Trước đó Thẩm Vãn đã khóc nức nở nên đã trút được cảm xúc của mình, giờ phút này không khóc được nữa, nghĩ đến việc Cố Lập Hiên đề cập rằng quan phục và quan mão phải được giặt sạch sẽ và gửi lên trên trước trưa mai, thì dứt khoát cởi mão và y phục của hắn xuống, sai người đi lấy nước cầm ra viện giặt sạch sẽ.
Chức quan này là đêm cuối cùng ở nhà họ Cố, Thẩm Vãn vốn cũng không muốn người khác làm hộ, nhưng tay trái của nàng lúc trước đã bị kiệu phu bẻ gãy, lúc này vẫn còn đang quấn băng và không thể đụng nước được, nên đành nhờ Xuân Đào giúp, còn nàng thì lấy ghế con ngồi bên cạnh và im lặng quan sát.
Sau khi mão và y phục giặt sạch sẽ, nàng thu lại những suy nghĩ trống rỗng quay vào phòng, lúc này hai mẹ con nhà họ Cố đã nín khóc.
Cố Lập Hiên cơ thể kiệt sức và hơi chóng mặt vì đột nhiên gặp phải biến cố lớn lại ở ngoài thành không ăn uống bị gió lạnh thổi cả ngày, nên chỉ rửa mặt qua loa rồi quay về phòng ngủ.
Tinh thần của mẹ Cố cũng không tốt, sau khi miễn cưỡng nói đôi ba câu với Thẩm Vãn, liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Về phần cha Cố, thứ cho mẹ Cố và Thẩm Vãn vì giờ đây không muốn nhắc đến người này.
Lúc này khi tỉnh táo lại, Thẩm Vãn cũng cảm thấy tinh thần bị kiệt sức. Chưa kể đến hốt hoảng lo sợ cả ngày, vừa khóc vừa chạy giữa đêm khuya cũng thực sự khiến cơ thể nàng chịu không nổi.
Sau khi miễn cưỡng rửa mặt xong, Thẩm Vãn thay xiêm y rồi đi vào phòng ngủ.
Sau khi thổi tắt đèn hoa văn, nàng lên giường mặc hợp y* rồi nằm vào trong, nhắm mắt lại muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng trong đầu lại hiện lên một loạt chuyện rối ren đã xảy ra mấy ngày nay, từ chuyện cha Cố say rượu đả thương người khác, cho đến ngày hôm nay, tướng công nàng bị đình chỉ công việc suýt nữa thì nhảy xuống sông hộ thành tự tử. Đủ loại suy nghĩ, lộn xộn rối ren, nàng muốn tìm một đường sáng từ trong đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu…
*Hợp y: Đồ ngủ
Bất tri bất giác, nàng đã nằm nửa tiếng, cơ thể mệt mỏi nhưng vẫn không buồn ngủ.
Thẩm Vãn thở dài và cầm mền ngồi dậy, bất ngờ liếc xéo về Cố Lập Hiên đang gắt gao cuộn tròn nằm đối lưng với nàng, nhất thời ánh mắt ngơ ngác, ngơ ngẩn nhìn phía sau lưng mà quên mất tại sao bản thân lại ngồi dậy.
Một lúc lâu sau, Thẩm Vãn mới thu hồi ánh mắt, trong màn đêm yên tĩnh nàng thở dài…
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao cả nhà họ Cố mới dậy.
Ngồi quanh bàn ăn, trên gương mặt của mỗi người nhà họ Cố có ít nhiều sự mất mát, suy sụp.
Sau bữa ăn này, Cố Lập Hiên sẽ phải trả lại quan phục và quan mão cho nha thự, điều đó có nghĩa là kể từ bây giờ, hắn chỉ là một thường dân.
Cha Cố thấp thỏm ăn cháo trắng nhưng lại nuốt không trôi, ông ấy cẩn thận liếc nhìn con trai ở đối diện vài lần, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, ông ấy không kìm được nỗi sợ trong lòng, cẩn thận dò hỏi: “Hiên nhi, con… họ đã cách chức của con, vậy liệu chúng ta có bị tống vào ngục không?”
Ngay khi cha Cố nói, không khí xung quanh dường như im lặng lại.
Sắc mặt mẹ Cố ủ rũ đến đáng thương, bây giờ đến đánh mắng ông ấy cũng lười phí sức.
Cố Lập Hiên làm như không nghe thấy, lập tức cúi đầu ăn cháo, hơi nhếch khóe miệng giễu cợt, cho dù muốn tống nhà họ Cố vào ngục cũng sẽ không vội vàng trong hai ngày này, đầu tiên, phải liệt kê các tội danh, sau đó tìm người để kết tội, tiếp theo phải được mọi người đồng ý, cuối cùng mới kết tội xét nhà và bị tống vào ngục. Còn về việc có bị tống vào ngục hay không, đâu phải hắn nói là được, còn phải xem tâm trạng của người phía trên như thế nào.
Thẩm Vãn sắc mặt vô cảm ăn tiểu long bao, nàng thực sự không muốn để ý đến người cha chồng này nữa.
Cha Cố: …
Bữa sáng kết thúc trong một bầu không khí kỳ lạ.
Cố Lập Hiên cầm quan phục và quan mão đã gấp xong, bước chân nặng nề ra khỏi cửa lớn nhà họ Cố.
Sau khi Cố Lập Hiên rời đi, mẹ Cố liền quay về phòng, ngồi đờ đẫn một lúc bên cửa sổ, bà ấy đã hạ quyết tâm lấy giấy bút ra và bắt đầu viết. Sau khi viết và hong khô xong, liền gấp cẩn thận và đặt dưới gối. Đến giờ phút này, bà ấy không thể bận tâm đến chuyện mặt mũi được nữa, một khi tình hình nhà họ Cố không ổn, bà sẽ nhờ người gửi lá thư cầu cứu này đến bổn gia, cầu xn bổn gia hãy quan tâm đến người cùng tộc mà cứu giúp một phần.
Thẩm Vãn cũng quay lại phòng. Thật ra tối hôm qua nàng đã bình tĩnh và cẩn thận phân tích cái tai họa này rất lâu, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nhà họ Cố sẽ không đi đến bước xấu nhất. Tuy nói trong thành Biện Kinh thầm lan truyền người Hoài Âm hầu phủ tàn nhẫn, nhưng Thẩm Vãn cảm thấy Hoài Âm hầu phủ nhiều đời trung lương, nhiều thế hệ Hầu gia canh giữ biên quan, yêu dân như con, tuy là phủ Hoài Âm hiện giờ gặp phải biến cố vào mười năm trước, cũng không đến mức quên sạch lời dạy của tổ tiên? Đều nói bây giờ hắn hành sự đa số là tàn nhẫn, nhưng chỉ nhằm vào đối thủ, mà Cố Lập Hiên lại không phải là đối thủ không chết không được của hắn, không phải sao?
Chưa kể đến hai đương sự là Tần ma ma và Ngu phu nhân đều có ý lượng thứ, dù Hoài Âm hầu có tàn nhẫn đến đâu, cũng không thể níu chặt chuyện này mãi không buông, nhất định phải khiến nhà họ Cố bọn họ nhà tan cửa nát?
Trừng trị nhà họ Cố bọn họ, cùng lắm chỉ cần cách chức quan là được, không đến nỗi đi sâu thêm một bước nữa.
Nghĩ đến đây, lòng của Thẩm Vãn đã ổn định lại.
Mở ngăn kéo ra, lấy giấy Tuyên Thành trải lên bàn, dùng đồ chặn giấy đè lên. sau khi mài mực xong, nàng cầm bút nhúng vào, suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng đặt bút xuống viết.
Chỉ cần Hoài Âm hầu phủ không tính toán thêm bước nữa, vậy thì nhà họ Cố sẽ có cơ hội trở mình. Tuy làm phú gia đối với nhà họ Cố cũng xem như là một đường lui không tệ, nhưng tướng công nàng chắc chắn sẽ không chịu, mà nàng cũng sẽ không yên tâm. Tiểu nhân khó đề phòng, nếu nhà họ Cố không có quan chức phòng thân, e rằng sẽ có một đám tiểu nhân giậu đổ bìm leo, vậy thì làm sao có thể yên tâm làm một phú gia được?
Tạm thời cách chức xem xét chứ không phải là cách chức điều tra, nếu việc này vẫn chưa nói đến chuyện chết thì có nghĩa là vẫn còn có đường sống.
Trong lúc vung bút viết, vẻ mặt Thẩm Vãn ngày càng ung dung bình tĩnh. Khi đó tướng công nàng dựa vào tài năng mà được làm quan, bây giờ nàng sẽ giúp hắn dựa vào tài năng mà phục khởi.
Đại sảnh của nha thự Binh bộ vô cùng khí thế, Cố Lập Hiên ngày xưa kiêu ngạo bao nhiêu, thì bây giờ hắn hoảng sợ và nhát gan bấy nhiêu.
Mặc dù Binh bộ thị lang ra lệnh tạm thời cách chức Cố Lập Hiên và bàn giao công việc cho người khác, nhưng khi Cố Lập Hiên đến nộp quan phục và quan mão, Ngu đại nhân thậm chí còn không ló mặt ra, dù sao cũng là Phó trưởng quan Binh bộ, không phải người nào cũng đáng để ông ta đích thân làm.
