• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Thanh Ninh ở hành ngoài chóng ổn định cảm xúc, lau sạch nước mắt mới quay lại phòng bệnh.



Bà nội nhìn thấy cô về còn dẫn theo bạn trai, rất mừng.



Bà hỏi qua về chuyện Bạch Tân Hàn, vui vẻ cười: “A, hóa ra là cháu trai Bạch Nghiễm Bình.”



Bà vẫn không nhớ ra mình đã gặp Bạch Tân Hàn trước đó, còn mơ mơ hồ hồ nhớ đến bạn học của ông nội.



“Ông nội, bà nội cháu có khỏe không?”



Bạch Tân Hàn trả lời: “Sức khỏe vẫn rất tốt.”



Do thể lực kém, bà mới nói chuyện mấy câu đã bảo Thanh Ninh đến hạ giường xuống, nói mình muốn nghỉ ngơi.



Thanh Ninh nghe theo lời bà chỉnh lại giường, đắp chăn cho bà xong, cùng Bạch Tân Hàn ra ngoài phòng bệnh.



Đến chiều tối, Đàm Minh Hữu tan làm đến bệnh viện.



Nhan Hội đã nói trước cho ông biết chuyện của con gái và Bạch Tân Hàn, khi Đàm Minh Hữu nhìn thấy hai người cũng không có biểu hiện ra sự khác thường nào.



Sau mấy tiếng thăm hỏi, Bạch Tân Hàn thức thời rời đi trước, để lại một nhà ba người.



Lúc ba người đi ăn cơm, Nhan Hội có mấy lần muốn nói lại thôi.



Thanh Ninh thấy ánh mắt phức tạp của mẹ liền hỏi thẳng: “Sao vậy mẹ?”



“Thanh Ninh.” Nhan Hội do dự, “Không phải mẹ muốn can thiệp vào cuộc sống tình cảm của con. Nhưng con thật sự nghĩ kỹ chưa? Bệnh của Tân Hàn…”



“Con nghĩ kỹ rồi ạ.” Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, “Bây giờ cậu ấy khỏe lắm, đối xử với con rất tốt. Hai người yên tâm đi.”



Lần trước quyết định ở bên nhau đúng là do mơ hồ hỗn độn, cô không biết rõ tình cảm của mình là gì. Mơ màng ở cùng một chỗ, rồi không rõ làm sao chia tay.



Lần này, cô đã suy nghĩ cẩn thận. Dĩ nhiên bệnh của Bạch Tân Hàn có thể tái phát, vấn đề tâm lý chưa chắc đã ổn hoàn toàn, thường xuyên bởi vì dục vọng muốn giữ cô quá lớn mà không vui. Nhưng Bạch Tân Hàn rất dễ dỗ. So với sinh ly tử biệt, mấy cái này trở nên nhỏ bé không đáng để nói đến.



Nhan Hội và chồng hai mắt nhìn nhau, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



Đàm Minh Hữu hơi dừng lại, dịu dàng nói: “Ừ, bố mẹ tin tưởng ánh mắt của con.”



Sau khi ăn cơm xong, hai vợ chồng Đàm Minh Hữu ở lại bệnh viện ngồi thêm chốc lát rồi đi về, để lại Đàm Thanh Ninh ở lại chăm sóc một đêm.



Buổi tối, Thanh Ninh giúp bà nội xoa bóp người, đắp chăn cẩn thận cho bà.



Bà nội luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Bà có thể được xuất viện chưa?”



Thanh Ninh đang bưng chậu thoáng dừng lại: “Ở thêm mấy ngày đi ạ, để quan sát thêm. Ngày mai bà còn phải truyền nước.”



Bà nội thở dài, nhỏ giọng: “Ở bệnh viện có tốt hơn đâu. Hôm qua bà mơ thấy ông nội cháu, có khi bà sắp được gặp ông ấy..”



Chóp mũi Thanh Ninh bỗng dưng cay cay, nhanh chóng quay người hít sâu vào.



Đến nhà vệ sinh giặt khăn mà rửa chậu xong, Đàm Thanh Ninh ngồi lại bên người bà.



