• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc về đến nhà Trình Phong đã mệt lã do vết thương trên lưng khá đau nên anh cũng không còn sức lực để đi đành dựa vào người Linh Lan để cô dìu vào nhà, Linh Lan đưa Trình Phong vào nhà để anh ngồi trên ghế sofa an toàn sau đó cô đi chuẩn bị thuốc để bôi vết thương cho anh.

Linh Lan bảo Trình Phong cởi áo ra, sau đó nằm xuống sofa để cô bôi thuốc cho vết thương trên lưng, vết thương trên lưng anh khá nghiêm trọng có vài đường bị trầy da chảy máu còn những vết thương còn lại thì bị bầm, lúc trước Linh Lan đã nghĩ đến Trình Phong là quân nhân nên cô sợ anh sẽ bị thương khi làm nhiệm vụ nên trong nhà lúc nào cô cũng chuẩn bị sẵn đủ loại thuốc phòng có trườmg hợp cần dùng đến.

Trình Phong cởi trần lộ ra làn da màu đồng và cơ thể vô cùng trán kiện, bên dưới anh mặc chiếc quần tây dài màu đen, Trình Phong nằm úp trên sofa còn Linh Lan ngồi bên cạnh cẩn thận bôi thuốc cho anh, cô còn liên tục dặn dò

- Vết thương này khá nghiêm trọng nên mấy ngày này ở nhà thì anh đừng mặc áo kẻo lại bị dính vào vết thương, với lại cũng đừng để vết thương đụng nước, nhớ ăn uống đầy đủ lát nữa em sẽ nhờ Thím Mận mua thuốc rồi đem qua cho anh, tốt nhất khi ngủ nên nằm sắp là tốt nhất, tốt nhất anh cũng đừng vận động mạnh.

Càng nói Linh Lan càng không an tâm, cô sợ anh sẽ tuỳ tiện mà ăn uống, cũng sẽ không quan tâm đến vết thương mà đi tắm tóm lại cô rất không yên tâm, bởi vì cô quá dư sức để hiểu tính anh, Trình Phong là người không nghe lời anh sẽ làm những gì mà mình thấy thoải mái nhất mặc kệ cho trên người có vết thương, chẳng hạn như anh sẽ mặc kệ bản thân bị sốt cao mà đi tắm, anh sẽ mặc kệ bản thân bị đau họng mà hút thuốc, anh cũng sẽ mặc kệ bản thân mà tuỳ tiện ăn gì đó cho qua bữa.

Càng nhìn Linh Lan càng xót, cô nhìn mái tóc ngắn cũn của anh cảm thấy có chút nực cười, Trình Phong ngày trước lúc chưa vào quân đội anh cũng để tóc mái có khi còn tạo kiểu theo trend như các thanh niên khác tuy nhiên có lẽ càng lớn đặc biệt là sau khi anh vào quân đội rồi cô cũng không thấy anh để tóc khác nữa cả năm cứ là kiểu tóc sát da đầu này.

Nhìn từ sau gáy Linh Lan phải thật sự công nhận Trình Phong rất rất đẹp trai, không chỉ đẹp trai mà trên người anh còn toát ra mùi vị đàn ông chính là kiểu mạnh mẽ vừa nhìn đã say rất thu hút phái nữ vì thế nên càng nghĩ Linh Lan càng thấy lo cô lo niếu hai người ly hôn anh sẽ nhanh chóng mà quên đi cô, còn cô lại chẳng thể quên được anh.

Thật ra sau khi rời đi Linh Lan đã nghĩ rằng bản thân vẫn cò thể sống tốt niếu như không có anh bên cạnh tuy nhiên cô đã đánh giá cao bản thân mình, Linh Lan nhận ra rời xa Trình Phong cô vẫn có thể sống nhưng cô luôn cảm giác trái tim mình đã bị mất đi một nữa, cứ sống mà không có mục tiêu và định hướng gì.

Suy nghĩ miên man Linh Lan đưa tay chạm vào tóc Trình Phong lúc nào cô cũng chẳng để ý, Trình Phong bị hành động này của Linh Lan làm cho ngạc nhiên bàn tay mềm mại của cô lướt trên tóc anh tạo cảm giác ngứa ngáy khó tả.

- Trình Phong anh cũng đừng hút thuốc nữa trong nhà toàn là mùi thuốc sẽ không tốt đâu sau này anh còn phải kết hôn sinh con hút thuốc sẽ không tốt cho con cái sau này, cưng đừng uống rựu quá nhiều anh là quân nhân niếu có chuyện gì xảy ra sẽ không tốt cho anh và tốt cho Trình gia đâu.

Trình Phong nghe thế thì lofng chua xót không thôi, lúc nào cô cũng căn dặn anh đủ điều cô luôn lo lắng chăm chút cho anh từng li từng tí như bảo mẫu vậy, vậy mà đến lúc sắp chia xa cô vẫn lo cho tương lai của anh, lo cho vợ con anh sau này, càng nghĩ Trình Phong càng nhận ra anh không thể bỏ lỡ người con gái này được, cô quá tốt quá lương thiện, anh không thể phụ cô. Trình Phong cố nén chua xót mà nở nụ cười

- Em lo xa thế làm gì?

Linh Lan lắc đầu không nói cô đứng dậy dọn dẹp sau đó lấy túi ra về, lúc này Trình Phong nhanh chóng chụp cánh tay cô lại mà nói với giọng điệu năng nỉ:

- Lan Lan đừng đi, anh hối hận rồi.

Linh Lan khó tin mà nhìn anh hối hận, anh nói anh hối hận rồi sao?

Hơn nữa anh còn gọi cô là Lan Lan.

Trình Phong hiểu được ánh mắt này của cô anh dùng lực kéo mạnh Linh Lan lại khiến cô ngồi lên đùi mình, hai tay anh ôm chặc lấy người cô không cho chạy trốn, Linh Lan bị hành động này doạ sợ, không dám nhúc nhít.

- Này anh làm gì thế? Buông ra nhanh? Buông ra.

Lan Lan em đừng chạy nghe anh nói đã

- Nói gì anh buông ra rồi nói.

“ Không được em phải nghe anh nói, Lan Lan à trước đây là anh không hiểu rõ lòng mình anh không nhận ra tình cảm của bản thân dành cho em, trước đây anh không tốt khiến em buồn anh rất xin lỗi, bây giờ anh đã hiểu được tình yêu của mình anh sẽ bù đắp cho em, anh không khiến em tủi thân nữa, cho anh một cơ hội được không em?”

Linh Lan cứ ngỡ mình đang mơ, những lời này là những lời mà có mơ cô cũng muốn nghe, Linh Lan sợ bản thân mình mơ niếu như không phải sự thật cô sợ mình sẽ thất vọng, Linh Lan đưa tay véo vào đùi mình thật mạnh, Trình Phong nhìn thấy hành động này của cô thì rất đau lòng.

- Lan Lan là thật, đừng véo nữa, anh xin lỗi.

Linh Lan quay lại nhìn vào Trình Phong, đây đúng là gương mặt của người cô yêu nhưng hôm nay anh quá xa lạ, những lời anh nói hành động của anh cũng không giống anh của ngày thường.

- Trình Phong anh bị bệnh sao?

Anh không bệnh, những lời anh nói là thật lòng.

- Trình Phong em không đùa nổi với anh, anh đừng ngộ nhận tình cảm của mình.

Là thật, anh nói thật, trước đây là anh không hiểu rõ tình cảm mình dành cho Du Tố là gì nhưng hiện tại anh đã rõ rồi anh không có tình cảm gì với Du Tố cả anh chỉ yêu em thôi, là thật hơn một tháng em rời đi anh đã suy nghĩ rất nhiều anh đã hiểu rõ tình cảm của bản thân em tha thứ cho anh được không?

“ Trình Phong tình yêu của em không phải vô hạn em cũng có biên giới trong tình yêu nên anh đừng lừa em”.

Trình Phong lúc này chỉ hận không thể móc tim gan ra cho cô xem.

- Anh không lừa em nhất định không lừa em, em cho anh cơ hội bù đắp cho em được không?

Linh Lan thật sự đã bị anh làm cho lung lay rồi cô muốn cho anh thêm cơ hội cũng như cho bản thân mình thêm cơ hội để yêu anh.

Thật ra cô biết niếu như ngày hôm nay cô cho anh cơ hội là sai lầm cô cũng không hối hận bởi vì khi yêu không ai có thể tỉnh táo cả đặc biệt là khi tình cảm đơn phương nhận được hồi đáp.

- Trình Phong em sẽ cho anh cơ hội, anh đừng làm em thất vọng.

- Được anh chắc chắn.

Trình Phong ôm chặt Linh Lan vào lòng để cô tựa vào ngực mình, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh dám đối mặt với cô cũng như thẳn thắng thừa nhận tình cảm của mình.

Tình cảm của anh không phải nhất thời mà đã hình thành từ rất lâu nảy sâu vào tận gốc rễ trong lòng anh, chỉ là anh không dám thừa nhận không dám đối mặt với Linh Lan cho đến khi suýt mất đi cô anh mới thật sự nhận ra sự ngu ngốc của bản thân anh không muốn mất đi người vợ này.

- Lan Lan chúng ta đừng li hôn nữa em cũng dọn về đi, một mình anh ở nhà rất nhớ em, nhớ cơm em nấu, nhớ tiếng em càm ràm bảo anh đừng hút thuốc, nhớ bóng dáng em đi qua đi lại trong nhà.. rất nhớ.

“ Dạ”

Linh Lan đưa tay vuốt vuốt áo trước ngực anh, hành động này cô đã từng ước cả trăm cả nghìn lần, cô đã từng ước rất rất nhiều chuyện nhưng hôm nay có lẽ ông trời đã nhìn thấy những hy sinh của cô nên đã đáp lại ước nguyện của cô rồi, những gì đang xảy ra cứ như là mơ vậy.

- Trình Phong anh trai em về có lẽ hai ngày nữa em mới có thể chuyển về được.

Trình Phong tì cằm lên trán cô, anh tham lam hít lấy mùi hương nhẹ nhàng trên tóc cô

“ Ừ, em cứ ở bên nhà của Lục Nhạn đi khi nào anh ấy đi thì anh giúp em dọn về”

- Em không ở nhà của anh ấy em ở kí túc xá, em cũng không nói với anh ấy chuyện em dọn đi, em sợ anh ấy lo lắng.

“ Anh khiến em chịu uất ức rồi, sau này anh sẽ không để em tủi thân nữa, Lan Lan xin lỗi”

Trình Phong đặt lên trán Linh Lan một nụ hôn, đây cũng là lần đầu tiên anh cẩn thận hôn cô như thế.

Thật ra có những chuyện chỉ cần bản thân thành thật với lòng mình thì chắn chắn bản thân sẽ nhẹ nhõm hơn, dù cho kết quả có tốt hay xấu thì chỉ cần bản thân thành thật với lòng mình không lừa dối, không chạy trốn chắc chắn chúng ta sẽ nhận được sự thanh thản và nhẹ nhõm.

Cũng như trước đây Trình Phong luôn bị rối loạn và đầy suy nghĩ trong chuyện tình cảm của bản thân nhưng sau khi anh dám thừa nhận đối mặt với suy nghĩ và tình yêu của bản thân anh trở nên nhẹ nhõm cứ như bản thân thật sự được giải thoát ra khỏi mớ hỗn độn do bản thân tạo nên.

Linh Lan cũng đã nhận ra được sự thay đổi của Trình Phong sau khi anh nói yêu cô, chính là trước đây anh sẽ không bao giờ gọi anh trai của cô Lục Nhạn là anh mặc dù theo vai vế ở nhà vợ Trình Phong phải gọi Lục Nhạn là anh nhưng anh chưa bao giờ gọi như thế, ngày hôm nay sau khi dám thừa nhạ tình cảm với Linh Lan, Trình Phong đã gọi Lục Nhạn là anh.

Dù chỉ là nững thay đổi trong chi tiết nhỏ nhặt nhưng với Linh Lan đó chính là niềm hạnh phúc lớn lao của cô.

Ngồi Trong lòng Trình Phong tận hưởng sự ấm áp từ cái ôm của anh, Linh Lan đã có thể nở nụ cười thật sự hạnh phúc, trong lòng cô vô cùng mãn nguyện.

- Hoá ra cảm giác khi Tình yêu được hồi đáp chính là như thế này.

Trình Phong vuốt tóc cô, anh nở nụ cười

- Cảm ơn em vì đã kiên trì chờ đợi sự hồi đáp từ anh.

Linh Lan thầm cảm tạ trong lòng.

“ Cảm ơn Thần Phật vì đã phù hộ cho con”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK