Trên bậc thang, đầy bùn và rêu. Phía trước chỉ là mảng tối đơn thuần, khiến cho người ta cảm thấy căng thẳng tột độ. Từng luồng khí âm lãnh, cứ thổi nhẹ qua.
Tiêu Ngữ đi trước, bước từng bước, chậm mà chắc.
Nhiếp Ly nhìn ra, Tiêu Ngữ cẩn thận vô cùng, bước một bước là lại xem xét, tránh các cơ quan xung quanh.
Minh Văn vừa rồi, chứa rất nhiều cạm bẫy, muốn vượt qua thì cần phải có tạo nghệ nhất định. Tiêu Ngữ xử lí được nó, thực sự khá giỏi. Với năng lực của hắn, vượt qua mấy cái Minh Văn tiếp theo là chuyện dễ dàng.
Từ lúc vào đã được nửa tiếng.
Phía trước bỗng xuất hiện một đám tử khí nồng nặc. Dưới chân bọn họ, khắp nơi vương vãi toàn đầu lâu, không cẩn thận đạp lên, lập tức phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch, vỡ nát đầy đất.
Đột nhiên, từng thanh âm sắc nhọn truyền tới, một đám sinh vật xấu xi, theo cầu thang xung quanh vách tường nhanh chóng leo lên, sưu sưu sưu, hướng phía Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ rơi xuống.
Những sinh vật này toàn thân có mùi hôi khó chịu, tướng mạo dữ tợn, tứ chi giống như là con nhện.
"Đây là Thi Quỷ, cẩn thận chất độc trên người của chúng!" Nhiếp Ly nhắc nhở.
Tiêu Ngữ chứng kiến những sinh vật này, khẽ cau mày, cảm thấy chán ghét. Tay phải hắn động chút, hình thành một quang thuẫn, bề mặt quang thuẫn ẩn hiện sấm sét vang dội. Mấy Thi Quỷ kia rơi trên quang thuẫn nhao nhao nổ, biến thành chất lỏng màu xanh.
Chúng không có cách nào xuyên qua phòng ngự quang thuẫn.
Chứng kiến động tác của Tiêu Ngữ, Nhiếp Ly cười khổ không ngừng, gia hỏa này quả nhiên là có thích sạch sẽ a! Vì đối phó Thi Quỷ, không cho chúng tới gần mình, sẵn sàng dùng một viên Lôi Đình Thủ Hộ Chi Thạch!
Tiêu Ngữ không nói tiếng nào, cứ tiếp tục tới. Đi xuống bậc thang, phía trước chính là một vùng bình địa rồi.
Bỗng, đằng sau truyền đến từng âm thanh bén nhọn. Là khí tức của cấp Thứ Thần!
Tiêu Ngữ gấp gáp nói: "Chúng ta đi nhanh lên!"
Mấy cường giả Thứ Thần kia cũng vào được!
Tiêu Ngữ thả người bay về phía trước, Nhiếp Ly theo sát phía sau.
Hai người lướt đi không bao lâu, liền kích hoạt rất nhiều cơ quan, vô số mũi tên, hướng của bọn hắn bắn tới.
Chúng không thể xuyên thủng quang thuẫn của Tiêu Ngữ.
Tuy nhiên, thời gian của quang thuẫn cũng có hạn, hắn phải tranh thủ thời gian, chạy càng xa càng tốt.
Đúng lúc bọn họ đang chạy như điên, không gian phía trước bỗng vặn vẹo.
"Không được!" Cảm giác tình huống, Nhiếp Ly lên tiếng, nhanh chóng kéo tay Tiêu Ngữ.
Nhưng, vẫn chậm, Tiêu Ngữ đâm đầu, lao vào. Nhiếp Ly chần chừ chút. Tuy rằng Tiêu Ngữ người này hơi đáng ghét, nhưng không tính quá xấu, không thể thấy chết không cứu. Nhiếp Ly bắt lấy y phục của Tiêu Ngữ, cùng bay vào.
Hai người dường như rơi vào Vô Tận Thâm Uyên.
"Chuyện gì xảy ra?" Tiêu Ngữ nỗ lực muốn mở to mắt, nhưng mà thời không vặn vẹo làm hắn hoàn toàn mắt mở không ra.
Tay phải Nhiếp Ly gắt gao níu lấy y phục của Tiêu Ngữ, miễn cho Tiêu Ngữ bay đến chỗ khác. Nhưng thời không vặn vẹo vô cùng lợi hại, Nhiếp Ly dần dần có chút không làm gì được.
Roẹt...
Nhiếp Ly đem y phục của Tiêu Ngữ kéo xuống đến một mảnh. Thấy sắp tuột, Nhiếp Ly miễn cưỡng mở to mắt, tay trái hướng Tiêu Ngữ chộp tới. Chộp đúng vào cổ áo Tiêu Ngữ, tay phải ôm lấy phần eo.
Tiêu Ngữ cảm giác thân thể của chính mình điên cuồng rơi xuống, vốn nghĩ biện pháp dừng lại song không cần, hình như là bị ai níu lấy quần áo, hẳn là Nhiếp Ly. Đột nhiên thấy y phục mình bị rách mảng lớn, rồi cổ áo bị nắm chặt, eo cũng bị ôm lấy. Một thân thể nặng nề đè ép trên người, trong đầu hắn bỗng không ngừng đấu tranh
Nhiếp Ly nhíu mày, gia hỏa Tiêu Ngữ này làm cái quỷ gì a, hắn không thấy mình đang cứu hắn sao?
Thấy Tiêu Ngữ muốn giẫy ra, Nhiếp Ly lạnh nghiêm rồi phẫn nộ quát: "Đừng nhúc nhích, ngươi muốn muốn chết sao?"
Nghe vậy, Tiêu Ngữ lúc này mới dừng lại.
Nhiếp Ly cảm giác xung quanh thời không như xé rách, cau mày, bọn hắn rơi xuống dâu? Khu vực này, khắp nơi tràn ngập Tử Vong Pháp Tắc Chi Lực, chợt nghĩ, thân thể của hắn nhanh chóng biến lớn, biến thành Hổ Nha Hùng Miêu.
Quang Ám Nguyên Khí Bạo!
Nhiếp Ly há to miệng, hai tia sáng bóng - một đen một trắng - trong miệng của hắn nhanh chóng ngưng tụ, là Thập Bội Quang Ám Nguyên Khí Bạo.
Hắc bạch quang cầu hướng bóng tối phia dưới bay xuống, cũng không biết bao lâu, rồi oanh một tiếng nổ mạnh.
Phía cuối hư không tưởng chừng vô tận kia, xuất hiện một luồng ánh sáng chói lòa.
Lực lượng xung quanh lập tức biến mất, Nhiếp Ly cùng Tiêu Ngữ, hai người phù phù rơi xuống, trôi theo dòng nước.
Nhiếp Ly biến về, thở hổn hển từng ngụm, tra xét xung quanh. Bọn hắn giống như đã tiến vào tận cùng Cổ Mổ. Trên thạch bích đều là các loại bích họa thần bí, khắc hình đám cường giả đại chiến trong không trung vô cùng kịch liệt, tử thương thảm trọng.
Đây là một trận đấu khốc liệt!
Trên bầu trời bát ngát kia, có đường hầm hư không đi thông tới điểm cuối thời không. Tại đó, đang có một đám cường giả đứng quan sát
Phía sau họ, lại có cảnh tượng thần bí khác, là các hòn đảo huyền phù trong không trung, núi sông tú lệ, cảnh sắc hợp lòng người. Cũng có các phế tích cung điện, rộng rãi bao la hùng vĩ.
Thấy vậy, Nhiếp Ly chấn kinh, bức hình đó miêu tả đúng là Long Khư Giới Vực!
Thực ra, cái thế giới này có ít Linh Thần cường giả, đã sớm biết sự tồn tại biên giới của giới này.
Long Khư Giới Vực so với Thánh Linh Đại Lục Thế Giới cao hơn một bậc.
Khi tu luyện Linh Hồn Chi Lực, chỉ có thể đạt tới Truyền Kỳ cảnh giới. Còn cảm ngộ Thiên Đạo Chi Lực, mới có thể đột phá Truyền Kỳ bước vào cảnh giới Thiên Mệnh.
Thánh Linh Đại Lục tồn tại mạnh nhất cũng chỉ là Linh Thần mà thôi. Xét về cảnh giới, Linh Thần kỳ thật không bằng cường giả Thiên Mệnh, chẳng qua họ có thể vận dụng tương đương với lực lượng của Thiên Mệnh, tại đây có được sự sống vĩnh hằng.
Thánh Linh Đại Lục chính là do một vị Đại Năng Cường Giả cưỡng ép sáng tạo lĩnh vực! Mà Linh Thần, chỉ tương đương Pháp Tắc Chi Linh.
Nói cách khác, Linh Thần không có thân thể của chính mình, cho nên mới có thể tồn tại vĩnh hằng, dù cho thần cách nứt vỡ cũng sẽ không chết, trừ phi Pháp Tắc bị đoạt.
Từ những bích họa này, đám cường giả của Long Khư Giới Vực đã sớm chú ý tới Thánh Linh Đại Lục, Linh Thần Chiến Tranh, nhưng không có phái cường giả tới đây, cũng không biết là vì sao. Chẳng lẽ bọn hắn không qua được? Có lẽ đột phá Truyền Kỳ, đạt tới Thiên Mệnh cảnh giới, đến Long Khư Giới Vực, mới biết đáp án.
Trôi theo dòng nước, Nhiếp Ly và Tiêu Ngữ rốt cuộc thấy được chỗ có thể chỗ đặt chân. Họ thả lỏng, nhảy lên, đáp xuống.
Nhiếp Ly quay đầu lại, phát hiện Tiêu Ngữ đã đổi lại một bộ quần áo mới, nhìn bên cạnh còn có bộ y phục bị hắn xé.
Nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, Tiêu Ngữ tái mặt. Hắn hiểu được là Nhiếp Ly cứu mình, Quang Ám Nguyên Khí Bạo của Nhiếp Ly, cũng làm hắn giật mình. Nhưng mà vừa nghĩ tới y phục của mình thế mà bị xé thành từng mảnh, trong lòng của hắn vô cùng phiền muộn.
Trông dáng vẻ của Tiêu Ngữ, Nhiếp Ly nhún nhún vai, Tiêu Ngữ thật sự là không biết tốt xấu, vừa rồi, nếu không nhờ Quang Ám Nguyên Khí Bạo của hắn, bọn hắn hiện tại còn không biết ở nơi nào nữa.
"Chúng ta đi thôi." Tiêu Ngữ chẳng qua là tức giận nói một tiếng, hướng phía sâu Cổ Mộ thăm dò.
Hảo tâm không có hảo báo, Nhiếp Ly theo sau, đi vào.
Thân ảnh của hai người, biến mất ở trong bóng tối.
Lúc này, Cửu Trọng Tử Địa tầng một, Cổ
Diệp Tử Vân và Tiếu Ngưng Nhi đứng tại chỗ cùng đợi, tuy rằng có chút lo lắng nhưng mà đều cố bình tâm, Nhiếp Ly hẳn là có nắm chắc bằng không đã không vào.
Hai mọi người tỏ ra trùng xuống, lặng yên và lúng túng. Vốn họ là bạn, song quan hệ lại trở nên đôi chút phức tạp.
"Ngưng Nhi, thực xin lỗi." Diệp Tử Vân suy nghĩ chốc, nhìn Tiếu Ngưng Nhi nói.
Nghe được lời của Diệp Tử Vân, trong lòng Tiếu Ngưng Nhi hơi đau xót, hướng Diệp Tử Vân nói: "Diệp Tử Vân, ngươi đồng tình ta sao?"
"Ta không có ý này." Diệp Tử Vân vội vàng khoát tay nói ra. "Cuối cùng, vẫn là ngươi biết Nhiếp Ly trước. Mà ta nhưng..."
Nhìn thần sắc Diệp Tử Vân áy náy, Tiếu Ngưng Nhi lắc đầu nói: "Nhiếp Ly thích ngươi, là lựa chọn của hắn, ta thích Nhiếp Ly, cũng là lựa chọn của ta, không trách ai được. Tuy ngươi cùng Nhiếp Ly đính hôn, nhưng còn chưa có kết hôn, tựa như ta cùng Thẩm Phi đính hôn, nhưng là có thể giải trừ hôn ước, Diệp Tử Vân, ta còn tranh với ngươi."
Diệp Tử Vân im lặng, chuyện này, không có ai đúng ai sai.
Đúng lúc họ đang nói chuyện, đột nhiên xuất hiện đám người vây quanh, đầu lĩnh. Dĩ nhiên là Thiên Linh của Bắc Minh thế gia cùng Vu Vũ của Vu Quỷ thế gia, sau lưng còn có hơn ba mươi người.
Thấy vậy, Diệp Tử Vân và Tiếu Ngưng Nhi sắc mặt khẽ biến.
"Aha, cô nương xinh đẹp, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt, không biết vị này là ai, lớn lên thật đẹp! Chậc chậc, tiểu tử kia đâu rồi, hắn sao không có đi cùng với các ngươi?" Vu Vũ mắt nhìn bốn phía, cười hắc hắc, trong đôi mắt có ý ngả ngớn.
Diệp Tử Vân bước lên phía trước, đem Tiếu Ngưng Nhi cản sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Vũ nói: "Các ngươi muốn như thế nào? Nhanh lên cút ngay, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"
Edit: Trương Mỹ Cầm