩ nhiều, muốn tỏ thái độ bình thường khi gặp Bạch Tân Hàn, tuyệt đối không được vì tự mình đa tình mà làm ra điều gì quá xấu hổ.



Sau khi tự mình làm tốt công tác tư tưởng, Thanh Ninh cầm túi xách đi xuống cầu thang, cùng Bạch Tân Hàn ngồi trên xe Uông Sâm.



Bên ghế phụ để bánh ngọt, hai người ngồi ghế sau như mọi khi.



Đường quay về nhà cũ không xa, Thanh Ninh vừa hướng dẫn đường cho Uông Sâm vừa giới thiệu xung quanh cho hai người, rất nhanh đã đến nơi.



Tương tự với tất cả các trấn nhỏ ở Giang Nam, trấn Hòe mấy năm nay không ngừng khai thác khách du lịch. Chỉ là danh tiếng của nó không nổi bằng những trấn cổ khác, vì thế cũng không có nhiều khách.



Xe chạy đến đầu ngõ không thể đi vào, Uông Sâm đỗ xe theo sự chỉ dẫn của Thanh Ninh, mấy người mang theo đồ đi bộ vào nhà cũ.



Từ đầu ngõ, đi dọc theo con đường lát đá xanh, hai bên đường là những ngôi nhà với bức tường trắng và ngói đen kiến trúc, những bức tường đầu ngựa xen vào nhau nằm rải rác khắp nơi.



Sắc trời hôm nay màu than chì, so với ngày hôm qua không có gió, có thể sắp có mưa kéo đến.



Đàm Thanh Ninh hơi lo lắng nói: “Hình như trời sắp mưa. Hay là chú Uông ở lại một đêm đi.”



Uông Sâm khoát tay: “Không việc gì, không việc gì. Chú đưa mấy đứa đến xong sẽ về luôn, đi đường cũng nhanh.”



Thanh Ninh không hề cố giữ, đưa hai người đi dọc theo con đường thêm vài trăm mét, sau đó qua một chỗ ngoặt, là đến nhà bà nội.



Một tòa nhà hai tầng tường trắng và ngói đen, xung quanh là hồ nước. Bước qua cánh cổng màu nâu sẫm cổ kính đi vào, trước mắt là một khoảng sân rộng rãi.



“Bà nội, cháu đến rồi!!” Đàm Thanh Ninh vừa vào cửa, đứng trong sân gọi to.



Không quá hai giây, bên trong truyền đến tiếng trả lời của bà cụ.



Thanh Ninh nở nụ cười, đi trước bước vào cửa.



Chỉ chốc lát sau, bà nội Đàm đi ra từ cửa hông cùng với bảo mẫu.



Bà nội hôm nay mặc áo khoác xanh đen có họa tiết hoa và chim, quần ống rộng màu đen. Tóc hao râm, tinh thần khỏe mạnh, tuy trên mặt có nhiều nếp nhăn nhưng làn da vẫn trắng trẻo, chắc khỏe, phong thái thanh lịch.



“Thanh Ninh tới rồi à.” Bà nội Đàm nhìn thấy cháu gái rất vui mừng, bước đi nhanh đi đến chỗ mọi người.



Đàm Thanh Ninh chạy vội đến đỡ bà, sắp xếp cho bà ngồi xuống, đồng thời giới thiệu Bạch Tân Hàn và Uông Sâm với bà.



Sau khi mọi người chào hỏi nhau, bà nội ra hiệu cho bảo mẫu đưa Bạch Tân Hàn vào xem phòng.



Thanh Ninh ở lại nói chuyện cùng bà nội một lát.



Bà nắm tay cháu gái, nhìn từ trên xuống xem cháu.



“Có phải học tập rất vất vả không? Gầy hơn rồi.”



Thanh Ninh gật gật đầu, mượn cơ hội làm nũng: “Một mình cháu ở trường học, vì nhớ bà nhiều nên gầy đấy.”



Bà nội bị chọc cười: “Cháu đó, chỉ biết nói lời ngon ngọt.”



Bà lôi kéo tay Thanh Ninh: “Đi cùng con tới chính là cháu trai của Bạch Nghiễm Bình?”



Thanh Ninh sững sờ, gật gật đầu.



Bà nội Đàm thương xót thở dài: “Thật đáng tiếc, đứa nhỏ anh tuấn như vậy. Tuần trước bố con đến nói nếu không làm phẫu thuật tình hình sẽ chuyển biến xấu, cũng không biết có chống đỡ được đến lúc thi đại học không. Nếu ông nội con còn sống thì tốt biết mấy……..”



Nghe bà nói lầm rầm, trong lòng Đàm Thanh Ninh trùng xuống, nhướn mày.



Ngoài việc thỉnh thoảng bị đau đầu, biểu hiện của Bạch Tân Hàn rất bình thường. Bình thường đến mức như một người bình thường. Vì vậy, cô không hay nghĩ đến, hoặc là cố ý xem nhẹ bệnh tình cậu ta.



Nghĩ đến đây, tâm trạng Thanh Ninh lập tức trở nên nặng nề, giá như cô có thể thuyết phục cậu thì tốt ……



“Bà nội, cháu đi lên xem chút. Bà chờ cháu ở đây.” Đàm Thanh Ninh buông tay bà ra, chạy hai ba bước lên tầng, rất nhanh đã lên đến tầng hai.



Theo động tĩnh đi đến phòng Bạch Tân Hàn vừa lúc gặp Uông Sâm đi ra.



“Chú Uông.”



“Nhiệm vụ đưa hai đứa đến đã hoàn thành, chú đi về đây.” Uông Sâm chào tạm biệt Đàm Thanh Ninh, chậm rãi đi xuống tầng.



Thanh Ninh chào chú rồi đi vào phòng, nhìn thấy Bạch Tân Hàn đang lấy đồ từ ba lô ra.



Phòng này để trống một thời gian dài, có mùi gỗ thoang thoảng trong phòng. Cửa sổ gần sông mở ra, gió thu lạnh thấu xương, thổi vù vù vào trong phòng.



Thanh Ninh chợt thấy ngột ngạt, suy nghĩ xong liền nói: “Trong phòng hơi có mùi, cậu muốn đổi phòng với tôi không?”



Bạch Tân Hàn dừng lại động tác thu dọn, lắc lắc đầu: “Không cần.”



“Vậy cậu ——-”



Vừa nói hai chữ, bỗng nhiên bên ngoài vang lên hai tiếng sấm.



Thanh Ninh trố mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có mưa phùn, mặt sông lăn tăn những gợn sóng.



Trời mưa.



“Tôi làm sao?” Bạch Tân Hàn đột nhiên đi đến bên người cô, cúi đầu nhìn cô.



Thanh Ninh quay đầu, bất ngờ trước ánh mắt của Bạch Tân Hàn, ngửa cằm lên chậm rãi hỏi: “Hai ngày nay cậu còn không khỏe không? Đầu còn đau không?”



Bạch Tân Hàn đối diện với ánh mắt cô, im lặng không nói gì.



Thanh Ninh nghĩ cậu ta ngầm chịu đựng, vô thức trở nên lo lắng, không nhận ra trong lời nói mang theo sự dịu dàng: “Chúng ta đến bệnh viện khám được không?”



“Không đi.”



Thanh Ninh im lặng, xắn tay áo mình lên: “Vậy nếu cậu đau đầu, tôi sẽ giúp cậu xoa bóp mấy cái—–”



“——Đàm Thanh Ninh.” Bạch Tân Hàn cắt ngang lời cô, khó chịu nói: “Cậu đối tốt với tôi để làm gì?”



‘Đùng đoàng’, bên ngoài lại có thêm một đợt sấm sét.



Cùng với tiếng sấm, trong phút chốc gió đã lớn mạnh, nhiều hạt mưa to rơi vào song cửa sổ, tiếng mưa rơi ‘tí tách’ rõ ràng, ngay cả trong không khí đều có mùi mưa.



“Cậu như vậy, tôi sẽ cảm thấy mặc kệ tôi nói cái gì cậu đều đồng ý.” Ánh mắt Bạch Tân Hàn nặng nề, âm thanh cao thấp trong tiếng mưa lớn, nghe không rõ lắm.



Nhưng Thanh Ninh nghe được.



Ánh mắt của cô tràn đầy khó hiểu: “Nhưng mà cậu muốn gì?”



Xuất thân cậu ta giàu có, muốn cái gì sẽ có cái đó, cô không thể nghĩ ra cậu ta còn muốn gì từ cô.



Bạch Tân Hàn mím môi, dùng giọng rất nghiêm túc nói từng chữ: “Nếu tôi muốn cậu làm bạn gái tôi?”



Hôm nay trấn Hòe mưa to gió lớn, gió lớn cuốn theo mưa to vào cửa sổ.



Gió lạnh và mưa bụi qua cửa sổ chạm vào gáy Thanh Ninh, cô rùng mình chớp mắt.



Trái tim cô đập dữ dội, giống như nhịp trống trên chiến trường, khiến cả người và tim cô run lên.



Bạn gái?



Bạch Tân Hàn thấy cô sững sờ, lông mi rũ xuống.



Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng ngày càng to, sắc trời tối tăm như lúc chạng vạng.



Khóe môi Bạch Tân Hàn khẽ nhúc nhích, vừa định nói thì đã nghe thấy một giọng nói rất nhỏ từ bên kia truyền đến.



——-“Được.”



Trong tiếng mưa rơi tí tách, giọng nữ tinh tế lanh lảnh còn nặng hơn tiếng mưa gió, chuẩn xác đánh vào tim cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK