"Ngươi quả thật rất giỏi che giấu." Hắn cười nhạt, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. "Ta không tin rằng không có tình cảm gì giữa ngươi và hắn. Nhưng dù ngươi có muốn phủ nhận thế nào, kết quả cũng không thể thay đổi. Ngươi vẫn phải trở về đây, đứng trước mặt ta."
Thẩm Vãn nghe những lời nói ấy, cảm thấy lòng mình bị siết chặt, nhưng nàng cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh. Nàng biết, trong hoàn cảnh này, bất kỳ lời phản kháng nào cũng có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Hắn, người mà nàng không thể chống lại, đã nắm trong tay số phận của nàng, không chỉ một lần.
Nàng hít sâu một hơi, cúi đầu đáp lời: "Hầu gia, ta biết ngài không tin ta. Nhưng chuyện đã qua, xin ngài đừng nghĩ rằng ta có chút nào dính líu đến hắn. Chuyện này dù ngài có điều tra bao nhiêu lần, kết quả vẫn vậy."
Hoắc Ân im lặng một lúc, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thẩm Vãn, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt nàng. Hắn cảm nhận được sự sợ hãi, sự yếu ớt trong giọng nói và dáng vẻ của nàng, nhưng cũng có một sự kiên định mà hắn khó có thể lý giải.
"Ta sẽ không tranh luận với ngươi." Hoắc Ân cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp và đầy uy quyền. "Chỉ cần ngươi hiểu rõ vị trí của mình. Ở đây, ngươi không có quyền lựa chọn, không có quyền phản kháng. Mọi thứ, bao gồm cả ngươi, đều thuộc về ta."
Thẩm Vãn run rẩy, nhưng không nói thêm lời nào. Trong mắt nàng, một sự quyết tâm dường như đã hiện lên rõ rệt, nhưng nàng vẫn cúi đầu im lặng, không để Hoắc Ân nhận ra sự phản kháng âm thầm trong lòng.
Hoắc Ân đứng dậy, bước tới gần Thẩm Vãn. Hắn dừng lại chỉ cách nàng vài bước, đủ gần để cảm nhận được hơi thở run rẩy của nàng. "Ngươi nên nhớ điều này, Thẩm Vãn. Dù ngươi có làm gì, ngươi cũng không thể thoát khỏi ta."
Nói rồi, hắn quay người bước đi, để lại Thẩm Vãn đứng một mình trong căn phòng, nơi không gian như bị nuốt chửng bởi sự lạnh lẽo và bóng tối.
Thẩm Vãn đứng đó hồi lâu, đôi tay vẫn nắm chặt trong người. Nàng cảm nhận được sức nặng của sự bất lực, nhưng trong lòng, một ngọn lửa nhỏ bé vẫn âm ỉ cháy. Không ai có thể điều khiển số phận của nàng mãi mãi. Một ngày nào đó, nàng sẽ tìm ra cách để thoát khỏi vòng xoáy này, dù cho hiện tại, mọi thứ có vẻ như vô vọng.
Trong sự im lặng của đêm tối, Thẩm Vãn nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh xa xôi như đang nhắc nhở nàng rằng, dù đêm tối có dài đến đâu, cuối cùng bình minh cũng sẽ tới.
Hoắc Ân nhìn Thẩm Vãn khóc lóc, trái tim bỗng cảm thấy mâu thuẫn và rối loạn. Những giọt nước mắt yếu ớt ấy dường như đã chạm đến nơi sâu thẳm trong lòng hắn, làm dấy lên một cảm giác khó chịu mà hắn không thể lý giải. Trước kia, hắn luôn nghĩ rằng kiểm soát người khác bằng sợ hãi và uy hiếp là cách tốt nhất để đạt được mục đích của mình. Nhưng lúc này, khi nhìn thấy Thẩm Vãn khóc run rẩy trong lòng mình, Hoắc Ân lại cảm thấy không thoải mái, như thể mọi toan tính của hắn đều mất đi ý nghĩa.
Hắn ôm lấy nàng, tay vòng qua vai, kéo Thẩm Vãn sát vào lòng ngực, cảm nhận sự mong manh của thân hình nàng. Hoắc Ân cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mại của nàng chạm nhẹ vào cằm mình, nhưng lòng hắn vẫn không thể hoàn toàn bình yên.
"Ngươi thật sự sợ ta đến vậy sao?" Giọng hắn khàn khàn, một phần vì tức giận, một phần vì cảm xúc phức tạp trong lòng. Hắn biết mình đang làm điều tàn nhẫn, nhưng không thể dừng lại được. Hắn đã quen với việc kiểm soát tất cả, bao gồm cả Thẩm Vãn, và giờ đây cảm giác bất lực của nàng chỉ làm hắn thêm khó chịu.
Thẩm Vãn vẫn khóc thút thít, không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ. Hơi thở nàng gấp gáp, như thể mỗi lời nói đều có thể khiến nàng kiệt sức. Nước mắt tiếp tục rơi, thấm ướt áo Hoắc Ân, nhưng hắn không đẩy nàng ra. Cảm giác mềm mại và yếu ớt trong lòng ngực khiến hắn phân vân giữa việc tiếp tục trừng phạt hay tha thứ.
Cuối cùng, Hoắc Ân thở dài, cảm nhận sự bất lực trong bản thân mình. Hắn nhẹ nhàng đặt Thẩm Vãn lên giường, phủ tấm chăn lên người nàng rồi phất tay ra hiệu cho màn giường buông xuống. Hắn ngồi bên cạnh, nhìn nàng trong ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn lồng treo trên trần nhà. Trong đầu hắn vẫn còn vương vấn những suy nghĩ mâu thuẫn.
"Ngươi nghĩ rằng khóc như thế này sẽ làm ta mềm lòng?" Hoắc Ân cười nhạt, nhưng giọng điệu đã không còn lạnh lùng như trước. "Ngươi thật sự nghĩ chỉ bằng những giọt nước mắt này, ngươi có thể thoát khỏi số phận của mình sao?"
Thẩm Vãn nằm đó, không nói gì, đôi mắt mờ đi vì nước mắt. Trong ánh mắt ấy, không chỉ có sự sợ hãi mà còn có sự cam chịu, một thứ mà Hoắc Ân chưa từng thấy ở nàng trước đây. Cảm giác ấy làm hắn đau lòng, dù hắn không muốn thừa nhận.
Hoắc Ân lặng lẽ đứng dậy, không nói thêm gì nữa. Hắn rời khỏi phòng, để lại Thẩm Vãn nằm một mình giữa màn đêm yên tĩnh nhưng đầy u ám. Trong lòng hắn, cơn sóng cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, và dù đã đạt được mục đích, hắn vẫn không tìm thấy niềm vui trọn vẹn.
Bước ra khỏi phòng, Hoắc Ân đi dọc theo hành lang dài và tối tăm. Hắn thầm nghĩ, tại sao khi đã có tất cả, hắn lại cảm thấy trống rỗng như vậy.