Cô mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt nhìn đến Bạch Tân Hàn đang ngồi trước bàn học.
“Cậu đang làm gì đấy?” Đàm Thanh Ninh xoa xoa trán ngồi dậy, đôi mắt mê man.
Cô uống khá nhiều rượu, bây giờ đầu óc còn ngơ ngẩn.
Một ly nước xuất hiện trước mắt, Bạch Tân Hàn đứng bên mép giường, cúi đầu nhìn cô.
Thanh Ninh nhận nước nói cảm ơn, uống ừng ực.
Trong lúc đang uống nước, cô nghe thấy Bạch Tân Hàn ghét bỏ nói: “Đàm Thanh Ninh, tướng ngủ của cậu quá kém, cậu có biết mình phải kéo chăn lại cho cậu bao nhiêu lần không?”
Lăn qua lộn lại, cái chăn đắp cũng không xong. Không bị ốm là do cô may mắn quá đấy.
A?
Người có tướng ngủ kém ngẩng đầu, ngượng ngùng cười: “Phiền cậu rồi.”
Cô tự mình hiểu mình, tướng mình ngủ đúng là không tốt, không thể biện minh, thản nhiên thừa nhận.
Như thể đánh một quyền vào bông, Bạch Tân Hàn không nói được gì.
Cậu ghĩ Đàm Thanh Ninh muốn tắm rửa, nên không ở lâu, nói thêm mấy câu đã quay về phòng mình.
Sau khi Bạch Tân Hàn rời đi, Đàm Thanh Ninh lắc lắc đầu, nghĩ lại chuyện phát sinh giữa trưa.
Cô nhớ mình uống say, đầu óc mơ hồ, được Bạch Tân Hàn cõng đi xuống dưới.
Sau đó, hình như bọn họ còn nói gì đó.
Hình như cô nói muốn cậu ta đi khám bệnh. Rồi sau đó thế nào? Cậu ta nói gì nhỉ?
Đàm Thanh Ninh cầm quần áo đi vào nhà tắm, đầu óc ong ong, chỉ nhớ được giọng nói trầm thấp của cậu ta, nhưng không nhớ được nội dung.
Đàm Thanh Ninh ảo não không thôi, âm thầm lên kế hoạch lần sau giả say để cậu ta nói lại lần nữa.
Cô còn chưa đợi được cơ hội giả say, đêm nay thành phố C lặng lẽ nghênh đón trận tuyết đầu mùa.
Sáng thứ hai, cây cối hoa quả trong vườn phủ kín một lớp tuyết trắng mịn, tăng thêm màu sắc cho vườn hoa vào đông vốn đơn điệu.
Đàm Thanh Ninh rất vui vẻ chào đón trận tuyết đầu mùa này, trên đường đi học ngắm tuyết suốt dọc đường.
“Năm nay tuyết rơi sớm nhỉ.” Xuống xe rồi mà Đàm Thanh Ninh vẫn rất vui vẻ và phấn khích.
Tuyết hai bên đường trong trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên cành cây vẫn còn vương vài bông tuyết.
Bạch Tân Hàn không trả lời, lực chú ý bị cổ cô hấp dẫn.
Một đường thon dài trắng nõn, trống rỗng.
Vui đến mức quên mang theo khăn quàng cổ?
“Đáng tiếc tuyết trên đường đã tan gần hết, ngay cả người tuyết cũng không đắp được.” Đàm Thanh Ninh nói xong không nhịn được tiếc nuối.
Cô muốn ở trong vườn hoa đắp một đôi tuyết để chơi, không biết mùa đông năm nay còn có cơ hội không.
Vừa mới dứt lời, trên đầu bỗng nhiên nặng trĩu, tầm mắt bị chặn hơn nửa.
—— Mũ của áo khoác được vén lên, đội lên đầu cô.
Một bàn tay vòng qua đằng sau đầu, bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, chiếc mũ được kéo lại, tầm mắt của Thanh Ninh trở lại bình thường.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt là bàn tay to đang giữ chiếc mũ màu đỏ, mở to đôi mắt.
“Cô bé quàng khăn đỏ.” Bạch Tân Hàn vỗ vỗ đầu cô mấy cái, buông tay ra.
Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác màu đỏ, giống cô bé trong chuyện cổ tích xưa.
Thanh Ninh nghẹn lời.
Đối với những hành động mờ ám xảy ra bất ngờ, cô đã chấp nhận, mặc dù có đôi khi trái tim vẫn đập nhanh hơn bình thường chút xíu.
“Vậy cậu là sói giả làm bà ngoại.” Cô trả lời lại.
“Mình không ăn cậu.” Bạch Tân Hàn tự nhiên nói, giọng điệu bình thường.
Mặt Đàm Thanh Ninh xoạch cái lại đỏ.
Thân là một cô gái 18 tuổi, không phải cái gì cô cũng không hiểu.
Sao cậu ta có thể nói những câu này mà mặt không đổi sắc, giọng điệu y như nói những câu nói thường ngày được nhỉ.
Dáng vẻ lạnh lùng kết hợp với giọng nói điềm đạm, lời nói nghiêm túc dễ dàng bị hiểu sai thành nhiều nghĩa khác, làm hại Đàm Thanh Ninh mỗi lần nghe xong thấy mình có suy nghĩ rất đen tối.
Cô thở hắt ra, thấy mình không thể như vậy được.
Sợ gì?
“Cậu ăn không vào, mình nhiều thịt.” Đàm Thanh Ninh lấy tay luôn để trong túi áo khoác ra, giơ lên trước mặt Bạch Tân Hàn tỏ ý.
Không phải cậu không ăn thịt ư? Cô thịt nhiều, càng không thích hợp để cậu ăn.
Bạch Tân Hàn nhìn bàn tay trước mắt, hô hấp ngừng lại.
Ngón tay trắng nõn như ngọc, trên mu bàn tay hiện rõ ràng bốn tổ thịt, cổ tay trắng như tuyết, trong ánh ban mai còn có một tia hạt ngọc nhàn nhạt.
Thanh Ninh quơ quơ mấy cái thấy lạnh, nhanh chóng cho lại tay vào túi áo.
Vừa cho tay vào xong, cô nghe thấy tiếng Bạch Tân Hàn nói: “Cái đó không nhất định.”
Thanh Ninh hoang mang ngẩng đầu, thấy Bạch Tân Hàn nhìn mình cười như không cười: “Nếu như mình bắt đầu ăn thịt thì sao?”
Cái gì?!!
A a a a!!
Người có phải có bệnh rồi không?
Cậu ta đang nói gì?!!
Ngữ khí thản nhiên như đang bàn bạc ‘ăn chay hay ăn mặn’, làm cho cô không có cơ hội để xấu hổ.
Thanh Ninh bị chặn họng nửa câu cũng không nói được, để lại câu “Bị muộn rồi” xong bước chân chạy đi trước, để lại cậu ta một mình ở chỗ đó.
Buổi sáng thứ hai như thường lệ phải tham gia tiết chào cờ.
Lão La tiến vào lớp học sau khi hết tiết, nói mấy câu đơn giản với lớp.
“Hôm nay nhìn mặt mũi lão La rạng rỡ, chắc có chuyện vui.” Qúy Lam ngồi tại chỗ nói nhỏ.
Thanh Ninh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Như đã nói, lão La vỗ vỗ tay bảo mọi người nhanh chóng về chỗ ngồi, tuyên bố việc vui.
Kỳ thi kiểm tra hàng tháng vừa rồi, lớp bảy phát huy không tồi, đứng thứ tư toàn khối, đứng thứ ba trong các lớp theo học tự nhiên. Là lớp thường có thành tích thi tốt nhất.
Bạch Tân Hàn lần nữa đứng đầu toàn khối, một lần nữa làm các thầy cô giáo trong văn phòng ngạc nhiên.
Chẳng qua Bạch Tân Hàn là học sinh kiểu cho mượn, điểm không đưa vào tổng điểm trung bình của lớp bảy, điều này làm lão La thấy rất tiếc.
“Một lần thi tốt không nói lên điều gì cả, tất cả đều phải luôn cố gắng, lấy được thành tích tốt nhất vào kỳ thi cuối kỳ!!” Mấy phút cuối, lão La vẫn không quên thúc giục mọi người trong lớp mấy câu, nói xong mới cho lớp nghỉ.
Giờ ra chơi, Đàm Thanh Ninh quay xuống nói chuyện với Qúy Lam, không nói chuyện với Bạch Tân Hàn như mọi hôm.
Nguyên nhân không có, chỉ là trong lòng cô còn thấy xấu hổ, nhất thời chưa sẵn sàng để nói chuyện với cậu ta.
Nhưng chuyện vào trong mắt Bạch Tân Hàn thì khác.
Cô đang không vui?
Trái tim Bạch Tân Hàn co quắp, cảm giác đau nhói và ngứa ngáy khắp các dây thần kinh, rất khó chịu.
Cậu nhíu mày cẩn thận nghĩ lại hành vi của mình lúc sáng, không giải thích được.
Bởi vì cậu không trả lời cô? Hay do hành động đội mũ cho cô quá thân mật? Hay là lời nói của cậu khiếng người khác thấy chán ghét?
Cậu có thói quen được Đàm Thanh Ninh gần gũi dung túng, ngay cả một giây né tránh ánh mắt cũng khiến cậu cảm thấy bồn chồn bất an.
Bạch Tân Hàn nhìn sang, liếc mắt thấy cô đang nói chuyện vui vẻ với Qúy Lam, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Không được, cô không thể không để ý đến mình.
Mà Đàm Thanh Ninh ngồi bên cũng không biết những suy nghĩ mới mọc của người ngồi bên cạnh.
Qua mấy tiết sau, cảm giác xấu hổ đã vơi đi nhiều.
Hết giờ thể dục, trong không khí trong lành tâm tình Đàm Thanh Ninh vui vẻ hơn, cùng Qúy Lam nói cười đi vào lớp.
Bạch Tân Hàn đã sớm chú ý đến Đàm Thanh Ninh quay lại, đứng dậy để cho cô đi vào chỗ mình bên cạnh cửa sổ.
Thanh Ninh quay lại chỗ ngồi, tầm mắt bị bên cửa sổ hấp dẫn.
Hai người tuyết nhỏ đang đứng trên bệ cửa sổ sạch sẽ.
Hai người giống nhau, một lớn một nhỏ.
Trên mặt người tuyết, dùng ruột bút chì làm mắt, dùng tẩy cũ làm miệng.
Thanh Ninh nhìn trong chốc lát, ngạc nhiên vui mừng quay đầu nhìn Bạch Tân Hàn.
“Cậu làm người tuyết?”
Là câu hỏi, nhưng giọng điệu rất chắc chắn.
Cả lớp chỉ có mình Bạch Tân Hàn không phải học thể dục, cũng chỉ có cậu ta có thời gian làm người tuyết.
Bạch Tân Hàn nhìn khuôn mặt đầy ý cười của cô, đôi đồng tử màu nâu nhạt phản chiếu ánh nắng màu vàng của mùa đông.
Bạch Tân Hàn: “Ừ. Không phải cậu thích người tuyết ư?”
Sang nay cậu nghe thấy lời cô nói.
Đàm Thanh Ninh cười ra tiếng, khen cậu ta: “Nhìn đáng yêu quá đi, tròn tròn béo béo.”
Cả thân cả đầu tròn vo, nhìn quá đáng yêu.
Bạch Tân Hàn giật mình, cảm xúc u ám ban đầu bị cái khác thay thế, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cậu nhận lời khen của cô: “Lần sau ở nhà làm một đôi lớn hơn.”
“Được được. Lần sau tuyết rơi, chúng ta làm một đôi cực lớn!!” Từ khóe mắt đến đuôi lông mày Đàm Thanh Ninh đều hiện ý cười, nói thêm mấy câu giao hẹn.
Cô lấy tay sờ nhẹ đôi người tuyết trên bệ cửa cổ, bỗng nhiên hắt xì.
Bạch Tân Hàn lập tức nhíu mày, đưa tay chạm vào bàn tay phải của cô đang để dưới bàn.
“Cậu rất lạnh?”
Đàm Thanh Ninh không nhịn được, lại hắt xì.
Cô hít hít mũi, bất đắc dĩ nói: “Ừ, mùa đông mà.”
Mùa đông ở thành phố C rất lạnh, sống ở đây mười mấy năm nhưng Đàm Thanh Ninh vẫn không thể thích ứng với nhiệt độ lạnh lẽo của mùa đông.
“Sao trường học không lắp điều hòa?” Bạch Tân Hàn nhìn quanh phòng học. Mùa hè còn có quạt điện chống đỡ, mùa đông cứ để thế này sao?
Thanh Ninh cười nhìn cậu ta, giải thích: “Chắc là để rèn luyện chúng ta làm quen với quá trình học tập gian khổ. Nhưng mà nghe nói sang năm sẽ lắp.”
Cô thở dài, tiếc hận: “Không đến lượt chúng ta hưởng thụ, để cho các em khóa dưới hưởng đi.”
Bạch Tân Hàn rủ mắt, có chút đăm chiêu.
Buổi tối về nhà, cậu gọi điện thoại cho Triệu Triều.
Triệu Triều nghe xong yêu cầu, cung kính trả lời.
“Được, thiếu gia. Tôi sẽ đi làm ngay.”
Thật ra cậu không biết, Thảnh Trung cũng không có điều hòa dù chỉ một cái.
Bạch Tân Hàn luôn không sợ rét, đột nhiên đưa ra yêu cầu này có điểm kỳ lạ. Nhưng Triệu Triều rất nhanh dùng lý do “hoàn cảnh học tập của đại thiếu gia nhà Bạch sao có thể kém được” để thuyết phục chính mình.
“Ừ, không cần phô trương.” Trước khi cúp điện thoại, Bạch Tân Hàn dặn dò.
“Được, tôi đã hiểu.”
Hiệu suất làm việc của Triệu Triều luôn rất cao, nghĩ đến phòng học rất nhanh sẽ có điều hòa, Bạch Tân Hàn an tâm đi ngủ.
Ban đêm, Bạch Tân Hàn ngủ mơ.
Trong mơ, Đàm Thanh Ninh biết trong phòng học lắp điều hòa, ánh mắt vui vẻ cong như mặt trăng.
Cô chủ động ôm thắt lưng cậu, ngửa mặt làm nũng.
Mùi hương trên người cô thơm thơm mềm mềm, cậu thật sự rất khó khống chế.
Vì thế, cậu đỡ sau gáy Đàm Thanh Ninh, cúi đầu hôn cô.
Cô nức nở hai tiếng, lông mi run rẩy, nhắm mắt lại không từ chối.
Môi của cô rất mềm, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích, đứng im tại chỗ ngoan ngoãn để cậu hôn.
Hơi thở dồn dập, cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập của hai người.
Một luồng nhiệt chảy ra khỏi cơ thể, Bạch Tân Hàn tỉnh dậy.
Cậu xốc chăn lên, nhíu mày nhìn giữa hai chân của mình.
Chiếc quần dài màu xanh đậm đã ướt đẫm.
Bạch Tân Hàn mím môi xuống giường, thay quần ngủ.
Rạng sáng 2 giờ đêm đông, mọi âm thanh tĩnh mịch, trăng sáng sao thưa.
Chàng trai nằm trên giường không buồn ngủ, trợn mắt nhìn trần nhà.
Không biết qua bao lâu, cậu mới nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mơ đi vào giấc ngủ.
Điều hòa được lắp vào chủ nhật.
Mọi người đến trường vào ngày thứ hai, ai cũng ngạc nhiên vì trong lớp có điều hòa mới.
“Lãnh đạo trường mình sao đột nhiên có tâm quá?” Qúy Lam nói nhỏ với bạn cùng bàn.
“Không biết, không phải nói sang năm mới lắp sao?”
Đàm Thanh Ninh đối với việc này không có phản ứng.
“Có thể mùa đông năm nay lạnh hơn nên lắp sớm.” Cô thuận miệng nói, không để ý.
Nếu trường học lắp, bọn họ dùng hưởng thụ là được.
“Đúng a.” Qúy Lam nghĩ nghĩ: “Nghe nói mấy ngày nữa sẽ tiếp tục giảm nhiệt độ, có trận tuyết lớn rơi.”
Bạch Tân Hàn ngồi tại chỗ, không tham gia nói chuyện như mọi hôm.
Lớp trưởng Chu Nguyên đi từ cửa vào, cố ý liếc nhìn Bạch Tân Hàn một cái.
Hắn mới đi đến văn phòng thầy giáo, vừa lúc nghe được các thầy cô đang nói chuyện.
“Thầy La, học sinh mới chuyển đến lớp thầy thật tốt. Lớp đoạt thành tích tốt nhất thì không nói, ngay cả tốp năm cũng được lắp điều hòa.”
“Người ta là đại thiếu gia của tập đoàn Minh Nhân, trước kia đi học ở trường tư, đến Thanh Trung chúng ta ngay cả cái điều hòa cũng không có. Coi như tài trợ cho chúng ta thôi.”
Thầy La cười hai tiếng: “Chủ yếu là cảm ơn các thầy cô giáo đã dạy ở Thanh Trung. Người nhà người ta cố ý có lòng riêng muốn cảm ơn.”
……..
Đến chỗ Bạch Tân Hàn, Chu Nguyên vỗ vỗ vai cậu ta, nhướn mày nói: “Được lắm người anh em. Cảm ơn cậu nhé.”
Đàm Thanh Ninh không hề đặt chuyện điều hòa và Bạch Tân Hàn liên hệ với nhau.
Cho đến buổi chiều thứ tư, một số lớp cùng tham gia hoạt động ngoại khóa.
Đàm Thanh Ninh và Quý Lam đến siêu thị nhỏ trong trường mua đồ linh tinh, đúng lúc gặp mấy bạn nữ bên lớp năm.
“Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa tuyết lớn, gần đây trời rất lạnh.”
“Trời lạnh mà cậu còn mặc ít như vậy.”
“Mình cần xinh đẹp mà? Mới cả không phải có điều hòa rồi ư?”
“Trường học có điều hòa cậu nghĩ có mở không. Cậu nghĩ mình đang học lớp 7 à?”
Nghe thấy tên lớp mình, Đàm Thanh Ninh và Quý Lam nhìn nhau, không hẹn mà cùng dựng lỗ tai lên nghe.
“Ha ha ha ha, cũng đúng. Tin đồn kia không biết phải thật không?”
“Tin đồn gì?”
“Cậu không biết à? Nghe nói là gia đình Bạch Tân Hàn tài trợ điều hòa. Người của lớp chín nghe được trong lúc thầy họ nói chuyện phiếm.”
………
“Được rồi, tổng cộng hết 25.” Tiếng nói của nhân viên thu ngân bên cạnh vang lên.
Đàm Thanh Ninh lên tiếng, quẹt thẻ trả tiền, cùng Quý Lam đi ra siêu thị.
Hai người liếc nhau, đều thấy sự mù mịt trong mắt đối phương.
“Bạn trai cậu lắp?” Qúy Lam nhíu mày, thế nhưng cảm thấy việc này rất có thể.
Thanh Ninh mím môi, không dám trực tiếp phủ nhận.
Cô lắc lắc đầu: “Không biết.”
Đi trên đường không tập trung, bỗng nhiên Đàm Thanh Ninh vỗ vỗ tay Quý Lam.
“Làm sao vậy?” Quý Lam khó hiểu.
Sắc mặt Đàm Thanh Ninh nghiêm túc: “Mình thấy việc này có thể do Bạch Tân Hàn làm. Vừa tuần trước cậu ta hỏi mình tại sao trường không lắp điều hòa?”
Qúy Lam vỗ đùi, chắc chắn: “Chính là cậu ta!!”
Cô nhíu mày, hơi hoang mang: “Cậu ta có sợ lạnh không?”
Đàm Thanh Ninh yên lặng cúi đầu không nói gì, không nói cho Quý Lam biết.
Hình như cô mới là người sợ lạnh….
Buổi tối đúng hẹn tuyết bắt đầu rơi.
Mới qua mấy tiếng, trên mặt cỏ lấp đầy một lớp tuyết.
Đàm Thanh Ninh đứng ở bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn những bông tuyết trắng đang rơi ở bên ngoài.
Cô có hỏi qua Bạch Tân Hàn, nhận được câu trả lời chính xác.
Nhưng cô không thấy vui vẻ dù chỉ một ít, bởi vì cô đã nhớ lại đoạn đối thoại với Bạch Tân Hàn hôm say rượu.
Cậu ta vẫn không nghĩ đến chuyện bệnh viện, còn nói cái gì mà “Mình chết cậu được tự do.”
Sao cậu ta có thể ngang ngược như vậy?
Tuyết lớn thế này, ngày mai đi học chắc phải giẫm lên tuyết để đi.
Đàm Thanh Ninh miên man suy nghĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe.
Cô vội vàng quay lại trước bàn học, mở ngăn kéo lấy di động ra.
Ngón tay vì kích động hơi run rẩy, gọi điện thoại cho Quý Lam.
“Alo?” Tiếng nói Qúy Lam khàn khàn.
“Qúy Lam!!!” Đàm Thanh Ninh đang rất hào hứng: “Ngày mai cậu giúp mình một việc gấp.”
Cô kể qua một lần về kế hoạch ngày mai của mình cho Qúy Lam nghe.
Cơn buồn ngủ của Qúy Lam bị đuổi ngay tức thì, phát ra tiếng kêu kính nể cảm thán: “Đàm Thanh Ninh cậu thật có tiền đồ!! Mẹ nó!! Mình kính cậu một tiếng chị Đàm.”
“Vậy ngày mai cậu không được đến muộn đó.” Đàm Thanh Ninh nhẹ giọng căn dặn.
“Cậu yên tâm đi.” Qúy Lam chậc một tiếng, “Mình sẽ không lỡ chuyện cậu đâu.”
Đàm Thanh Ninh: “Hì hì, vậy cậu ngày mai nhớ mặc áo ấm nhé!! Tạm biệt!!”
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Tân Hàn đúng giờ xuống ăn cơm.
Trên bàn gỗ dài hình chữ nhật bày một phần ăn sáng.
Cậu nhìn dì Tưởng, muốn hỏi có chuyện gì.
Dì Tưởng lập tức trả lời: “Thanh Ninh sáng sớm đã ra cửa, nói trong trường có việc.”
Bạch Tân Hàn trả lời, dùng tay ăn bữa sáng.
Trường học có việc? Sao cậu không biết?
Cô không ở đây, bữa sáng trở nên vô vị.
Ăn xong, Bạch Tân Hàn ngồi xe Uông Sâm.
Tuyết rơi một đêm rồi ngừng, cả thành phố C trắng xóa. Sáng sớm, nhân viên vệ sinh mặc quần áo lao động màu cam đang chăm chỉ dọn tuyết ở ngã tư đường.
Ngoài ra, trên đường có ít người đi bộ, toàn bộ con đường được bao phủ bởi một lớp màn im ắng, trông vô cùng yên tĩnh.
Trái ngược với đường phố, tuyết trong khuôn viên trường chưa kịp dọn đã chất thành lớp dày trên lối đi.
Bạch Tân Hàn giẫm lên tuyết đi vào phòng học, nhìn chỗ ngồi Đàm Thanh Ninh.
Người đâu?
Tiết tự học sáng sớm còn chưa bắt đầu, học sinh đang lục đục đi vào lớp.
Cậu cau may về chỗ mình, tiện tay mở quyển sách, không yên lòng.
Ngoại trừ tiếng bước chân, tiếng đọc sách, tiếng bút chì xột xoạt, phòng học rất yên tĩnh.
Đột nhiên, có tiếng xôn xao gần cửa sổ sau của lớp học.
Bạch Tân Hàn nhìn ra bên ngoài, còn 10 phút vào học, Đàm Thanh Ninh chưa vào lớp.
Khi ở dưới càng ồn ào hơn, không thấy người đâu càng làm Bạch Tân Hàn cáu kỉnh đứng dậy.
“Fuck!” Một tiếng hét đột vọng lại, cả lớp quay đầu nhìn lại.
Tiếng xì xầm ở phía dưới dần trở nên rõ ràng, Bạch Tân Hàn nghe thấy tên mình được nhắc đến.
Cậu sốt ruột đứng dậy đi đến cửa sổ ở hàng ghế sau lớp.
Vô cùng ngạc nhiên.
Ở phía trước tầng ba của tòa dạy học trong trường, có một tòa nhà ký túc xá hai tầng.
Từ vị trí cửa sổ lớp học của họ, vừa vặn có nhìn thấy mái của khu ký túc xá.
Lúc này mái nhà trắng xóa bạt ngàn.
Trong một mảnh tuyết trắng, có hai bóng người.
Cả hai người đều mặc áo khoác và đội mũ, một màu trắng và một màu đen.
Người màu đen đứng ở một bên, thỉnh thoảng nhìn ra cửa, hình như đang xem gió.
Người màu trắng dùng đôi chân viết chữ thay cho tay, khó khăn viết ở trên mặt tuyết.
Bàn chân của cô quá nhỏ so với mái của tòa nhà, trên người mặc áo lông trắng hòa một thể với khung cảnh tuyết.
Bảy chữ chiếm gần nửa mái nhà, Đàm Thanh Ninh đang viết chữ cuối cùng.
Trên một mảnh tuyết trắng, bảy chữ dần rõ ràng trong mắt mọi người hiện lên.
——“Bạch Tân Hàn luôn luôn bình an.”