Tuy rằng nói thế, Nhan Hội vẫn lén tìm Đàm Thanh Ninh nói chuyện qua.
“Thanh Ninh, nhìn dáng vẻ Tân Hàn thành thục hơn nhiều lúc còn đi học. Thật ra mà nói, bất kể là ở mặt nào thằng bé đều giỏi đều tốt. Nếu con muốn ở bên thằng bé, mẹ và bố con sẽ không phản đối.”
Đầu tiên bà khen Bạch Tân Hàn một chút, sau đó mới uyển chuyển nói chuyện: “Nhưng bây giờ con mới học năm tư, còn một năm rưỡi nữa mới chính thức tốt nghiệp, chưa tính đến còn ba năm học nghiên cứu sinh. Bố mẹ hy vọng lúc này con nên để việc học lên hàng đầu. Con phải biết rằng, trách nhiệm gánh trên vai người làm bác sĩ rất nặng.”
Đàm Thanh Ninh gật đầu: “Con biết rồi mẹ. Thật ra con đang định đăng ký trại hè của trường đại học y thành phố A. Con muốn thử tham gia mấy trại hè kiểu này xem sao.”
Nhanh Hội: “Ừ, các con mới bên nhau chưa lâu, tận dụng thời gian này ở chung để tìm hòa hợp với nhau.”
Đàm Thanh Ninh cười, bất lực nhìn mẹ: “Mẹ, con mới chỉ nói chuyện yêu đương, sao mẹ làm như con sắp kết hôn không bằng.”
Nhan Hội vỗ vỗ vai Đàm Thanh Ninh: “Bởi vì mấy ngày hôm trước chú Bạch gọi điện thoại đến nói với bố con mấy câu, còn mời con đến đại học ở thành phố A học nghiên cứu sinh.
“A, sao con không biết?” Đàm Thanh Ninh kinh ngạc, khẽ nhếch môi.
“Chuyện con không biết còn nhiều lắm. Ngay cả mấy thủ tục kết hôn cũng đã hỏi qua chúng ta rồi.” Nhan Hội mím môi cười, “Bố con lấy lý do con còn nhỏ tuổi để từ chối.”
Đàm Thanh Ninh trợn tròn mắt.
Tuy Bạch Tân Hàn luôn mồm nói phải kết hôn kết hôn, nhưng cô từng lo lắng không biết bố mẹ cậu có đồng ý không. Nhưng ngàn lần không nghĩ đến chú Bạch đã gọi điện cho bố mẹ đề cập đến chuyện này. Thậm chí chú Bạch chưa từng gặp cô lần nào…..
“Nói giỡn, sao có thể dễ dàng bắt cóc con gái bảo bối của nhà mình đi chứ?” Nhan Hội nhịn không được cười, khóe mắt thấp thoáng nếp nhăn.
Đàm Thanh Ninh cũng cười cười theo.
“Nhà bọn họ nhiều tiền hơn nhà chúng ta, nhưng nhà chúng ta cũng không kém.” Bà dừng một chút, tiếp tục nói: “Con đã lớn rồi, mẹ để cho con tự quyết định. Ngoài ngôi nhà cũ là tài sản mà ông bà nội để lại cho con ra, bố mẹ có chuẩn bị cho con ít đồ cưới.
“Lúc đầu bố mẹ định mua một căn hộ ở trung tâm thành phố C. Nhưng xem ra sau này con sẽ sống ở thành phố A. Nếu như vậy, chờ con tốt nghiệp xong chúng ta sẽ đến đó mua nhà. Cho dù sau này có cãi nhau cũng không lo không có chỗ ở….”
Gía cả sinh hoạt ở thành phố C không cao lắm, cũng có nhiều dân đông và giàu, Tuy nhà họ Đàm không kinh doanh, mấy năm nay làm việc tích lũy được không ít, có ba bất động sản không vay nợ.
Hai vợ chồng tính sẽ mua cho con gái một căn nhà trong tương lai. Kể cả giá nhà ở thành phố A cao hơn nhiều thì đến lúc đó bọn họ sẽ bán một mảnh đất và dùng tiền gửi ngân hàng chắc chắn sẽ đủ thanh toán.
Hai người chỉ có một cô con gái, từ nhỏ coi như bao bối mà chăm sóc, đương nhiên lúc kết hôn muốn cho con gái nở mày nở mặt.
Hai mẹ con nói chuyện rất lâu, từ chuyện yêu đương đến chuyện chọn lựa chuyên ngành, bà cho con gái không ít ý kiến.
Quay lại phòng ngủ, Nhan Hội xốc chăn ngồi lên giường, nhìn chồng, ngạc nhiên nói: “Em vừa ngồi nói chuyện với Thanh Ninh, bỗng nhiên thấy con bé đã trưởng thành hơn bao nhiêu, có những việc sẽ có suy nghĩ riêng của bản thân.”
Đàm Minh Hữu cười: “Thanh Ninh đã lớn rồi. Từ lúc mẹ sinh bệnh anh đã phát hiện ra.”
“Con gái trưởng thành, chúng ta già đi.” Nhan Hội cảm thán, “Mới ngày nào con bé còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện tình cảm, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã chuẩn bị nói đến chuyện cưới xin rồi.”
“Chuyện cưới xin gì?” Đàm Minh Hữu nhíu mày, nhăn mũi “Ninh Ninh còn nhỏ lắm. Để bọn họ chờ đi.”
Mới ở bên nhau bao lâu mà đã nghĩ đến việc đưa người đi? Ông còn chưa nỡ đâu.
“Được, được. Lời này anh đi mà nói với nhà bên kia ý, em cũng không muốn gả con gái đi sớm như vậy.” Nhan Hội nằm xuống, cười trêu ghẹo, “Đến lúc Thanh Ninh đi lấy chồng anh đừng có khóc đấy.”
*
Hết Tết, Đàm Thanh Ninh về thành phố T.
Ngày hôm đó, Bạch Tân Hàn đến nhà ga đón cô.
Đàm Thanh Ninh mặc áo nỉ màu trắng, bên ngoài khoác áo kaki dài màu nâu, cách ăn mặc đúng chuẩn phong cách trẻ trung năng động.
Cô kéo vali hành lý, bước đi nhẹ nhàng đi về bên này.
Lái xe nhận hành lý trên tay cô để vào cốp, giúp cô mở cửa xe.
Đàm Thanh Ninh cười nói cảm ơn, vừa mới lên xe đã rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Cô cười nhẹ, ngay sau đó, nụ hôn nhiệt tình vội vã ập đến.
Thanh Ninh biết ghế ngồi sau có tấm ngăn với ghế hàng trước, không quan tâm gì khác, ôm cổ Bạch Tân Hàn đáp trả nụ hôn mang theo sự nhớ nhung này.
Đầu lưỡi thô bạo luồn vào bên trong thăm dò, dẻo dai mạnh mẽ đảo qua trong khoang miệng, bắt cô phải trao đổi nước bọt.
Hô hấp Thanh Ninh dồn dập, muốn tránh nhưng sau gáy bị tay Bạch Tân Hàn cố định, không thể lùi bước.
Không biết xe khởi động từ lúc nào, Thanh Ninh ‘ưm ưm’ hai tiếng, khuôn mặt nghẹn đỏ muốn lùi lại kéo dài khoảng cách.
Bạch Tân Hàn nhíu mày, ánh mắt mang theo sự không vui.
Thanh Ninh nhân lúc cậu chưa đè xuống mở miệng trước: “Mình nghe mẹ nói bố cậu gọi điện cho bố mình, cậu biết không?”
Bạch Tân Hàn dừng động tác, chán đến chết lên tiếng.
“Nhưng mà chú Bạch chưa gặp mình bao giờ. Như thế có phải sớm quá không? Nhỡ may sau khi gặp chú ấy thấy —-”
Bạch Tân Hàn nghịch nghịch mũ trên áo cô, không để ý cắt ngang: “Không đâu.”
Sau khi biết được Đàm Thanh Ninh đối với cậu quan trọng thế nào, vốn dĩ Bạch Thư Dương đã không phản đối, chứ đừng nói đến quan hệ giữa hai ông nội.
“Hơn nữa, ông ấy từng nhìn thấy ảnh cậu.” Bạch Tân Hàn cầm sợi dây ở mũ quấn quanh ngón tay, rồi thả ra.
Thanh Ninh bắt đầu thấy khẩn trương, giữ cánh tay đang lộn xộn của cậu lại, đôi mắt sáng long lanh, không yên hỏi: “Chú nói mình thế nào?”
Bạch Tân Hàn nâng mắt nhìn cô: “Muốn biết?”
Thanh Ninh dùng sức gật đầu.
Bạch Tân Hàn không nói chuyện, mắt nhìn môi cô, trong đôi mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.
Đàm Thanh Ninh bò lên chân cậu, biết điều hôn mấy cái lên môi.
“Xong rồi!!” Mặt mày cô vui vẻ, nhẹ giọng nói.
Bạch Tân Hàn: “…..”
Xong cho có lệ.
Đàm Thanh Ninh đang ôm mặt cậu, lại hôn thêm mấy cái.
“Được rồi!”
Tim Bạch Tân Hàn run lên, thỏa hiệp: “Nói cậu xinh đẹp đáng yêu.”
“Thật không?” Đàm Thanh Ninh cong môi cười, mắt sáng rực.
Bạch Tân Hàn gật đầu.
Thật ra ngày đó bố cậu còn nói, nhìn Đàm Thanh Ninh quá đơn thuần, sợ rằng sau này cô sẽ dễ bị hại.
Nhưng cái này không quan trọng, cậu sẽ không nói với Đàm Thanh Ninh.
Người rất lâu mới gặp lại ở ngay trước mắt, cậu không có ý định cùng cô nói chuyện khác.
Bạch Tân Hàn giữ gáy cô, tiếp tục hôn.