“Bà nội, bà còn chưa nhìn con kết hôn đâu.” Thanh Ninh không muốn nói tiếp về đề tài này, nuốt xuống những lời muốn nói chuyển sang chuyện khác, “Để con kể cho bà nghe chuyện này, rất vui. Lúc bọn con chưa ở bên nhau, con đến một xã khám bệnh từ thiện, cậu ấy cũng đến đó…..”



Ánh sáng trong phòng mờ tối, tiếng nói Đàm Thanh Ninh nhẹ nhàng, đôi mắt sáng như bầu trời đầy sao.



“Bà đoán xem số đo huyết áp của cậu ấy cao hay thấp?” Cô hứng thú nhìn bà hỏi.



“Cao hay thấp?” Ánh mắt của bà rất hòa ái, ý cười thản nhiên.



“160! Cô bé ở bên cạnh con bị hoảng sợ. Bà nói xem cậu ấy có hài hước không? Tự mình làm huyết áp của mình tăng ha ha ha.”



Bà nội cười theo.



“Còn có một lần……”



Tiếng Đàm Thanh Ninh đang nói từ từ nhỏ đi, bà nội chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngực hơi phập phồng, tiếng hít thở đều đều.



Thanh Ninh dừng nói, ngây ngốc nhìn bà một lát, quay về giường nhỏ nằm xuống.



Ngoài phòng bệnh bóng đêm như nước, ngôi sao rạng rỡ, là một đêm mùa hè dịu dàng.



Cứ như vậy, Đàm Thanh Ninh chăm sóc bà nội ở bệnh viện bốn ngày.



Mỗi ngày đến buổi tối cô ngủ trên giường nhỏ dành cho người nhà bệnh nhân, ban ngày chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho bà, tự mình cho bà uống thuốc, tiêm thuốc còn cẩn thận tỉ mỉ hơn y tá.



Y tá trong bệnh viện sau khi biết cô là sinh viên học y, liên tục cảm thán: “Khó trách.”



Bốn ngày sau, chỉ số sức khỏe của bà tăng lên, trạng thái tốt hơn một chút.



Trước sự kiên trì của bà, bác sĩ chính đành phải đồng ý ký giấy ra viện.



Trở lại trấn Hòe, Đàm Thanh Ninh ở nhà cũ cùng bà nội.



Trong lúc này, mượn cớ muốn tổ chức sinh nhật cho bà, rất nhiều họ hàng thân thích đã đến.



Tình huống của bà ra sao trong lòng mọi người đều biết, nhưng bên ngoài duy trì dáng vẻ bình tĩnh.



Người lớn tuổi, chức năng của các cơ quan trong cơ thể dần suy yếu. Giống như mảnh gỗ mục nát ẩm ướt lâu ngày, nhìn bề ngoài có vẻ đẹp rất tốt, nhưng chỉ cần dùng tay chọc nhẹ vào, sẽ thấy bên trong toàn là mùn cưa vỡ vụn.



Trong nhiều trường hợp, người cao tuổi mắc bệnh không phải chết vì bệnh của mình, mà là do các cơ quan chức năng thoái hóa mang đến các loại biến chứng khác nhau.



Trước khi bà nội xuất viện, Nhan Hội lén nói cho Đàm Thanh Ninh biết, bà đã lập di chúc xong từ lâu.



Bà và ông nội còn có một khoản tiền gửi ở ngân hàng, chia đều cho mấy đứa con. Mà ngôi nhà cũ kia, bà để lại cho cháu nội mà bà luôn yêu thương là Thanh Ninh.



Khi biết được chuyện này, Thanh Ninh không nhịn được khóc rất lâu.



Có đôi khi cô tự hỏi không biết bà nội có biết rõ tình trạng sức khỏe của mình không.



Nhưng mà cô không dám hỏi, ở giai đoạn này, dù nói hay không nói thì cũng như nhau có gì khác đâu.



Ngoài việc làm bạn với bà nhiều hơn, kể cho bà nghe nhiều chuyện vui của cô, hình như cô không thể làm được gì khác.



Vào một buổi sáng cuối tháng bảy, bà nội không thức dậy như mọi khi.



Trong màn đêm tĩnh mịch, một mình bà yên lặng không tiếng động đi gặp ông nội.



Về sau, Đàm Thanh Ninh ít khi nhớ lại chuyện ngày hôm ấy.



Hầu hết các công việc trong tang lễ do bố mẹ lo liệu, Thanh Ninh giống một con rối vô tri vô giác theo ở phía sau, nhắm mắt theo đuôi.



“Ninh Ninh, bà nội kiên trì được hai năm, đã được rất lâu.”



Trên đường trở về sau khi làm mộ xong, mẹ Đàm vỗ vỗ bả vai Thanh Ninh an ủi.



Đàm Thanh Ninh cúi đầu, trầm mặc không nói.



Sự kính trọng và ngưỡng mộ dưới bệnh tật của bà nội dần sụp đổ.



Lần đầu tiên cô nảy sinh nghi ngờ đối với nghề nghiệp của mình trong tương lai.



Lựa chọn của cô có đúng không? Cô thật sự có thể trở thành một người bác sĩ tốt không?



Về đến nhà, mẹ Đàm đưa cho Đàm Thanh Ninh một phong thư.



“Cái này là hai ngày trước gửi đến nhà mình, chưa kịp đưa cho con.”



Đàm Thanh Ninh nhận đồ, ngạc nhiên nhìn kiểu chữ quen thuộc trên lá thư.



Bức thư này cô viết cho mình sau khi thi đại học xong.



Cô cầm thư về phòng mình, cẩn thận mở ra, nét chữ của mình vào ba năm trước đập vào mắt.



“Gửi Đàm Thanh Ninh của tương lai: Cậu là một cô gái rất may mắn. Có người nhà yêu thương cậu, có bạn lớn lên từ nhỏ, có tình bạn rất tốt với cô bạn thân, còn có một lý tưởng rất đẹp. Hy vọng những may mắn và ấm áp này sẽ luôn bên cậu. Hy vọng rằng trong tương lai cậu luôn lạc quan như trước, tiến về phía trước, luôn tích cực. —- Đàm Thanh Ninh của mười tám tuổi gửi.”



Hốc mắt Đàm Thanh Ninh lại lên men.



Tích cực, lạc quan, tiến về phía trước.



Đúng vậy, phải luôn như vậy mới đúng.



Cô nhẹ nhàng vuốt ve chữ viết trên đó, dừng một chút, cầm lá thư đi cất.



Sau khi giải quyết xong chuyện của bà ở thành phố C, đã sang tháng 8 rồi.



Trong thời gian này, Bạch Tân Hàn thường xuyên chạy tới chạy lui hai nơi nhìn Đàm Thanh Ninh, thậm chí đến tối ở lại nhà cũ cùng cô.



Nhan Hội nhìn thấy điều này, không còn đưa ra bất kỳ ý kiến nào về mối quan hệ giữa hai người, tất cả để cho con gái tự quyết.



Trong lúc làm tang lễ, người thân trong gia đình nhìn thấy Bạch Tân Hàn rất ngạc nhiên.



Bà không giới thiệu về thân phận Bạch Tân Hàn, chỉ nói là bạn trai của Thanh Ninh, thời gian ở bên nhau chưa lâu.



*



Quay về thành phố T, Thanh Ninh cầm theo lá thư của mình.



Buổi tối đầu tiên sau khi quay lại, Bạch Tân Hàn biết tâm trạng của cô không tốt, không nhắc lại chuyện muốn ngủ cùng.



Đàm Thanh Ninh tắm rửa xong đi ra, ở trong phòng do dự mãi, đi đến phòng ngủ chính gõ cửa.



Sau hai tiếng gõ, cửa mở.



Bạch Tân Hàn mặc áo ngủ màu lam, tóc ẩm ướt rủ trên trán, trong mắt có vẻ kinh ngạc.



Ánh mắt Đàm Thanh Ninh dừng ở yết hầu trên cổ cậu, giang hai cánh tay nhào vào lồng ngực mát lạnh của Bạch Tân Hàn.



“Ôm một lúc.” Cô nhẹ giọng nói.



Trái tim Bạch Tân Hàn ở nơi nào đó trong khoảnh khắc mềm nhũn.



Cậu gắt gao ôm cô vào trong ngực, bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ sau lưng cô.



“Ninh Ninh.” Cậu thấp giọng gọi tên cô, hôn lên lỗ tai.



“Cậu còn có mình, mình sẽ luôn bên cậu.”



Đàm Thanh Ninh ừ một tiếng, đôi tay ôm thật chặt.



Cô được Bạch Tân Hàn ôm lên đặt nhẹ lên trên giường.



Bạch Tân Hàn nằm bên cạnh cô, yên lặng đối diện với cô.



“Không ngủ được?” Cậu hỏi.



Cậu nghĩ do Đàm Thanh Ninh mất ngủ nên mới đến tìm mình, giống cậu lúc trước mất ngủ tìm đến cô.



Đàm Thanh Ninh lắc đầu: “Không phải, chỉ muốn ôm cậu.”



Giờ này phút này, cô mới chân chính cảm nhận được sự quan trọng của cậu.



Ở thành phố rời xa bố mẹ, có người để cô dựa vào, hai người nương tựa nhau, bản thân sẽ cảm thấy không còn cô đơn nữa.



Trái tim Bạch Tân Hàn đau xót, cảm xúc dâng trào.



Đôi mắt cô sạch sẽ thuần túy, còn nói những lời động lòng người như thế, rất khó làm cho người khác giữ được bình tĩnh.



Bạch Tân Hàn xoa nhẹ gáy cô, nghiêng người hôn.



Đây là nụ hôn không mang theo bất cứ dục vọng nào, vô cùng dịu dàng, thoái mái mang theo sự an ủi.



Hôn xong, Bạch Tân Hàn sờ mái tóc dài của cô, thấp giọng nói: “Nói cho cậu một tin tốt.”



“Tin gì cơ?” Đàm Thanh Ninh tò mò.



“Mình đã đi kiểm tra lại, bác sĩ nói có thể không cần uống thuốc nữa.”



“Thật không?” Mắt Đàm Thanh Ninh sáng lên, “Vậy thì quá tốt. Sau này cậu có thể ăn nhiều hơn.”



Thuốc có tác dụng phụ, khẩu vị của Bạch Tân Hàn không tốt.



Vốn là người đã kén ăn, cộng thêm chứng chán ăn, người gầy bớt đi bao nhiêu.



Bạch Tân Hàn: “Ừ”, ngón tay thon dài mơn trớn hai mái hóp lại của cô, rất đau lòng.



“Cậu cgầy đi nhiều.”



Thanh Ninh cong môi, cười khẽ ra tiếng: “Chúng ta cùng nhau ăn béo lên.”



“Được.”



Đàm Thanh Ninh vùi người vào ngực cậu, hít sâu một hơi.



“Mùi hương trên người cậu thật dễ ngửi.” Cô lẩm bẩm nói.



Cô rất thích mùi trên người Bạch Tân Hàn, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đặc biệt thoải mái. Như loại nước hoa được điều chế theo yêu cầu của mình ý.



Bạch Tân Hàn cúi đầu nghe, không có cảm giác gì.



Để mà so sánh, cậu càng thích mùi hương thơm mát trên người Đàm Thanh Ninh hơn.



“Mùi gì vậy?” Cậu hơi khó hiểu.



“Ừm…..” Thanh Ninh ôm thắt lưng cậu, ngửa đầu suy nghĩ, “Giống ánh mặt trời, giống cỏ xanh, hương vị của biển……”



“Là mùi hương thiên nhiên tốt nhất.”



“Giống ánh mặt trời?” Ý cười hiện lên trong mắt Bạch Tân Hàn, “Chắc do ở cùng cậu một thời gian dài đó.”



Thanh Ninh ngạc nhiên, nhìn vào mắt Bạch Tân Hàn nhớ lại chuyện trước đây.



Cô nhắm mắt nhích người lại gần vào lòng cậu, khóe miệng cong cong.



Đúng vậy, trong mắt cậu cô chính là mặt trời mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK