Tiếu Ngưng Nhi cũng ăn mấy cái, nàng ăn thôi cũng hiện ra tư thái khoan thai, thật là cảnh đẹp ý vui.
Cùng Nhiếp Ly hàn huyên một lát, sau đó Tiếu Ngưng Nhi mới trở lại chỗ ngồi của mình.
Lục Phiêu vỗ vai Nhiếp Ly một cái, nháy mắt ra hiệu:
- "Ngươi từ lúc nào mà cấu kết với nữ thần Ngưng Nhi vậy? Mau khai báo thành thật."
Nhiếp Ly nhún nhún vai nói:
- "Chúng ta bất quá chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi!"
- "Thôi đi, ai thèm tin ngươi!"
Bất kể là Đỗ Trạch hay Lục Phiêu đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn lướt qua Nhiếp Ly.
- "Nếu chỉ là bằng hữu bình thường, nữ thần Ngưng Nhi sẽ mang cho ngươi bữa sáng sao?"
Mặc kệ Nhiếp Ly giải thích như nào, Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu đều không thèm tin.
Còn rất nhiều đệ tử thế gia trong lớp khi nhìn về phía Nhiếp Ly đều có địch ý mãnh liệt, Nhiếp Ly ngấm ngầm mà cướp đi một trong hai đại nữ thần trong lớp, làm sao bọn chúng có thể vui vẻ với hắn được chứ?
- "Chắc là nàng có chuyện muốn tìm ta hỗ trợ a."
Nhiếp Ly bình tĩnh nói.
Tiểu tử Nhiếp Ly này, rõ ràng kín như bưng dư vậy, mặc kệ Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu nói bóng gió muôn hình vạn trạng vậy mà cũng không moi được một lời từ Nhiếp Ly, 2 người cũng chỉ có thể hậm hực mà thôi.
Hai người đã quyết định phải khai thác thoáng một cái xem rốt cục Nhiếp Ly có quan hệ gì với 'nữ thần' Ngưng Nhi.
Tiếng chuông vào học vang lên, Thẩm Tú lắc lư cái mông, xuân quang đầy mặt đi đến, cơ mà hình như không có lãnh ngạo như thường ngày, khuôn mặt hôm nay lại cười như một bông hoa cúc nở rộ.
- "Ba người các ngươi trở lại chỗ ngồi đi!"
Thẩm Tú nhìn thoáng qua ba người Nhiếp Ly, hôm nay có nhân vật trọng yếu tới đây nghe nàng giảng bài, nàng tự nhiên không dám lỗ mãng.
- "Hôm nay ta sẽ dạy mọi người là Minh Văn, bất kể là Võ giả hay Yêu Linh sư, Minh văn đều vô cùng trọng yếu. Minh văn chia làm 2 chủng loại, theo thứ tự là Khí văn cùng Chiến văn! Khí văn khắc trên chiến giáp mà người chiến binh hay mặc, nó giúp tăng cường uy lực chiến giáp cùng chiến binh trên phạm vi lớn. Mà nhất là với Yêu Linh sư có thể điêu khắc ra Minh văn cao cấp khắc lên vũ khí hay chiến giáp thì sẽ phát huy được uy lực vượt xa thực lực của bản thân. Về phần Chiến văn, chính là dùng Minh văn khắc lên quyển trục để sử dụng, khi sử dụng có thể bộc phát ra sức chiến đấu cường đại!"
Thật là làm mọi người ngoài ý muốn, Thẩm Tú hôm nay rõ ràng bắt đầu giảng giải một ít nội dung có tính thực chất rồi.
- "Minh văn phi thường thâm sâu cùng huyền ảo, từ giai đoạn cuối của đế quốc Phong Tuyết đã bắt đầu truyền lưu, đã trải qua mấy nghìn năm không ngừng mà hoàn thiện, nhưng ở thời đại hắc ám đại lục đã gặp phải Yêu thú săn giết điên cuồng, Quang Huy Chi Thành của chúng ta chỉ kế thừa một số Minh văn nhỏ, cùng sở hữu ba loại theo thứ tự là Phong Tuyết Minh văn, Thánh Hỏa Minh văn, Chiến Phong Minh văn. Theo thứ tự sẽ là thuộc tính Phong Tuyết, thuộc tính Hỏa, cuối cùng là không có thuộc tính."
- "Hôm nay chúng ta nói là Khí văn."
Thẩm Tú với giọng điệu êm tai nói ra, ngữ khí nói chuyện so với bình thường nhu hòa đi rất nhiều.