Người đến làm thủ tục bàn giao liên quan cho Cố Lập Hiên là Binh bộ lang trung Vu Tu.
Nói đến Binh bộ lang trung Vu Tu này, y là một người khá chăm chỉ, duy chỉ có một điểm đó là người này tính tình hẹp hòi và hơi có thái độ ghen ghét người tài.
Hằng ngày, y ghen tị đỏ mắt vì quan trên đại nhân khá coi trọng vị Binh bộ Cố chủ sự này, lại không quen nhìn hắn ỷ vào tài năng mà thanh cao kiêu ngạo, nếu không phải vì y sợ thủ đoạn tàn nhẫn của các quan trên Binh bộ, thì y đã tác quái chỉnh chết tên họ Cố này. Không ngờ vận rủi rơi vào đầu tên Cố chủ sự này, hiện tại bị chính người nhà của mình làm liên lụy đến chức quan, y đã mong mỏi ngày này từ lâu đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, nên y phải đến xem tận mắt dáng vẻ chó nhà có tang của Cố chủ sự thanh cao khoe khoang ngày xưa như thế nào.
Binh bộ lệnh sử Lưu Kỳ Dụ đến tiếp nhận quan phục và quan mão của chính lục phẩm đã được giặt sạch sẽ, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Cố chủ sự trước mặt thì có hơi không đành lòng, lại có hơi bùi ngùi. Mặc dù trước đây vị Cố chủ sự này đối xử với hắn không tệ, nhưng ngại Binh bộ lang trung và Chức phương chủ sự ở đó, hắn đương nhiên không dám nói nhiều, nâng quan phục và quan mão nhanh chóng lui sang một bên.
Chức phương chủ sự Vu Lập là cháu trai trong họ của Vu Tu, trên quan trường đương nhiên là như huynh đệ với người thúc thúc cùng họ của mình. Hơn nữa, không nói đến vị thúc thúc này, chỉ riêng việc Cố chủ sự suýt cản đường thăng chức của hắn cũng đủ khiến hắn hận Cố Lập Hiên đến nghiến răng, có thù không trời chung với hắn.
Ánh mắt Vu chủ sự trở nên lạnh lùng rồi chuyển sang vui mừng, trước đó hắn từ thúc thúc của mình biết được, sắp tới Binh bộ Viên ngoại lang sẽ xin từ chức về quê chịu tang, biết được chuyện này thúc thúc hắn đã âm thầm chạy cho hắn, để hắn nhân cơ hội này mà thăng lên một bậc, nhưng không ngờ quan trên Ngu đại nhân đã có ý để cho Cố chủ sự tiếp nhận vị trí Viên ngoại lang này, làm phá vỡ suy nghĩ của hắn. Mấy ngày nay trong lòng hắn nghẹn tức không thôi, ăn không ngon, ngủ không yên, hiển nhiên vừa hận vừa ghen ghét Cố chủ sự, nhưng người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ Cố chủ sự đường làm quan rộng mở lại gặp phải xui xẻo, lại còn do người cha già không biết điều gây ra?
Nghĩ đến đây, vẻ u ám trên mặt Vu chủ sự biến mất, tràn đầy vẻ sảng khoái.
“Cố chủ sự, ấy, nhầm rồi nhầm rồi, dù sao bổn quan vẫn chưa quen với chuyện đột ngột thay đổi thân phận.” Vu chủ sự ha ha cười lớn vỗ vai Cố Lập Hiên, tất cả đều trêu chọc: “Cố lão đệ, không biết kế tiếp ngươi định làm gì để thăng chức đây? Ta nghĩ dựa vào tài năng của Cố lão đệ, thì chuyện tìm kế sinh nhai chắc không thành vấn đề đâu?”
Sắc mặt của Cố Lập Hiên bỗng chốc trắng bệch rồi chuyển sang đỏ tía.
Vu lang trung thấy vậy cảm thấy rất sảng khoái. Y vuốt chòm râu ngắn trên quai hàm, giả vờ khiển trách: “Ngươi đang nói cái gì vậy, Cố chủ sự cần gì phải lo lắng tìm kế sinh nhai, cửa hiệu tơ lụa Cố Ký ở phía Đông thành làm ăn rất phát đạt, sau này gặp lại, phải kính trọng gọi là ông chủ Cố đó.”
Cố Lập Hiên đầu óc choáng váng chạy trối chết.
