Sau khi hấp thu, luyện chế đại lượng yêu linh thì xác xuất luyện chế thành công yêu linh của Mộng Yểm Yêu Hồ dường như cũng cao rất nhiều, hơn sáu vạn con yêu linh, cuối cùng cũng tạo ra gần một trăm yêu linh thuộc tính Thần cấp.
Hôm sau, Nhiếp ly một thân một mình đem số yêu linh thuộc tính thần cấp này tới biệt viện giao cho Cố Bối, để cho Cố Bối thay hắn bán đi số yêu linh này. Cố Bối sau khi đem những yêu linh bán cho huynh đệ của mình liền giúp Nhiếp Ly thu mua long huyết truyền thừa yêu linh.
Từ trong biệt viện Cố Bối trong đi ra, Nhiếp Ly liền thi triển mấy lần hư hóa chiến kỹ nhằm tránh khỏi tai mắt kẻ khác, dựa theo trí nhớ mà đi, lần lượt đi qua từng mảnh rừng rậm rạp, sau khi bước chân vào 1 sơn cốc yên tĩnh mới dừng lại.
Nơi đây đào hoa đua nở, hoa rụng rực rỡ, quả thực là một mảnh thế ngoại đào nguyên.
Tại đây, đúng là vị trí dựa theo trí nhớ của hắn.
Sơn cốc yên tĩnh, suối nước róc rách, từng cảnh tượng kiếp trước không ngừng hiện ra.
"Sư phó, người nói muốn ta tu luyện tới cảnh giới Thượng Thiện Nhược Thủy, Thủy Lợi Vạn Vật Nhi Bất Tranh, Nhưng mà chúng ta sống trên đời làm sao có thể hiểu rõ? Tựu lấy ta tới nói đi, ta sanh ra ở một địa phương tên là Quang Huy Chi thành, người nhà, người yêu, bằng hữu, đều bị giết, ngươi để cho ta đi theo những thứ như Thượng Thiện Nhược Thủy kia nói với cửu nhân sao? Ta chỉ tin tưởng ăn miếng trả miếng, chỉ cần cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ đem bọn chúng giết đến một người cũng không còn!"
Sư phó chỉ là mỉm cười nhìn xem: "Tên đồ nhi này, đến lời sư phụ mà cũng không thể giáo hóa nổi ngươi!"
"Ta chính là không chịu nổi giáo hóa. Tựa như bên trong Vũ Thần Tông, khắp nơi đều có người cho rằng người là bạch nhãn, đợi đến khi thực lực của ta đã đủ rồi, ta liền để cho bọn chúng tất cả đều phải trước mặt người quỳ xuống nhận lỗi! Khoái ý ân cừu, có gì sai chứ?"
Sư phó ngước nhìn về chân trời: "Người trên thế gian, đau khổ giãy dụa, cuối cùng từ cổ chí kim chỉ như một cái chớp mắt, nhưng mà nước lại có thể mênh mông chảy dài, ôn nhuận vạn vật."
Nhiếp Ly đối với những lời sư phó nói ra, cuối cùng vẫn không thể hiểu được, thẳng đến kiếp này, hắn còn lấy chính mình để thực hiện cái gọi là khoái ý ân cừu, ăn miếng trả miếng. Giải trừ nguy cơ của Quang Huy Chi, nhưng vẫn như cũ cừu oán không dứt, Yêu Chủ không chết, Thánh đế chưa giết!
Chỉ cần những địch nhân này chưa chết thì Nhiếp Ly vẫn ăn không ngon, ngủ không yêu, mỗi khắc đều không thể an tâm được!
Chẳng lẻ muốn hắn dùng lòng từ bi cảm hóa Yêu Chủ, Thánh đế?
Bất quá sư phó hắn, đối với hắn thật sự rất tốt.
Nhiếp Ly bước đi tới phía trước, không ngừng hồi tưởng lại những việc xảy ra ở kiếp, nước mắt không khỏi đầy tràn hốc mắt, sư phó cũng là người mà Nhiếp Ly nội tâm sùng kính nhất, nhưng mà người tốt sống không lâu. Kiếp trước, thời điểm sư phó hắn chết, Nhiếp Ly hận không thể đem toàn bộ người của Vũ Thần Tông giết sạch!