Tận dụng khẽ hở lúc hôn, Đàm Thanh Ninh mơ hồ gọi tên cậu: “Bạch Tân Hàn.”
“Ừ.”
“Tay cậu đang sờ chỗ nào?”
“Cậu.”
Bạch Tân Hàn trả lời thẳng thừng, mặt Đàm Thanh Ninh xoạch cái đỏ bừng, cả người run rẩy theo ngón tay cậu.
Cô rụt người muốn trốn, nhỏ giọng oán giận: “Đừng cởi, cậu muốn làm gì? Hay muốn xe chấn?”
“Ừm.”
Thanh Ninh:???
Như con gà bị nhổ lông, cô giãy dụa kịch liệt vùng ra, thở hổn hển từ chối.
“Mình không muốn làm ở đây. Cậu muốn làm thì về nhà không được à? Chẳng nhẽ trong nhà nhiều nơi thế không đủ cho cậu chơi ?”
Bạch Tân Hàn bỗng dưng cười ra tiếng: “Được, về nhà làm.”
Ít khi Đàm Thanh Ninh thấy cậu cười rõ thành tiếng như vậy, cười đến mức lồng ngực rung theo.
Giờ cô mới nhận ra mình bị đùa giỡn.
Sao nào? Chuyện mình làm tốt lắm à mà cười?
Hừ.
Cô mím môi, hai tay đưa về đằng sau cài nút áo xong ngồi im lặng trong suốt đường về nhà.
*
Về căn chung cư trong trung tâm thành phố T, quần áo rơi một đường từ cửa đến phòng ngủ.
Tròng phòng có rèm che làm ánh sáng mờ mờ tối, từ bên trong truyền ra âm thanh mập mờ, liên tục không dứt.
“Ninh Ninh, chúng ta ra ban công.” Bạch Tân Hàn hôn Đàm Thanh Ninh, giọng khàn khàn.
Đàm Thanh Ninh nức nở không muốn động.
“Không phải nói là tùy mình chơi sao?” Bạch Tân Hàn không nhẹ không nặng cắn cô một ngụm, “Lại muốn làm kẻ lừa đảo?”
Đàm Thanh Ninh run rẩy, lúc này rất muốn quay lại thời gian trước đánh cho mình tỉnh, ai bảo mày nói bừa!!
Nhưng cô là quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nên đành phải kéo đôi chân mềm nhũn đồng ý theo yêu cầu của Bạch Tân Hàn.
Kéo bức rèm ở ban công lại, cô biết người khác sẽ không nhìn thấy bọn họ, nhưng cô có thể nhìn thấy cửa sổ của mấy tòa nhà cao tầng và ánh đèn bên ngoài.
Dưới cảm giác kích thích không thể giải thích được, cô thành công mềm nhũn xuống như vũng bùn.
Sau khi kết thúc, Bạch Tân Hàn ôm người quay về giường, cẩn thận ôm cô vào trong ngực.
Ngửi mùi hương từ trên người cô trong không khí xung quanh, giọng Bạch Tân Hàn khàn khàn nỉ non: “Không muốn xa cậu tý nào.”
Thời gian vào năm học của cậu sớm hơn Thanh Ninh, chỉ có thể ở lại đây cùng cô hai ngày.
Vốn định dùng thời gian trong hai ngày này ở cùng cô để giải tỏa cho nỗi nhớ sau này. Nhưng cậu phát hiện ra càng ở bên cạnh cô, cậu càng không nỡ đi.
Giống như lúc này, rõ ràng người đang ở bên cạnh, cậu đã bắt đầu nhớ cô.
Đàm Thanh Ninh quá mệt mỏi, không còn sức lức vùi đầu vào ngực cậu, không muốn nói chuyện.
“Cô đôi khi nghĩ đến chuyện nhốt cậu lại, chỉ có hai người chúng ta.” Ngón tay Bạch Tân Hàn lướt qua hai má cô, thì thào tự nói.
Hình như người trong lòng đã rất mệt, lông mi đen như lông quạ rủ xuống, muốn ngủ.
Cậu biết tâm lý của mình có khi còn hơi không bình thường, cho nên những lời này cậu chưa từng nói qua với Đàm Thanh Ninh. Nếu cô biết, có khi cô sẽ hãi mà kháng cự cậu?
“Hai ngày này có thể mà.” Đàm Thanh Ninh cau lông mày, lẩm bẩm nói.
Bạch Tân Hàn sửng sốt, không dám tin: “Cái, cái gì?”
Đàm Thanh Ninh sờ soạng tìm kiếm tay cậu, hơi dùng sức nắm chặt.
Cô mở hai mắt, trong đôi mắt trong suốt ngập ánh nước.
Cô hé miệng, tiếng nói nhỏ hơi khàn, lời yêu thương dịu dàng.
“Cậu nhốt đi, hai ngày này cho cậu nhốt. Nhốt xong rồi thì ngoan ngoãn ra nước ngoài học.”
——