Bên ngoài phòng học, có 3 lão giả cùng ngồi một chỗ đang nghiêng tai lắng nghe.
- "Đệ tử Thần Thánh thế gia, học thức cũng là tương đối uyên bác đấy, dạy bảo nhóm đệ tử này nhất định là đủ rồi!"
Một lão giả trong 3 người khẽ vuốt râu, cười nói. Lão ta gọi là Diệp Thắng, là Phó viện trưởng của Thánh Lan học viện
- "Trong lớp này cũng có mấy đệ tử không tệ lắm, bất kể là Diệp Tử Vân hay Thẩm Việt cùng Tiếu Ngưng Nhi!"
Một lão giả khác nịnh nọt mà nói, hắn là giáo sư Thánh Lan học viện, tên gọi Lữ Dã!
Mà vị lão giả mặc áo xám còn lại trong ba người, đến cả Lữ Dã cũng không biết thân phận ông ta. Lão giả áo xám này chẳng qua là tùy tiện ngồi xuống thôi cũng đã có khí tức của một vị thượng vị giả không giận mà uy. Vì vậy Lữ Dã luôn cẩn thận từng li từng tí trong cách nói chuyện, không dám có chút chủ quan nào.
- "Người thấy thế nào?"
Diệp Thắng nhìn về phía lão giả áo xám.
- "Ân."
Lão giả áo xám từ chối cho ý kiến.
Trong nội tâm Lữ Dã đang lẩm bẩm không ngừng, không biết lão giả áo xám này đến cùng có thân phận gì, rõ ràng có bộ dáng xa cách với cả Phó viện trưởng Diệp Thắng, địa vị thân phận đương nhiên là không đơn giản, chỉ sợ sẽ trên cả Viện trưởng của Thánh Lan học viện. Lữ Dã im lặng không dám nhiều lời.
Những học viên trong phòng học không hề biết hôm nay có người ở ngoài nghe giảng bài, khó có được một hôm Thẩm Tú nói đến kiến thức thực tế, cả đám đều chăm chú lắng nghe.
Thẩm Tú có chút ưỡn ngực, vẻ mặt lộ ra vài phần ngạo nhiên nói:
- "Hôm nay chúng ta nói là Thánh Hỏa Minh văn! Nói về mặt nghiên cứu Thánh Hỏa Minh văn thì Thần Thánh thế gia hoàn toàn là người dẫn đầu!
- "Thánh Hỏa Minh văn sở hữu sáu mươi sáu Minh văn trụ cột, ví dụ như Minh văn này..."
Thẩm tú ở trên bảng đen vẽ lên rất nhiều đồ hình cuối cùng tạo thành một cái đồ đằng.
- "Đây là một cái Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo. Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo này chính là do Đệ nhất đại gia chủ Thần Thánh thế gia sáng chế, là Thanh Đồng Minh văn có uy lực lớn nhất! Đạo Minh văn này được cấu thành từ tổng cộng 36 cái Minh văn cơ sở, cũng là Minh văn Thanh Đồng có cấu thành phức tạp nhất. Tiếp theo chúng ta giảng giải một chút về 36 loại Minh văn trụ cột.
Thẩm Tú thao thao bất tuyệt mà giảng thuật.
Mọi người trong lớp nghe say sưa, chỉ có mình Nhiếp Ly cóc thèm đếm xỉa nghe, hắn chẳng có hứng thú với mấy cái Minh văn cơ sở này, hơn nữa Thánh Hỏa Minh Văn sở hữu là 600 loại chứ không phải 66 loại như Thẩm Tú giảng.
Nếu như không phải vì Diệp Tử Vân, vì món bảo vật kia của Thánh Lan Học Viện, Nhiếp Ly sẽ không ở chỗ này nghe Thẩm Tú giảng giải những thứ nhàm chán này. Hắn nhìn ra chương trình học của Thẩm Tú quả thực sai sót chồng chất, căn bản không thể nghe.
Một cái Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo cũng dám xưng là Thanh đồng Minh văn có uy lực lớn nhất, quả thực là không biết trời cao đất rộng.
Ánh mắt Thẩm Tú đảo qua mọi người, nhìn đến Nhiếp Ly, Nhiếp Ly lúc trước chống đối nàng, hoàn toàn không đặt nàng trong mắt, còn cùng nàng lập xuống đổ ước, nàng vẫn một mực thầm hận trong lòng. Chứng kiến Nhiếp Ly không thèm để ý nghe giảng chút nào, nội tâm nàng cười lạnh, cuối cùng cũng để nàng tìm được cơ hội rồi!
Thẩm Tú thao thao bất tuyệt mà giảng giải ba mươi sáu loại Minh văn trụ cột, Nhiếp Ly một chút hứng thú nghe cũng không có, dứt khoát hắn nằm xoài ra bàn ngáy O..O....
Lúc này ở bên ngoài, Phó viện trưởng Diệp Thắng có chút không thỏa mái rồi, hắn nhìn thoáng qua lão giả áo xám bên cạnh. Hôm nay có một nhân vật lớn đến nghe khóa, vậy mà Nhiếp Ly rõ ràng nằm ngủ ngáy O...O..., đây quả thực là làm mất mặt Thánh Lan học viện.
Không biết học sinh kia tên gọi là gì, nếu như bị hắn biết, nhất định hắn sẽ trục xuất người học sinh này, vĩnh viễn không thu nhận!
Thấy Lão giả áo xám không tỏ vẻ gì, Phó viện trưởng Diệp Thắng mới âm thầm thở dài một hơi.
Lữ Dã ở một bên nghiêm mặt nói:
- "Đây là lớp học đồ Võ giả sơ cấp, khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn, sau khi trở về ta nhất định sẽ giáo huấn người học sinh này đến nơi đến chốn! Cha mẹ chúng phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để đưa bọn nhóc chúng đến Thánh Lan Học Viện, không phải để cho bọn chúng chạy tới đây để ngủ!"
Diệp Thắng nhẹ gật đầu, Lữ Dã rất có ánh mắt đấy.
Nhiếp Ly rõ ràng ngủ rồi, sắc mặt Thẩm Tú trầm xuống, đệ tử ở dưới đang ngủ chẳng phải đập thẳng vào mặt giáo viên đang giảng bài là nhàm chán?
- "Nhiếp Ly!"
Thẩm Tú đi đến bên người Nhiếp Ly, trầm giọng quát to một tiếng.
Nhiếp Ly rất muốn ngủ, vì liên tục buổi tối một tuần lễ nay hắn không được ngủ ngon rồi, hắn mệt mỏi miễn cưỡng mở mắt ra:
- "Chuyện gì?"
Nhìn thấy Nhiếp Ly bị Thẩm Tú đánh thức, một đám học viên là đệ tử các thế gia len lén cười trộm không thôi, bọn hắn muốn thấy nhất chính là Nhiếp Ly bị dạy dỗ, ai bảo Nhiếp Ly dám đoạt lấy nữ thần trong lòng bọn hắn.
- "Nhiếp Ly lần này thảm rồi!"
Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu nhìn nhau cười khổ, bất kể như thế nào thì loại chuyện nằm ngủ trong giờ học bọn họ tuyệt đối không dám làm.
Thái độ của Nhiếp Ly làm Thẩm Tú càng tức giận muôn phần, trầm giọng nói:
- "Rõ ràng ngủ trên giờ lên lớp của ta, chẳng lẽ mọi thứ ta nói ngươi đều hiểu rồi?"
- "Đúng vậy a!"
Nhiếp Ly rất thản nhiên đáp.
- "Ngươi..."
Thẩm Tú thiếu chút nữa bị Nhiếp Ly chọc sặc đến nói không ra lời. Từ nãy đến giờ Nhiếp Ly vẫn luôn ngủ, vậy mà Nhiếp Ly dám nói chính mình đều đã hiểu tất cả, lời này có quỷ mới tin a?
Thẩm Tú ha ha cười lạnh vài tiếng nói:
- "Ngươi đều đã hiểu, vậy ngươi nói cho ta nghe một chút về cái Minh văn này!"
Nhiếp Ly nhìn lướt qua cái Minh văn kia, nói:
- "Đây là một cái Minh văn Hỏa hệ cấp thấp, miễn cưỡng xem như cấp bậc Thanh đồng a, từ ba mươi tám đạo Minh văn cơ sở cấu thành, uy lực rất nhỏ, bất quá dùng để nấu nước hẳn không tệ!"
Nghe Nhiếp Ly trả lời, toàn bộ lớp học lập tức tràn đầy tiếng cười.
- "Hặc hặc, chết cười ta mất, hắn quả nhiên là một chút cũng không có nghe, lại còn nói Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo từ ba mươi tám đạo Minh văn cơ sở cấu thành, vừa rồi lão sư Thẩm Tú rõ ràng đã từng nói qua là do ba mươi sáu đạo Minh văn cấu thành đấy!"
- "Ta cười đến rớt nước mắt rồi này, hắn lại nói cói Minh văn này là dùng để đun nước đấy!"