Chỉ là về sau, Nhiếp Ly cũng không vi phạm nguyện vọng của sư phó, không có trắng trợn giết chóc, chỉ là đại náo một hồi, đem 1 đám cường giả Vũ Thần Tông toàn bộ đánh gục.
Thế nhưng ngoài việc đó ra, hắn còn có thể làm gì khác? Sư phó cũng vô pháp phục sinh.
Bất quá ở kiếp này, hắn rốt cuộc có thể trọng sinh trở về, hoàn toàn có thể thay đổi mọi việc!
Nhiếp Ly bước nhanh hơn, đi đến trước cửa 1 ngôi nhà tranh, gõ nhẹ một cái.
"Xin mời vào!" Một giọng nói quen thuộc, êm tai từ bên trong vang lên.
Nhiếp Ly cất bước đi vào, chỉ thấy sư phó đang lẳng lặng xếp bằng trên mặt đất, gương mặt bình tĩnh, không nổi lên được một tia gợn sóng, mỗi lần nhìn vào sư phó, Nhiếp Ly chắc chắn sẽ có một loại cảm giác hư ảo không chân thật, phảng phất như là không cảm ứng được sự hiện hữu của nàng vậy. Luôn cảm thấy sư phó giống như là 1 ảo ảnh vậy, sau một khắc liền sẽ biến mất.
Chỉ thấy Ứng Nguyệt Như mở mắt, khóe miệng toát ra một nụ cười nhàn nhạt nói: "Ngươi đã đến rồi? Ngồi đi!"
Trong 1 khoảng khắc, Nhiếp Ly cảm giác được Ứng Nguyệt Như trước mắt giống như quay ngược thời gian, trở thành vị sư phụ kiếp trước của hắn vậy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, tại trước mặt Ứng Nguyệt Như chầm chậm ngồi xếp bằng xuống.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Nhiếp Ly lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ là lẳng lặng ngồi nhìn sư phó, cũng rất thỏa mãn rồi.
Ứng Nguyệt Như ánh mắt trong suốt nhìn xem Nhiếp Ly, khẽ mĩm cười nói: "Chuyện ta sắp kể, ngươi không cần hỏi cái gì. Có một số việc ngươi không nên biết, cho dù ngươi hỏi ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, chuyện ngươi nên biết, ngươi không hỏi ta cũng sẽ nói!"
Nghe được lời của Ứng Nguyệt Như, Nhiếp Ly không khỏi mĩm cười nói: "Không biết việc mà Ứng tỷ tỷ muốn nói với ta là gì?" Nhiếp Ly nhớ tới kiếp trước, chính mình có vài lần gọi sư phó tỷ tỷ, đều bị gõ đầu 1 phát.
"Liệt đồ, dám gọi ta là Ứng tỷ tỷ, quá không tôn sư trọng đạo rồi." Ứng Nguyệt Như liền mắng nhẹ Nhiếp Ly 1 tiếng, trên mặt lại có thêm dáng tươi cười không che giấu được.
Nhiếp Ly lập tức sửng sốt, sau đó khiếp sợ nhìn Ứng Nguyệt Như, một tiếng liệt đồ này khiến cho Nhiếp Ly giống như quay về kiếp trước. Loại cảm giác quen thuộc này khiến cho Nhiếp Ly rất muốn khóc lớn 1 tiếng.
Một đời kia, hắn lẻ loi một mình trải qua bao đau khổ, trắc trở. Chỉ đến khi gặp được sư phó hắn thì cuộc sống mới trở nên tốt hơn.
"Ngươi có thể sẽ cảm thấy có chút kỳ quái, vì cái gì ta có thể biết những điều này, nhưng mà Thiên Diễn vốn là huyền diệu như vậy, có thể khám phá thời không, tính toán Thiên Mệnh, mặc dù để làm được điều này, ta phải tiêu hao năm mươi năm tuổi thọ." Ứng Nguyệt Như cười nói.
"Người tại sao phải làm việc này? Năm mươi năm tuổi thọ a, nếu người hỏi ta ta liền nói cho người biết, không phải tốt hơn sao?" Nhiếp Ly đau lòng nhìn Ứng Nguyệt Như nói ra.
"Những gì ngươi nói cho ta biết, lại kém xa so với những gì mà ta tính toán để thấy được nhiều, bởi vì ngươi là người trong cuộc, mà ta sử dụng Thiên Diễn để tính toán thì đã vượt xa những thứ ngươi biết!" Ứng Nguyệt Như vừa nói vừa hiện lên trên gương mặt nụ cười tươi."Cũng không cần phải nhiều lời nữa. Căn cứ theo những gì mà ta tính toán, thì việc tiếp theo mà ngươi muốn chính là muốn tranh đoạt vị trí Tông chủ Vũ Thần Tông?"
Sư phó quả thật là nhìn ra được dã tâm mà hắn che giấu. Xác thực là sau khi vào Vũ Thần Tông thì mục tiêu mà Nhiếp Ly nhắm đến chính là vị trí tông chủ, chỉ khi hắn trở thành tông chủ thì mới không ai có thể uy hiếp được sư phó.
Nhiếp Ly sở dĩ thể hiện ra thiên phú kinh người, ngoại trừ muốn thu hoạch tài nguyên tu luyện, còn để thực hiện mục tiêu khác của mình. Nhiếp Ly quả thật không có thời gian để chờ đợi, hắn muốn ngay lập tức bắt đầu kế hoạch của mình.
Đối với người khác thì việc trở thành tông chủ Vũ Thần Tông đã là phi thường khó khăn, nhưng mà đối với Nhiếp Ly thì đó chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn mà thôi, mà một bước này nhất định phải hoàn thành.
"Ngươi muốn trở thành tông chủ, ta có thể đề cử cho ngươi một người, nàng có thể trở thành trợ tá đắc lực của ngươi!" Ứng Nguyệt Như mỉm cười nhìn Nhiếp Ly nói ra, kỳ thật hiện tại trong nội tâm của nàng cũng đang phát sinh biến hóa, từ sau khi diễn đoán Thiên Mệnh, nàng đột nhiên có thêm 1 tên đồ đệ, khiến nàng hiện tại vẫn không cách nào thích ứng được, loại cảm giác này quả thật rất kỳ lạ.
"Ai?"
"Sư muội của ta, Long Vũ Âm!" Ứng Nguyệt Như ánh mắt thâm thúy nhìn Nhiếp Ly nói ra.
"Điều đó không có khả năng! Những người khác thì có thể nhưng riêng Long Vũ Âm tuyệt không được, ta nhìn thấy nàng ta trong lòng ta nhất định sẽ nổi sát khí!" Nhiếp Ly tức lắc đầu nói ra.
"Bởi vì nàng ta kiếp trước cùng người của Long Ấn Thế Gia bức ta vào chỗ chết sao? Đây là có nguyên nhân, bởi vì trong mắt của nàng ta thì ta chính là kẻ đã giết chết sư phó của nàng. Bởi vì sư phụ của chúng ta đúng là ta tự tay giết!" Ứng Nguyệt Như ánh mắt xa xưa, thở dài 1 tiếng nói: "Thế gian này nhân quả huyền diệu, trong lúc nhất thời ta không cách nào nói cho ngươi hiểu. Ngươi căm hận nàng ta, nàng ta lại căm hận ta, mối thù hận này dần biến thành một cái bế tắc. Chỉ có ngươi mới có thể giúp ta hóa giải sự thù hằn của nàng đối với ta!"
Nghe được lời Ứng Nguyệt Như nói, Nhiếp Ly rốt cục cũng minh bạch, tại sao Long Vũ Âm kiếp trước không ngừng tìm đủ mọi cách để bức tử sư phó. Nhưng mà bảo hắn dẹp bỏ thù hận đối với Long Vũ Âm, thì nội tâm hắn nhất thời không làm được, dù sao kiếp trước chính hắn tận mắt nhìn thấy Long Vũ Âm giết chết Ứng Nguyệt Như ngay trước mặt của hắn. Mỗi lần nhớ lại sự việc đó, nội tâm Nhiếp Ly đều tràn đầy phẫn nộ, tuy đôi khi trong lòng rất muốn buông bỏ nhưng vẫn như cũ là không được. (Sát Thần: yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Thật đúng với Long Vũ Âm càng đánh thì lại càng yêu, càng hận càng yêu. Đối với nữ nhân thì luôn muốn nam nhân luôn nâng như trứng hứng như hoa nhưng LVA thì thích kiểu bạo hành hơn. Haizzz oan nghiệt)
"Muốn hóa giải thù hận trong lòng nàng ta đối với ta thì trước hết, ngươi phải buông bỏ thù hận trong lòng ngươi với nàng ta trước đã! Ứng Nguyệt Như nhìn Nhiếp Ly nói ra: "Đây chính là Thượng Thiện Nhược Thủy mà trước đây ta đã nói! Đã trải qua hai đời người mà trong lòng ngươi vẫn không thể buông bỏ được sao?"
"Thế nhưng mà..." Nhiếp Ly còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Ta không trông cậy ngươi có thể thật sự đạt tới cảnh giới Thượng Thiện Nhược Thủy, huống hồ hiện tại, Long Vũ Âm cũng sẽ không thể uy hiếp được ta, ngươi có gì không thể bỏ xuống được?" Ứng Nguyệt Như âm thanh uyển chuyển, tựa như nước chảy mây trôi, khiến cho nội tâm Nhiếp Ly dần bình tĩnh trở lại.
"Ta..." Nhiếp Ly trầm mặc giây lát, cuối cùng cũng gật đầu nói "Được rồi."
Nguyên lai Long Vũ Âm kia là sư muội của sư phó. Nghĩ lại thì sư phó là người học vấn cao thâm, tính toán Thiên Mệnh, lại bảo hắn làm như vậy thì nhất định là có nguyên nhân. Bất kể là kiếp này hay là kiếp trước, Nhiếp Ly đối với lời sư phó nói thì đều vô cùng tin tưởng.
"Nắm giữ Thiên Diễn thuật, mỗi lần tính toán để thấy rõ thiên cơ, đều sẽ tiêu hao tuổi thọ. Ngươi nếu muốn cho ta sống lâu một chút, tốt hơn hết là đừng hỏi thêm gì nữa." Ứng Nguyệt Như nở nụ cười dí dỏm nói ra.
"Vâng ạ." Nhìn thấy nụ cười của Ứng Nguyệt Như, Nhiếp Ly chợt nhớ lại kiếp trước rất ít khi thấy sư phó cười, bất quá suy nghĩ một chút, dù sao ở kiếp này thì Ứng Nguyệt Như vẫn chỉ là một thiếu nữ mới mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.
"Lần này sau khi trở về, ngươi tạm thời không cần tới đây, ngươi tới nơi này quá khiến người khác chú ý rồi." Ứng Nguyệt Như ngắm nhìn Nhiếp Ly nói ra, từ sau khi diễn toán Thiên Mệnh, nàng có chút không biết nên làm thế nào đối mặt với Nhiếp Ly, dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, bây giờ đột nhiên lại có thêm 1 tên đệ tử lớn tuổi như Nhiếp Ly vậy.
Nhiếp Ly có cảm giác những gì sư phó biết được nhất định không chỉ có bấy nhiêu, bất quá, nếu như sư phó không muốn nói thì hắn cũng không tiện hỏi thêm.
Chứng kiến sư phó vẫn sinh hoạt 1 cách bình thường khiến Nhiếp Ly cũng cảm thấy yên lòng, trong lòng hắn cũng minh bạch, chính hắn hiện tại cũng đang bị kéo vào vòng xoáy thị phi, vẫn là ít tới nơi này vẫn hơn để tránh quấy rầy sư phó!
"Sư phó đợi ta, nhất định ta sẽ trở thành tông chủ Vũ Thần Tông!" Nhiếp Ly trong đôi mắt hiện lên vẻ kiên định, chỉ có trở thành tông chủ Vũ Thần Tông mới có thể bảo vệ sư phó!
Nhiếp Ly sau khi cúi đầu nói ra xong liền quay người đi ra phía ngoài.
Ứng Nguyệt Như nhìn theo bóng lưng Nhiếp Ly mà khẽ thở dài một tiếng, nàng chỉ sợ không đợi được tới ngày Nhiếp Ly trở thành tông chủ, đợi đến khi thân ảnh Nhiếp Ly biến mất mới chầm chậm thu hồi ánh mắt.