Vu chủ sự vẫn còn lải nhải chế giễu ở phía sau: “Nhìn xem ông chủ Cố này thật là nôn nóng, cái dáng vẻ chạy hộc lên như lợn này thật là làm mất thể diện của người đọc sách. Nhưng mọi người cũng nên thông cảm, dù sao bây giờ việc làm ăn khó khăn. Suy cho cùng đều là đồng liêu với nhau, nếu sau này mọi người rảnh rỗi, thì nên chiếu cố chuyện làm ăn của cửa hiệu tơ lụa nhà hắn nhiều một chút”.
Tiếng cười của đám đông như âm thanh của ma quỷ lọt vào tai Cố Lập Hiên.
Cả người Cố Lập Hiên run lên, hai mắt đỏ hoe, bị sỉ nhục như vậy, bị nhục nhã như vậy, thật là xấu hổ! Nếu có quyền lực trong tay… hắn nhất định sẽ giết sạch những người sỉ nhục hắn!!
“Tên tiểu tử kia!”
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ bên ngoài nha thự*, lời nói vô cùng thất lễ này khiến những người trong Binh bộ rất kinh ngạc, không khỏi nhao nhao nhìn ra đại sảnh, đứng ở cửa quan sát bên ngoài.
*Nha thự (衙署): Là nơi các quan thời xưa giải quyết công vụ.
Chỉ thấy một hoặc năm hán tử từ nha thự bên cạnh vội vàng đi đến, nhìn quan phục trên người những hán tử đó là viên quan cấp dưới tòng thất phẩm, bên cạnh là Lại bộ, Chưởng cố của Lại bộ?
Vu Lập cảm thấy vị quan này hơi quen mắt, sau khi đánh giá một hồi, thì vỗ lòng bàn tay cười to, đây chẳng phải là Chưởng cố Lại bộ Thẩm Dương sao? Là nhạc phụ đại nhân của Cố chủ sự Cố Lập Hiên.
Cố Lập Hiên đột nhiên bị gọi lại rồi bị người khác túm cánh tay, ánh mắt đỏ ngầu hung tợn nhìn sang, sau khi nhìn rõ người đó là ai thì lập tức tim đập loạn nhịp.
Từ khi Thẩm Vãn gả cho hắn, vị nhạc phụ đại nhân này luôn nhìn hắn không chớp mắt, chứ đừng nói là kéo hắn nói chuyện phiếm.
Bị ánh mắt hung tợn như vậy nhìn chằm chằm trái tim Thẩm Dương lập tức run lên. Khuôn mặt đầy hung dữ của ông ta giật giật, nhớ tới mục đích đến đây, ông ta sầm mặt lại, nâng văn thư đang cầm chặt trên tay ném vào mặt Cố Lập Hiên: “Nhà họ Thẩm ta nhiều đời trị gia trong sạch, tuyệt đối không có thông gia với loại có ỷ thế hiếp người, làm xằng làm bậy! Dùng văn thư này làm lời tuyên thệ, từ nay về sau nhà họ Thẩm ta sẽ không có đứa con gái này, cũng không có thông gia với nhà họ Cố các người! Các người sống hay chết cũng không có liên quan với nhà họ Thẩm ta!”
Văn thư đoạn tuyệt quan hệ! Mọi người trong Binh bộ ngơ ngác nhìn nhau, nhà họ Thẩm này rút củi dưới đáy nồi, thật là nhẫn tâm.
Thẩm Dương không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, ông ta chỉ biết cả nhà họ Cố này đã đắc tội với Hoài Âm hầu. Đó là Hoài Âm hầu thủ đoạn độc ác, Lý Hàm Trưởng quan Lại bộ trước đây của họ, đồng thời cũng là chính nhị phẩm Thượng thư đại nhân, chỉ vì đã đắc tội với hắn nên ông ta đã bị xử chém eo! Khi đó, không chỉ các quan viên của Binh bộ bị buộc xem hành quyết, mà các quan viên của Lại bộ cũng bị buộc xem hành quyết, coi đây như một lời cảnh cáo.
Một trận ớn lạnh sau lưng Thẩm Dương, cảnh tượng như vậy, cả đời này ông ta thật sự không muốn nhớ lại.
Nhìn con rể ngây ra như phỗng trước mặt, Thẩm Dương hung hăng nhổ một ngụm nước bọt rồi nghênh ngang bỏ đi.
Cố Lập Hiên run rẩy cúi xuống nhặt văn thư màu đỏ chói, đôi mắt đỏ như máu được phản chiếu bởi màu sắc của văn thư.
Tất cả đều bắt nạt và sỉ nhục hắn, lúc trẻ tuổi hắn đã đỗ đạt, có một không hai ở kinh thành một thời, tại sao lại đi đến bước bị người khác coi thường như vậy?