Mục lục
Yêu Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Ly vận chuyển Linh hồn lực, dùng phương pháp Đạo Dẫn Thuật, đem độc tố Long Thiệt Thảo đang xâm nhập vào tim của Diệp Tông chậm rãi dẫn xuất ra ngoài theo đường tâm mạch đến ngón tay. Nhiếp Ly cầm một cây châm châm nhẹ lên đầu ngón tay Diệp Tông liền thấy một tia hắc huyết chậm rãi theo miệng vết thương chảy ra.

Thấy một màn như vậy, Diệp Tử Vân lẫn Diệp Tu đều ngơ ngác.

Đây là pháp thuật gì? Diệp Tu ngốc trệ, Nhiếp Ly thật có thể đem độc tố Long Thiệt Thảo từ trong cơ thể Diệp Tông đại nhân bức ra? Diệp Tông đại nhân thật sự còn có thể cứu được? Nghĩ tới đây, Diệp Tu cuồng hỉ, Nhiếp Ly lại cho hắn thêm niềm vui đầy bất ngờ.

Nhiếp Ly không ngừng sử dụng Đạo Dẫn Thuật bức độc, tốn hết mấy canh giờ mới đem độc tố trong cơ thể Diệp Tông trừ hết.

Nhiếp Ly hiện tại đã có tu vi Hoang Kim nhị tinh nhưng liên tục sử dụng Đạo Dẫn Thuật trong thời gian dài như vậy cũng mệt mỏi thở hồng hộc. Hiệu quả đạt được rất rõ ràng, Diệp Tông tuy chưa thể tỉnh lại nhưng khí tức đã vững vàng, tim cũng đập ổn định.

Thấy bộ dạng mệt mỏi của Nhiếp Ly, Diệp Tử Vân vội vàng bưng một chậu nước, đem khăn mặt vắt khô cho Nhiếp Ly lau mồ hôi trên mặt, trong lòng của nàng đối với Nhiếp Ly tràn đầy cảm kích, Nhiếp Ly đem Diệp Tông từ trong tay tử thần cứu trở về, bằng không nàng sẽ vĩnh viễn mà mất đi phụ thân rồi.

Lúc chiều nàng còn dùng ngôn ngữ tổn thương Nhiếp Ly, mà giờ Nhiếp Ly vẫn vô tư trợ giúp nàng, Diệp Tử Vân ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ly thấy sắc mặt hắn đang chăm chú, kiên nghị suy nghĩ xa xăm. Nàng vốn cho rằng có thể đem Nhiếp Ly tặng cho Tiếu Ngưng Nhi, nhưng hiện tại nội tâm của nàng lại có mâu thuẫn lớn.

Không biết từ lúc nào Nhiếp Ly đã trở thành người không thể thay thế trong cuộc đời nàng. Nếu hôm nay không có Nhiếp Ly hai phụ tử nàng đã sinh tử ly biệt rồi.

Biết tình trạng Diệp Tông hiện tại đã ổn, Diệp Tu lập tức dẫn người tìm kiếm Diệp Hàn. Sự tình Diệp Hàn tập kích Diệp Tông triệt để kích giận Diệp Tu, hắn thề phải đem Diệp Hàn bầm thây vạn đoạn.

Nhiếp Ly vẫn tiếp tục trị liệu cho Diệp Tông.

"Phù." Qua hồi lâu, Nhiếp Ly thở dài một hơi, Diệp Tông đã không sao, quay sang Diệp Tử Vân bên cạnh đang chống cằm ngơ ngác nhìn hắn, bộ dáng ôn nhu điềm tĩnh, làm cho tâm tình Nhiếp Ly thình thịch khẽ động.

Thấy Nhiếp Ly quay lại,Diệp Tử Vân lúng túng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Nhiếp Ly khẽ mỉm cười: "Phụ thân ngươi đã không sao rồi, qua một lát nữa sẽ tỉnh lại!"

"Nhiếp Ly, cảm ơn ngươi." Diệp Tử Vân khoé mắt ẩm ướt, "Nếu như không có ngươi, ta thật không biết nên gì!"

"Chỉ cần vì ngươi, một chút sự tình này tính là cái gì!" Nhiếp Ly hồi tưởng lại kiếp trước, tình cảnh lúc Diệp Tử Vân vì mình ngăn trở Yêu thú, trong nội tâm xúc động thở dài, kiếp trước hắn mắc nợ Diệp Tử Vân, kiếp này vì Diệp Tử Vân, ngay cả là chết Nhiếp Ly cũng tuyệt không nhíu mày. Về phần sự tình cãi nhau buổi chiều, Nhiếp Ly căn bản không để trong lòng.

Diệp Tử Vân khẽ cắn môi, cúi đầu nói: "Nhiếp Ly, chuyện hồi xế chiều thật xin lỗi, tuy rằng việc này đối với khả năng của ngươi chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng ngươi cứu được phụ thân của ta, ngươi muốn ta làm gì ta đều nguyện ý."

Nghe vậy tim Nhiếp Ly cũng lập tức rung động, hắn lại hồi tưởng lại hình ảnh kiều diễm kiếp trước, Tử Vân tiểu nha đầu này càng ngày càng động lòng người rồi.

Diệp Tử Vân đôi má ửng đỏ, ghé sát vào mặt Nhiếp Ly khẽ hôn một cái.

Nhiếp Ly thoáng ngốc trệ, cười một tiếng, tiểu nha đầu này, hắn nhẹ nhàng vòng tay ôm Diệp Tử Vân. Diệp Tử Vân dịu dàng ngoan ngoãn úp mặt vào ngực Nhiếp Ly, cảm thấy trái tim đập loạn xạ, lúc này nàng có cảm giác bình an đặc biệt.

Tuy rằng đối với Tiếu Ngưng Nhi có chút áy náy nhưng Diệp Tử Vân đã có quyết định.

Nhiếp Ly chậm rãi hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp này. Cảm giác cô độc thấm sâu tận xương tủy của kiếp trước giờ này đã nhận được an ủi.

Hương thơm thiếu nữ trên người Diệp Tử Vân thấm vào ruột gan, Nhiếp Ly nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bóng loáng sau lưng Diệp Tử Vân. Đây quả thật là không phải đang nằm mơ, ta thật sự đã trở về, Tử Vân cũng thật sự ở trong vòng tay của ta.

Sau một lát, Diệp Tông mở mắt, thấy hai người đang ôm ấp trước mặt mình, lập tức ngồi dậy, một chưởng vỗ vào đầu Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly đột nhiên bị công kích đau điếng, phẫn nộ quát: "Này, ngươi tại sao đánh ta?"

"Ngươi còn dám mở miệng! Ta còn chưa chết đã dám ở đây khi dễ nữ nhi của ta!" Diệp Tông sắc mặt biến thành màu đen, kéo tai Nhiếp Ly.

"Này, Diệp Tông, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, ta vừa cứu được ngươi mạnh khỏe, ngươi lại trở mặt đánh ta!" Nhiếp Ly phiền muộn.

"Khi dễ nữ nhi của ta chẳng lẽ không nên đánh!" Diệp Tông hừ lạnh một tiếng.

"Này, ngươi thấy ta khi dễ nàng chỗ nào?" Nhiếp Ly phẫn uất trừng mắt Diệp Tông.

"Vậy tay ngươi đang làm gì hả?" Diệp Tông hừ hừ một tiếng, cầm gối lên "Dám khi dễ nữ nhi của ta, ta đánh chết ngươi!"

Nhìn hai người cãi nhau, trong nội tâm Diệp Tử Vân tràn đầy cảm giác ấm áp, che miệng khanh khách cười. Nàng mặc một bộ bạch y, lúc cười lại toát lên nét xinh đẹp động lòng.

Bộ dạng khả ái làm Nhiếp Ly ngẩn ngơ nhìn.

"Tiểu tử ngươi còn dám nhìn!" Diệp Tông vung gối ngủ vào người Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly nhảy dựng lên, hằm hằm nhìn Diệp Tông: "Diệp Tông, ngươi đây là không nói đạo lý rồi, nhìn một cái cũng không cho!"

"Hừ hừ, trong phủ thành chủ, ta chính là thiên lý!" Diệp Tông ngạo nghễ nói.

"Ngươi… Tử Vân, chúng ta đi, không thèm để ý tới lão lưu manh này!"

Diệp Tử Vân điềm tĩnh cười cười: "Nhiếp Ly, phụ thân trọng thương vừa tỉnh, ta muốn lưu lại chiếu cố hắn."

Nhiếp Ly chỉ có thể ấm ức ngồi xuống.

Nhìn bộ dạng Nhiếp Ly, Diệp Tông cảm thấy rất thư thái. Thời khắc đó hắn cho là mình chết chắc rồi, ánh sáng trong mắt đã chậm rãi tiêu tán, hắn nghe được tiếng Vân nhi khóc to, hắn cố gắng giãy giụa muốn mở to mắt nhưng cố hết sức cũng không được. Hắn không yên lòng về Vân nhi, một khi hắn chết đi, Vân nhi thật sự lẻ loi một mình. Trong nội tâm hắn cầu xin cho hắn thêm một ngày để hắn có thể ở bên cạnh chiếu cố Vân nhi. Nhưng hắn vẫn vô lực, chậm rãi rơi vào bóng tối đáng sợ.

Dường như Chúng Thần đã nghe được hắn cầu xin, khí lực rút cuộc về với thân thể của hắn, hắn chậm rãi tỉnh dậy, khi đó hắn thậm chí còn len lén lau nước mắt, hắn biết là Nhiếp Ly cứu được hắn.

Thời điểm Diệp Tông muốn phát tiết la to một tiếng lại nhìn thấy Nhiếp Ly đang nhẹ nhàng ôm ấp Diệp Tử Vân, hắn bỗng nhiên cảm giác được không khí gia đình ấm áp, thậm chí hắn không đành lòng phá hư tình cảnh im lặng này, sở dĩ hắn đánh Nhiếp Ly chỉ là để biểu lộ nội tâm vui sướng mà thôi.

Diệp Tông cũng dần dần thích cảm giác cùng Nhiếp Ly cãi nhau, có rất ít người chống đối mình giống như Nhiếp Ly, loại cảm giác này lại để cho hắn cảm thấy rất thân thiết.

"Lúc này ngươi biết lòng người hiểm ác rồi a. Uổng cho ngươi làm Thành chủ nhiều năm như vậy, một chút mắt nhìn người cũng không có, nuôi một Bạch Nhãn Lang, thiếu chút nữa mạng cũng không còn." Nhiếp Ly ở một bên bĩu bĩu môi nói.

Diệp Tông thần sắc ảm đạm, sự tình Diệp Hàn phản bội làm hắn cảm thấy chua xót.

"Nhiếp Ly, phụ thân hắn đã rất khổ sở rồi." Diệp Tử Vân trong ánh mắt mang theo thần sắc khẩn cầu, nhìn về phía Nhiếp Ly.

Diệp Tông khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, hắn dù sao cũng là người đứng đầu một thành, đôi khi cảm tình cá nhân phải để một bên, trầm giọng nói: "Diệp Hàn cấu kết Hắc Ám Công Hội, phản bội Quang Huy Chi Thành, Thiên Địa bất dung, về sau bất kể là ai nhìn thấy hắn cũng phải giết không tha!" Tuy rằng trong nội tâm đau đớn nhưng hắn cũng không chút do dự nói ra.

Nhiếp Ly cũng không khỏi cảm khái một tiếng, sự tình đến bước này, Diệp Hàn đã rời khỏi Quang Huy Chi Thành rồi, về sau chỉ cần cẩn thận đề phòng một chút là được.

"Diệp Hàn hắn đối với Phủ thành chủ rõ như lòng bàn tay, không chừng còn ẩn nấp chưa rời đi, hai người các ngươi về sau cũng phải cẩn thận phòng bị, Vân nhi, ngươi mang theo Nhiếp Ly đi bảo khố chọn vài đồ vật phòng thân a."

"Phụ thân, thân thể của ngươi..." Diệp Tử Vân lo lắng hỏi.

"Ta đã không sao, tất cả độc tố Long Thiệt Thảo đã tiêu trừ hết." Diệp Tông lắc đầu nói.

Quanh phòng Diệp Tông đã có sáu cường giả Hắc kim cấp thủ hộ, phương diện an toàn hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

Bảo khố Phủ thành chủ, Nhiếp Ly có chút mong đợi đứng lên, đồ vật cất trong bảo khố của Phủ thành chủ tất quý trọng, không như bảo khố Thiên Ngân thế gia.

"Đi thôi, Nhiếp Ly, ta dẫn ngươi đi bảo khố." Diệp Tử Vân suy nghĩ một chút nói, lần này may mắn có Nhiếp Ly, phụ thân mới có thể biến nguy thành an. Diệp Tử Vân hiểu ý tứ của phụ thân, Nhiếp Ly học thức uyên bác, không chừng có thể phát hiện ra công dụng những đồ vật thần bí trong bảo khố, tránh để không lãng phí.

Đợi Nhiếp Ly cùng Diệp Tử Vân ly khai, Diệp Tông mới thở dài một tiếng, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, dù sao Diệp Hàn cũng là do một tay hắn nuôi lớn, Diệp Hàn phản bội làm nội tâm của hắn cảm thấy đau xót thật sâu. Loại đau đớn này khiến người ta rất khó lĩnh hội.

Phủ thành chủ bảo khố, thăm lại chốn xưa.

Kiếp trước lúc Nhiếp Ly đến, nơi này đã bị cướp bóc rỗng tuếch, chỉ còn lại có một mảnh phế tích.

Hiện tại phạm vi vài trăm mét trong đại sảnh khắp nơi đều là các loại bảo vật lấp lánh chói mắt, ước chừng có đến mấy chục, thậm chí trăm vạn kiện bảo vật.

"Đây là bảo khố của mười tám vị thành từ thượng cổ truyền thừa xuống, rất nhiều đồ vật trân quý." Diệp Tử nhìn Nhiếp Ly nói.

Thời điểm Hắc ám niên đại, vô số người bị Thú triều xua đuổi, trên đường chạy nạn trốn tới Phủ thành chủ, thứ bọn hắn mang đến là bảo vật đến từ nhiều nơi trên Thánh nguyên Đại Lục, trong đó không thiếu vật truyền thừa từ Thượng cổ, tất cả đều tập trung trong bảo khố này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK