*官署: Cơ quan chính phủ ngày xưa.
Cố Lập Hiên rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của Cố Lập Doãn.
Tâm trạng u ám cả đêm liền tốt lên không ít, hắn đứng thẳng lưng rồi bước vào kiệu quan, lên đường trong ánh mắt tôn sùng của Cố Lập Doãn.
Cố Lập Doãn nắm chặt tay, thầm quyết tâm phải giảm bớt số lần ra ngoài đi chơi, tranh thủ thời gian chăm chỉ học tập để kịp sang năm lấy được công danh, để có thể làm rạng rỡ tổ tông như đường huynh của mình.
Hắn còn chưa kịp về phòng cầm sách ôn luyện thì cha Cố đã kêu hắn lại, một hai đòi cùng hắn ôn lại chuyện xưa, nói về lý tưởng, quả thực làm hắn khóc không ra nước mắt.
Mỗi lần mẹ Cố thấy Cố Lập Doãn là đều cảm thấy đau mắt tức ngực, rõ ràng là bà đã từ bỏ ý định này nhưng Lập Hiên cứ nhất quyết đem người về đây, vậy rốt cuộc hắn đang tính toán chuyện gì? Bà hoang mang khó hiểu nhưng lại không dám hỏi Cố Lập Hiên một lời, ngày ấy hắn đột nhiên nổi cơn điên làm bà sợ vỡ mật.
Giờ thìn* hai khắc, cỗ kiệu của Ngu phu nhân tới trước cửa Cố phủ, nha hoàn thiếp thân là Lục La đến hỏi bây giờ Thẩm Vãn có rảnh không, Ngu phu nhân mời nàng đến phủ nói chuyện.
*Từ 7 giờ đến 9 giờ, 1 khắc = 15 phút.
Thẩm Vãn liền giơ tay sờ vết thương ở khóe mắt theo bản năng, vẻ mặt hơi do dự, bộ dạng này mà ra cửa để người ta nhìn thì quả thật hơi khó chịu.
Dường như nhìn ra nàng đang nghĩ gì, Lục La nhẹ giọng nói: “Biết phu nhân vốn thích thanh tịnh cho nên phu nhân nhà ta đã cho hạ nhân lui hết, ngoại trừ Tần ma ma thì không có người khác ở đấy.”
Nói đến nước này thì Thẩm Vãn cũng không thể từ chối được, liền đứng dậy bảo Xuân Đào bẩm mẹ Cố một tiếng, sau đó thay đồ sửa soạn ổn thỏa liền theo Lục La ngồi vào kiệu của phủ Thị Lang.
Ngồi ngay ngắn trên kiệu, Thẩm Vãn xoa nhẹ khóe mắt, sắc mặt bình tĩnh. Dù sao người làm sai cũng không phải nàng thì cớ gì nàng phải xấu hổ chứ.
Cỗ kiệu đi thẳng vào trong hậu viện của phủ Thị Lang.
Thế mà Tần ma ma cùng Ngu phu nhân lại tự mình đến tiếp đón.
Nhìn thấy vết sẹo dài nửa tấc trên khuôn mặt trắng nõn ko tì vết của Thẩm Vãn, trên mặt Ngu phu nhân hơi khó chịu, tuy ý mời người đến là của Tần ma ma nhưng việc mời đến vào lúc này khiến người ta có cảm giác bà cố ý để người khác chê cười vậy.
Cố gắng không nhìn đến vết thương hơi đáng sợ kia, Ngu phu nhân thân thiện kéo tay Thẩm Vãn cười nói bước vào trong: “Hôm nay biết ngươi đến đây nên Tần ma ma cố ý mang từ Hầu phủ hai miếng bí ngô ngọt cho ngươi, nhờ ngươi nên ta đây cũng được hưởng ké đó.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Vãn không hề đáng sợ: “Vậy thì tốt quá, không cần phải nợ ân tình của Ngu Bát Bì*, ta đây cũng không nhỏ mọn thế đâu.”
*Biệt danh của Ngu phu nhân
Vừa nói vừa đùa như vậy, Ngu phu nhân liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm thấy tính tình Thẩm Vãn thật hiếm có, sao tên Cố chủ sự kia lại không biết nhường nhịn vài phần vậy chứ.
Tần ma ma cũng thầm quan sát Thẩm Vãn, thấy nàng gặp phải chuyện mất mặt như vậy nhưng sắc mặt lại không hề buồn bã hay bi thương. Khi nói chuyện cũng không có thái độ lên án, ngược lại nàng còn cười nói thoải mái không hề gượng gạo chút nào, cảm giác lại càng rộng lượng hơn trước.
Đáng tiếc… ánh mắt Tần ma ma không khỏi nhìn vào vết sẹo nổi bật kia, dung mạo xinh đẹp chín phần vì thế mà giảm xuống còn bảy phần, chỉ sợ vị kia trong phủ nhìn chướng mắt, vì vậy bà cũng không tiện nhắc chuyện kia nữa.
Trong khi trò chuyện, cười đùa với Ngu phu nhân, Thẩm Vãn luôn cảm nhận được ánh mắt của Tần ma ma cứ luôn dừng lại trên vết sẹo tại khóe mắt nàng, mơ hồ mang theo sự thương tiếc và tiếc nuối, nàng cũng không che giấu mà đưa tay xoa khóe mắt bị thương: “Ma ma đừng lo lắng vết thương của ta, nhìn có vẻ đáng sợ nhưng không sao cả, chờ vết thương lành thì sẽ ổn thôi.”
Nhìn dáng vẻ tự nhiên hào phóng của nàng, Tần ma ma lại càng thở dài nặng nề hơn.
Ngu phu nhân không khỏi rầu rỉ: “Này, câu này của ngươi thật là vô tâm, nếu là đàn ông thì còn dễ chứ trên mặt phụ nữ thì… Nhưng may là ngươi còn trẻ, biết đâu qua vài năm lại biến mất không còn chút sẹo nào. Đúng rồi, vừa hay chỗ ta có vài bình cao trị sẹo, lát nữa sẽ sai người mang đến cho ngươi, nhất định phải chăm chỉ dùng, nghe nói hiệu quả không tồi.”
Thẩm Vãn mỉm cười cảm tạ: “Vậy thì ta sẽ không khách sáo, nhưng mong Tần ma ma và Ngu phu nhân chớ nên vì Vãn nương mà lo lắng. Dù sao muốn đứng vững trên đời này đâu thể cứ dựa vào túi da này được, có gì phải sợ chứ? Nhưng nếu làm nhị vị phiền lòng thì chính là tội của Vãn Nương rồi.”
Dường như Ngu phu nhân chưa bao giờ nghe được lời nói kỳ lạ như vậy nên lập tức sửng sốt, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói: “Lời này, tuy nói gia thế đối với đàn bà con gái chúng ta rất quan trọng nhưng dung mạo vẫn là quan trọng nhất. Nếu không có nhan sắc thì sợ là phu quân sẽ không thèm nhìn chứ đừng nói đến sủng ái? Ngươi đó, vẫn còn trẻ mà, ngày tháng tốt lành còn ở phía sau nên lúc này chớ có hành động dại dột.” Ngu phu nhân chỉ nghĩ là nàng đang cam chịu, đã không còn hy vọng gì nữa nên liền ra sức khuyên nhủ.
Thẩm Vãn cười mà không nói gì thêm.
Tần ma ma lại cứ suy nghĩ về câu nói “Dù sao muốn đứng vững trên đời này đâu thể cứ dựa vào túi da này được, có gì phải sợ chứ” của nàng hồi lâu.
Thời điểm Thẩm Vãn rời khỏi phủ Thị Lang, Tần ma ma không nhịn được nhìn vết thương một lần nữa rồi chợt nhận ra, trong khí chất điềm tĩnh, dịu dàng nhưng tự tin của nàng thì vết thương này lại chẳng chói mắt đến thế… Có lẽ, cô gái như vậy, không thể chỉ đánh giá qua dung mạo.
Đến khi Tần ma ma trở lại Hầu phủ, bà mang theo dũng khí đập nồi dìm thuyền. Xốc lại tinh thần, bà lao đến cửa thư phòng Hầu phủ, không để ý đến thần sắc giật mình của Tần Cửu, cũng ngậm chặt miệng nhất quyết không nói lý do tại sao cầu kiến Hầu gia, chỉ để hắn vào trong thông báo rồi đợi Hầu gia triệu kiến.
Tần Cửu vô cùng tò mò vì từ trước tới nay mẹ mình chưa từng cầu kiến Hầu gia trịnh trọng như này, dù cho chuyện có lớn đến đâu cũng chỉ đến hắn gián tiếp bẩm báo với Hầu gia, hiếm khi thấy vẻ mặt mẹ trịnh trọng cầu kiến như vậy.
Tần ma ma cắn chặt răng sống chết không nói, bà sợ chỉ cần sơ sẩy một cái thì sẽ không có dũng khí để nhắc lại nữa.
Tần Cửu không còn cách nào khác đành phải đi vào bẩm, vừa hay lúc này Hầu gia bọn họ không có việc gì quan trọng, có lẽ cũng ngạc nhiên vì hiếm khi Tần ma ma có chuyện muốn cầu kiến nên liền để Tần Cửu đưa bà vào.
Vốn Tần Cửu muốn ở lại thư phòng nghe ngóng nhưng lại bị mẹ đưa mắt ám chỉ ra ngoài, nên hắn chỉ đành không cam lòng mà ra cửa đứng canh.
Tuy nhiên chỉ chốc lát sau lại truyền ra tiếng quát không thể tin được của Hầu gia: “Hoang đường!”
Tần Cửu giật mình liền vội vàng áp tai vào cửa, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng nói thầm cực nhỏ của mẫu thân, hình như bà nói rất nhanh và gấp làm hắn không nghe rõ bà đang nói gì nên càng thêm lo lắng.
Tiếp theo, hình như chưa đợi mẫu thân nói xong, trong phòng lại truyền tới tiếng mắng thiếu kiên nhẫn của Hầu gia: “Hoang đường!”
Tần Cửu lại càng thêm hãi hùng khiếp vía, trong lòng không ngừng suy đoán rốt cuộc mẹ mình đã nói gì với Hầu gia mà làm Hầu gia tức giận như vậy
Không đợi hắn đoán ra cái gì thì cửa bên trong kẽo kẹt mở ra làm hắn suýt ngã nhào vào phòng. Vội đứng vững, hắn lén liếc nhìn mẹ mình, thấy bà ta sắc mặt không thay đổi bước ra khỏi phòng mà trong mắt bà mơ hồ có một tia… nhẹ nhõm?
Tần Cửu rất muốn đỡ trán nhưng hắn lại càng khó chịu. Mẹ mình rốt cuộc đã nói gì với Hầu gia trong thư phòng?
Trong thư phòng, Hoắc Ân nhíu mày nhìn binh thư trong tay, lật thật nhanh. Đã nửa canh giờ trôi qua nhưng hắn phát hiện mình không đọc được một chữ nào.
Quả thực hoang đường.
Buông binh thư ra, hắn tâm phiền ý loạn mà xoa giữa mày, chẳng lẽ ma ma đã hồ đồ rồi sao, sao lại nghĩ ra những chuyện như vậy chứ, thật đúng là hoang đường.
Hoắc Ân hắn tuy không tự nhận mình là người tốt gì, nhưng hắn cũng không suy đồi đến mức lén lút cướp thê tử của cấp dưới, chẳng lẽ hắn là loại người đồi bại đó sao?
Về phần huyết thống truyền thừa của Hoài Âm Hầu phủ…
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Ân hơi nheo lại, mơ hồ lộ ra sự lạnh lẽo.
Ma ma nói như vậy là đang nhắc nhở hắn, Hoài Âm hầu phủ thực sự cần có người thừa kế.
“Người thật sự nói như vậy với Hầu gia à?”
Cuối cùng không chịu được sự quấy rối của Tần Cửu nên Tần ma ma cũng lén kể hắn nghe.
Tần Cửu muốn nổ tung tại chỗ: “Người lớn tuổi nên hồ đồ rồi sao!”
Nét mặt già nua của Tần ma ma hơi run run, bà ta giương mắt liếc nhìn hắn: “Vậy con cứ coi như ta già rồi nên hồ đồ đi.”
Tần Cửu đi xung quanh mấy vòng, điên cuồng vò đầu, hít vài hơi rồi quay sang nói với Tần ma ma: “Nói cho con nghe, sao người lại có thể nghĩ ra ý tưởng tồi tệ như thế?” Khó trách Hầu gia nhà hắn lại tức giận như vậy, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ tức giận, thậm chí là làm ầm lên!
Tần ma ma im lặng một lúc, sau đó nói với vẻ mặt hơi uất ức: “Con tưởng ta muốn để Hầu gia chịu ấm ức như vậy sao? Một người cao quý như Hầu gia cho dù là muốn lấy công chúa còn được, cần gì phải chịu nhục nhã như này? Nhưng… nhưng ngoài kia đồn vị kia cực kỳ kiêng dè, chúng ta không thể làm trái ý của ngài ấy vậy chỉ có thể lén lo liệu cho Hầu gia. Dù sao cũng không thể để Hoài Âm hầu phủ không có người nối dõi được? Nếu không sau này ta làm gì còn mặt mũi nào xuống suối vàng gặp mặt lão phu nhân chứ?”
Mặc dù Tần ma ma nói từ ‘tin đồn’ rất nhẹ nhàng, nhưng khi Tần Cửu nghe được hai chữ này vẫn có cảm giác như có một chiếc búa nặng bất ngờ đập vào đầu, khiến hắn đau đến ngạt thở.
Nước Tề đời thứ năm, (họ Hoắc) xảy ra họa
Từ lúc lập quốc đến nay đã trải qua bốn triều đại. Hiện giờ Thánh Thượng đã lớn tuổi, nếu lúc này ngài băng hà thì hoàng tử kế vị sẽ là đời thứ năm của nước Tề.
Tần Cửu cảm giác cổ họng như có mùi máu tanh, giống như đột nhiên nhìn thấy máu trải dài trời đất ở Bắc Cương…
“Cửu nhi? Tần Cửu!”
Tiếng quát của Tần ma ma khiến hắn tỉnh táo lại.
“Đừng nghĩ về chuyện đó nữa. Dù sao… mọi chuyện cũng đã qua rồi.”
Tần Cửu quay đi, mỉm cười: “Không sao đâu mẹ, con sẽ nghe lời người, không nghĩ đến nữa.”
Tần ma ma đổi đề tài: “Có lẽ bà lão ta lo bò trắng răng, nhưng từ ngày con nói chuyện nguy hiểm ta chưa bao giờ yên tâm. Cũng may Hầu gia mặc dù chưa chấp nhận lời đề nghị của ta nhưng cũng ngầm đồng ý chuyện để ta tìm cách kéo dài huyết mạch Hầu gia, có thể coi như ta không làm lão phu nhân thất vọng.”
Tần Cửu bỗng nhiên hơi sợ hãi: “Hầu gia… đồng ý rồi sao?” Năm đó có bao nhiêu nguy hiểm sao hắn lại không biết chứ? Nếu không nhờ những thuộc hạ cũ của lão Hầu gia cảm nhận được điều không ổn nên đã bí mật hành động, đồng thời cho người truyền ra tin đồn Hầu gia không được mới có thể làm vị đa nghi kia bỏ đi mục đích nhổ cỏ tận gốc.
Tuy hiện giờ Hầu gia đang nắm giữ quyền cao, thân tín trong triều đông đảo, cánh đã cứng cáp, đến cả vị kia cũng phải kiêng kỵ ba phần, không dám manh động ra tay với Hoài Âm hầu phủ. Nhưng một khi bí mật của Hoài Âm phủ bị tiết lộ thì vị kia có thể ngồi yên được ư? Tuy hiện tại Hầu phủ không đến mức bị động chịu đòn nhưng nay cũng không thời điểm tốt nhất để cháy nhà ra mặt chuột.
Trong lòng lo lắng nên trên mặt Tần Cửu không khỏi hơi băn khoăn: “Sỡ dĩ Hầu gia có thể đồng ý, chỉ sợ là có liên quan đến chuyện những năm gần đây người Hung Nô không ngừng quấy nhiễu, gây chiến ở biên cảnh. Gần đây, vài vị trọng thần do Lưu tể tướng cầm đầu đang kích động Hầu gia lấy lại uy trong quân của Hoài Âm Hầu phủ, xúi dục Hầu gia mùa xuân năm sau dẫn quân xuất chinh… Con không tiết lộ chi tiết cho người biết, Hầu gia ngầm đồng ý chuyện này có lẽ là lo sợ vạn nhất. Mẹ chuyện này người nhất định phải làm chu đáo chặt chẽ, nếu bị người khác nắm được manh mối có thể sẽ cành mẹ đẻ cành con, gây phiền toái rất lớn cho Hầu gia.”
Vừa nghe đến hai chữ “ra trận”, tim Tần ma ma đập nhanh, đầu óc hơi choáng váng phải hít một hơi thật dài mới bình tĩnh lại.
“Vậy hai ngày tới ta sẽ sắp xếp người. Kỳ thật trước đó ta đã suy nghĩ kỹ càng, lựa chọn nương tử nhà họ Cố vì dù sao nàng cũng có địa vị của nhà họ Cố, cho dù có con người khác cũng sẽ không hoài nghi cái gì, còn liên lụy đến cả nhà nên sẽ không dám nói bậy. Hơn nữa Cố nương tử đó thân thể trong trắng, tính tình lại điềm tĩnh đoan trang, các cô gái khác khó mà sánh được vậy nên chắc sẽ không làm bẽ mặt Hầu gia chúng ta. Nhưng nếu Hầu gia không muốn, thì việc này chỉ có thể bỏ qua đợi ta tìm người khác.”