Một đệ tử thế gia ôm bụng cười to.
Diệp Tử Vân cũng mỉm cười, Thẩm Việt thì có chút phẫn nộ, bởi vì Nhiếp Ly dám nói gia tổ Thần Thánh thế gia truyền xuống Thanh đồng Minh văn là dùng để nấu nước đấy, quả thực là có thể chịu đựng nhưng không thể nhẫn nhục!
Nhưng ở giữa tất cả mọi người, người bình tĩnh nhất chính là Tiếu Ngưng Nhi rồi, Tiếu Ngưng Nhi cảm thấy Nhiếp Ly chẳng qua là giấu dốt mà thôi, đám người này không biết Nhiếp Ly tài hoa thế nào đâu.
Lúc này bên ngoài phòng học, Lữ Dã cũng hặc hặc nở nụ cười thoáng qua, nói:
- "Nhóc học sinh này thật sự là buồn cười, rõ ràng tự cho mình thông minh nói Xích Diễm Viêm Bạo là do ba mươi tám loại Minh văn trụ cột cấu thành, hơn nữa nói Xích Diễm Viêm Bạo chỉ dùng để đun nước đấy!"
Lúc Lữ Dã buồn cười thì đột nhiên phát hiện Phó viện trưởng Diệp Thắng cùng lão giả áo xám đều không có cười, tiếng cười của hắn lập tức im bặt dừng lại, cứng rắn mà nuốt vào trong bụng.
- "Có cái gì buồn cười, Xích Diễm Viêm Bạo đúng là từ ba mươi tám đạo Minh văn cơ sở cấu thành đấy!"
Diệp Thắng bình tĩnh nói, đến cấp bậc nghiên cứu của bọn hắn liền phát hiện, chính giữa Xích Diễm Viêm Bạo có hai đạo Minh văn trụ cột căn bản không phải là Minh văn trụ cột, mà là từ bốn đạo Minh văn trụ cột khác cấu thành đấy. Chẳng qua là hắn có chút ngoài ý muốn, điều này dĩ nhiên từ một đệ tử nói ra, chẳng lẽ Nhiếp Ly chỉ là nói bừa hay sao?
Hơn nữa cường giả bọn hắn đã đến cảnh giới này rồi, Xích Diễm Viêm Bạo đích xác là Minh văn bỏ đi, xác thực chỉ dùng để nấu nước, tác dụng thực chiến rất nhỏ.
Trong đôi mắt lão giả áo xám hiện lên một đạo thần quang, cũng không nói gì thêm.
- "Bịp thiên hạ!"
Thẩm Tú phẫn nộ mà hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm, với tư cách là thành viên trong Thần Thánh thế gia, nàng đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho người ở trước mặt nàng hạ thấp Minh văn Xích Diễm Viêm Bạo.
Nhiếp Ly cũng không thèm để ý đến một đám học viên cười nhạo, tiếp tục chậm rãi nói:
- "Đạo Minh văn này ban đầu được ghi chép ở quyển thứ 7 trong Lôi Hỏa Thánh Điển, trước vốn tên là Minh văn Lôi Hỏa Viêm Bạo, tổng cộng từ sáu mươi đạo Minh văn tạo thành, coi như cũng có chút phức tạp. Cơ mà sau này không biết thằng ngốc nào cắt giảm đi bộ phận lôi hệ, tùy tiện sửa lại vài nét bút, biến thành cái Minh văn gì mà Xích Diễm Viêm Bạo chẳng ra gì này. Căn bản không có tính hiệu dụng trong chiến đấu, cũng chỉ xứng làm thí nghiệm cho Thanh Hỏa Minh văn phục vụ việc học tập mà thôi."
Lôi Hỏa Thánh Điển, đó là vật gì? Một đám học viên hai mặt nhìn nhau.
Nhiếp Ly lại còn nói đệ nhất gia chủ đảm nhiệm Thần Thánh thế gia là một tên đần độn?
Thẩm Tú lập tức nổi giận, Thẩm Tú căn bản không biết Lôi Hỏa Thánh Điển là vật gì, cũng không biết quyển thứ 7 trong Lôi Hỏa Thánh Điển ghi chép điều gì.
- "Chẳng có cái nào cả, trên thế giới này căn bản không có quyển sách Lôi Hỏa Thánh Điển này!"
Thẩm Tú suy nghĩ một chút, lập tức phản bác, cái gì mà quyển thứ 7 Lôi Hỏa Thánh Điển chứ, đoán chừng Nhiếp Ly căn bản chính là nói mò!