*描红 (Miêu hồng): Tập viết bằng cách tô theo nét chữ màu đỏ in sẵn.
Cố Lập Hiên không dám nhìn nhiều, chỉnh đốn trang phục rồi hành lễ: “Hạ quan Binh bộ chủ sự Cố Lập Hiên, bái kiến đại nhân.”
Nghe vậy, Hoắc Hầu gia nhẹ giọng đáp lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu, chỉ trầm giọng nói: “《Mười kế của Gia Cát》 là do ngươi viết sao?”
Cố Lập Hiên chắp tay trả lời: “Hạ quan bất tài, lúc nhàn rỗi thích múa văn nghịch mực, tác phẩm kém cỏi này chính là do hạ quan viết, khiến cho đại nhân ngài chê cười rồi.”
Hoắc Hầu gia dừng lại, ngẩng đầu nhìn về người phía dưới điện: “Ngươi đừng khiêm tốn, 《Mười kế của Gia Cát》 rất hay.”
Lòng bàn chân của Cố Lập Hiên nhẹ bẫng, đầu váng mắt hoa, hơi thở lập tức trở nên nặng nề hơn một chút.
Hắn cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ, Hoắc Hầu gia xưa nay luôn có tiếng nghiêm khắc với triều dã, thế nhưng lại mở miệng khen ngợi hắn?
“Đại… đại nhân người quá khen rồi…”
Sau khi run rẩy lắp bắp nói một câu, Cố Lập Hiên liền im miệng, trong lòng thầm hận bản thân bây giờ thật là không có tiền đồ.
Đối với người có tài, đặc biệt là người có tài năng xuất chúng về quân sự, Hoắc Hầu gia luôn rất khoan dung.
Dường như không để ý đến sự bối rối của Cố Lập Hiên lúc này, Hoắc Hầu gia hiếm khi nói chậm: “Cố chủ sự, ngươi tài hoa xuất chúng, lại có chút hiểu biết về chiến sự, trước đây bổn quan không có mắt nhìn người, làm mai một tài hoa của ngươi.” Hắn dừng lại một chút, mới chậm rãi nói: “Không biết ngươi có ý định bỏ văn theo võ không?”
Giống như một tia sấm sét đánh tan tất cả sự lâng lâng của Cố Lập Hiên.
Hoắc Hầu gia hắn, chẳng lẽ hắn muốn cho Cố Lập Hiên làm võ quan, mang binh đi đánh trận?
Sắc mặt của Cố Lập Hiên trắng bệch, hắn là một thư sinh yếu ớt không thể vác vai nhấc tay, sao mà làm võ quan được? Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, mà trên người hắn không đến hai lượng thịt, làm sao có thể giết nổi quân địch chỉ trong một hiệp?
Tuy nhiên, Hoắc Hầu gia vẫn mở miệng thăm dò: “Xưa nay cũng có văn quan lên chiến trường, công phu võ nghệ sau này tập luyện cũng được, dù có kém một chút thì cũng không sao, có thể làm một nho tướng bày mưu lập kế quyết định thắng bại ở xa vạn dặm còn hơn một dũng phu đơn thương độc mã gấp ngàn lần.”
Cố Lập Hiên cảm thấy khổ thân, hắn làm gì có tài thao lược chứ, cho hắn cầm bút viết văn còn được, nếu cho hắn bày binh bố trận chỉ huy thiên quân vạn mã… chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, tay chân hắn đã hoảng sợ run lên, vậy còn không bằng hắn từ quan trở về làm một ông chủ của cửa hiệu tơ lụa, cũng đỡ để cả nhà rơi vào kết cục tịch thu gia sản.
Nghĩ đến cảnh Lý thượng thư bị chém eo, Cố Lập Hiên cảm thấy thắt lưng của mình cũng hơi đau.
“Đại nhân, hạ quan không có ý định bỏ văn theo võ…” Tinh ý cảm nhận được lời vừa nói ra của mình, độ ấm trong điện đã thấp hơn một chút, nhưng Cố Lập Hiên chỉ có thể kiên trì tiếp tục run rẩy nói: “Hạ quan không phải quá tinh thông binh pháp, chẳng qua là thường ngày nghe các đồng liêu thảo luận, chợt nảy ra ý tưởng nên đã tổng hợp và biên soạn lại, thật ra đó không phải là công sức của một mình hạ quan… đối với chuyện mang binh đánh trận hạ quan thực sự dốt đặc cán mai, đạo lý một tướng không được làm kiệt sức ba quân hạ quan vẫn hiểu rõ, thật sự… thật sự không dám phạm sai lầm.”
Hoắc Hầu gia nhíu mi tâm. Cảm thấy hơi thất vọng, vốn còn tưởng rằng là một viên ngọc thô.
“Thôi vậy.” Nếu đã không có tâm huyết này, cố chấp ép hắn bỏ văn theo võ cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Tiện tay cầm vài cuốn sách trước bàn lên, Hoắc Hầu gia ném chúng đến trước mặt Cố Lập Hiên, lạnh lùng nói: “Dù cho có tài thì cũng đừng đi nghiên cứu quá sâu vào con đường tà môn ma đạo. Mà hãy dành nhiều tâm tư hơn ở con đường chính đạo, suy nghĩ một vài sách lược binh pháp mới là chính đạo, ít nghiên cứu mấy thứ hạ cửu lưu* đó đi, đã nghe rõ chưa?”
*https://blog.phapthihoi.org/tu-dien-phat-giao/tam-giao-cuu-luu/#:~:text=Hay%20g%E1%BB%8Di%20t%E1%BA%AFt%20l%C3%A0%20%E2%80%9Cc%E1%BB%ADu,h%E1%BB%99i%20Trung%20Qu%E1%BB%91c%20th%E1%BB%9Di%20c%E1%BB%95. (Mọi người đọc thêm ở đây nha)
Hoắc Hầu gia đột nhiên ném vài quyển sách đến trước mặt hắn, đã làm cho hắn giật mình, đợi hắn run run đôi tay cầm lên nhìn, đều là sách mấy thể loại tiên hiệp ma quái mà trước kia Vãn nương viết, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng.
Người câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói ra được, chỉ có thể cúi đầu đồng ý, cam đoan sẽ không viết những bài văn hạ cửu lưu này nữa.
Hoắc Hầu gia lại liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy bộ dáng vâng vâng dạ dạ này của hắn càng ngày càng chướng mắt, liền cau mày nói: “Ngươi… tại sao lại ký tên là “Ngọc Diện Thư Sinh”?” Hắn rất khó hiểu, cái tên lỗ mãng bừa bãi như vậy, thuộc hạ của hắn sao có thể thản nhiên sử dụng như vậy chứ?
Cố Lập Hiên lung lay sắp đổ, khuôn mặt tuấn tú của hắn liền đỏ lên.
“Là… là do chuyết kinh* của hạ quan ký…”
*拙荆 (Chuyết kinh): Vợ vụng của mình (cách nói khiêm tốn).
“Hoang đường.” Hoắc Hầu gia trầm giọng lạnh lùng khiển trách: “Cho dù là ký tên, làm sao có thể để đến tay một người phụ nữ được? Thảo nào chữ ký của ngươi lại ngô không ra ngô, khoai không ra khoai nhìn chẳng ra làm sao cả, đúng là nực cười. Một chữ ký lỗ mảng như vậy, nếu như để truyền ra ngoài, chẳng phải người ngoài sẽ suy đoán tác phong thường ngày của Binh bộ bổn quan hay sao?”
Hoắc Hầu gia luôn miệng khiển trách khiến cho Cố Lập Hiên không dám thở mạnh. Mồ hôi lạnh đổ đầy lưng, ngay cả run rẩy cũng không dám, càng cúi đầu thấp hơn.
Biểu hiện chịu không nổi của Cố Lập Hiên, khiến Hoắc Hầu gia rất nghi ngờ liệu quyết định cho hắn phục khởi có đúng hay không.
Nhíu lông mày, Hoắc Hầu gia không kiên nhẫn vẫy tay, thực sự lười nhìn thêm cái dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của hắn.
Phải biết biểu hiện của Cố Lập Hiên ở chính điện không đạt yêu cầu như thế nào, nhưng khi hắn trở về từ chính điện, vừa bước một chân vào cửa lớn thiên điện đã bị đám đồng liêu nhiệt tình vây quanh, những lời khen và thăm dò hoặc là giả tình hoặc là giả nghĩa.
Cố Lập Hiên đã thuần thục khéo léo treo lên một nụ cười giả tạo.
Nhìn thấy nhiều người trong số họ rõ ràng là đang ghen tị, nhưng lại phải mang vẻ mặt tươi cười đi đến nịnh hót tâng bốc mình, Cố Lập Hiên dường như được khai thông gân cốt, cả người đều cảm thấy khoan khoái. Nghe được những lời này, hắn dường như đã quên mất sự hoảng sợ và chật vật ở trong chính điện, thường ngày hắn đã quen bị xem nhẹ ở nha thự, lúc này trong lòng vừa có chút vui sướng vừa ẩn chứa một chút hơi dễ chịu.
Cố Lập Hiên híp mắt cúi đầu nhìn đôi tay của mình, dang rộng ra rồi hơi nắm chặt lại, bỗng ngẩn ngơ tinh thần một lúc.
Thảo nào người đời tranh giành danh vị và tài lộc, quả thật khiến cho người ta muốn ngừng mà không được…
Mãi cho đến khi giờ Tuất ba khắc, Cố Lập Hiên uống say khướt mới được người ta dìu và bước lảo đảo trở về nhà.
*Là khoảng thời gian từ 19h00 – 21h00 và được chia thành 3 khung giờ: Đầu giờ Tuất (19h00 – 19h40), Giữa giờ Tuất (19h40 – 20h20), Cuối giờ Tuất (20h20 – 21h00) | 1 khắc = 15 phút.
Sau khi bái biệt hai vị đồng liêu đã có lòng đưa hắn về, mẹ Cố và Thẩm Vãn liền dìu hắn vào phòng, sai người đi lấy nước ấm để lau mặt, tay và chân cho hắn.
Cũng may tửu phẩm thượng khả* của Cố Lập Hiên rất được, không hề ồn ào hay ầm ĩ, ánh mắt mơ màng tùy ý để Thẩm Vãn bọn họ lau rửa từ trên xuống dưới, sau khi lau rửa xong thì được người khác dìu nằm xuống, kê một cái gối đầu, chỉ trong chốc lát liền nhắm mắt và phát ra tiếng khò khò.
*酒品尚可 (Tửu phẩm thượng khả): Cách hành xử sau khi say.
Mẹ chồng con dâu hai người mệt toát mồ hôi hột.
Mẹ Cố liếc nhìn Cố Lập Hiên qua ánh nến mờ ảo, thấy hắn đang ngủ say trên môi còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không khỏi thấp giọng thở dài: “Mấy ngày nay đã làm khổ nó rồi. May mà qua cơn mưa trời lại sáng, những tháng ngày ác mộng đó cuối cùng đã qua đi rồi.”
Thẩm Vãn vén chăn cho Cố Lập Hiên và mỉm cười: “Cái gọi là gia đình chứa trữ điều tốt lành, ắt có thừa phúc lành, nhà họ Cố chúng ta luôn lấy nhân từ để trị gia, ông trời còn có thể không nhìn thấy nỗi đau lòng ở trong mắt sao? Làm sao có thể để cho người tốt gặp nạn được chứ? Chẳng qua là hảo sự đa ma* mà thôi. Mẹ người cứ chờ xem đi, nhà họ Cố chúng ta đã vượt qua được rào cản này rồi, nói không chừng tương lai sẽ có đại phú quý tận hưởng không hết.”
*好事多磨 (Hảo sự đa ma): Việc tốt thường hay gặp trắc trở; muốn làm tốt một việc phải qua nhiều gian nan vất vả。
Mẹ Cố tâm trạng rất vui vẻ trở về phòng mình.
Trong lòng Thẩm Vãn cũng rất vui vẻ, đến triều đại xa lạ này đã sáu năm, nàng hiểu rõ triều đại phong kiến với thứ bậc nghiêm ngặt và luật lệ nghiêm minh này, bất kể là quan to quý nhân hay là bách tính thường dân, muốn trải qua một cuộc sống an ổn và yên bình khó như thế nào. Đặc biệt đối với phụ nữ, được gả cho người mình thích đã khó, sau khi xuất giá gặp được cha mẹ chồng hợp ý thì càng khó hơn. Nhưng nàng từ sau khi xuất giá thì vận khí đã chuyển biến tốt, trong mắt người ngoài cơ hội để nàng chiếm hết tất cả lại càng khó, gả cho nhà họ Cố ba năm nay hiếm khi có được thời gian yên lặng an ổn, có trời mới biết nàng trân trọng nó như thế nào.
Cuối cùng, bây giờ tướng công đã phục khởi lại, cuộc sống của nhà họ Cố cuối cùng đã quay lại quỹ đạo, nàng cũng có thể tiếp tục trải qua những tháng ngày an ổn này, rất may.
Nằm bên cạnh Cố Lập Hiên, Thẩm Vãn lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang lộ ra bên ngoài chăn bông của hắn, nghe thấy tiếng ngáy yếu ớt của hắn, nàng từ từ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiếm khi thấy nhuốm màu vui vẻ ngây thơ…
Niềm vui của Thẩm Vãn kết thúc trong sự ân cần dặn dò của Cố Lập Hiên trước khi ra ngoài vào sáng sớm.
“Từ nay về sau, nàng đừng viết mấy cái thoại bản đó nữa.”
Thẩm Vãn còn tưởng mình nghe nhầm.
Sau đó Cố Lập Hiên nhỏ giọng giải thích: “Là mệnh lệnh của Hoắc Hầu gia.” Nói xong, hắn ghé vào tai Thẩm Vãn, kể lại cho nàng nghe chuyện đã xảy ra ở chính điện ngày hôm qua, chọn một trong hai để kể hết cho nàng nghe.
Thẩm Vãn nghe xong thì ngẩn người.
Cố Lập Hiên cũng biết đột ngột tước đi một trong những sở thích lớn nhất của nàng là rất tàn nhẫn, tất cả chuyện này đều là do hắn mà ra, trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy, liền cầm tay nàng nói: “Mệnh lệnh của Hoắc Hầu gia thật sự rất khó làm trái. Nếu nàng cảm thấy ở nhà buồn chán thì đưa Xuân Đào ra ngoài đi dạo, nghe nói hương hỏa của Phổ Tế tự rất thịnh, có lẽ cũng rất nhộn nhịp, nàng cũng có thể đến đó dạo chơi. Nếu nàng không thích, thì có thể đến phía Đông Tây thành mua son phấn ở Phô Ngân lâu, nàng có thể mua bất cứ thứ gì mà nàng thích, không cần phải tiết kiệm.”
Sau khi an ủi Thẩm Vãn vài câu, mắt thấy sắp tới thời gian đi làm, Cố Lập Hiên không kịp nói nhiều lời, sửa sang quan phục liền ngồi lên kiệu đi làm.
Một mình Thẩm Vãn ngồi ngổn ngang trong gió.
Bên tai vẫn còn văng vẳng mấy từ: Đó là mấy thứ hạ cửu lưu…
Nàng cảm thấy có một ngụm máu bị mắc kẹt trong cổ họng, nàng không phun ra được mà nuốt xuống cũng không được.
Có muốn nàng lấy 《 Kim Bình Mai 》 làm mẫu viết vài bài 18+ ướt át, để cho tên Hầu gia họ Hoắc kia xem cái gì mới là hạ cửu lưu thực sự không?
May mà nàng sợ làm hại đến thuần phong mỹ tục nên không bao giờ đề cập đến tình cảm nam nữ trong các bản thảo của mình, chỉ lấy góc nhìn của nam viết chuyện hành hiệp trượng nghĩa, chỉ là như vậy thì bị xem là hạ cửu lưu khó coi, nếu thực sự muốn thêm một chút tình yêu nam nữ, vậy chẳng phải Hoắc Hầu gia sẽ bắt nàng để hưng sư vấn tội sao?
*兴师问罪 (Hưng sư vấn tội): Là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và “xử lý” đối thủ.
Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm “Mộng khê bút đàm” của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội.” (Nguồn: Bạch Ngọc Sách)
Đúng là lo chuyện bao đồng mà, tên Hoắc Hầu gia đó quản trời quản đất, còn quản luôn văn phong của người ta?
Thậm chí còn quản cả chữ ký của người ta. Ngọc Diện Thư Sinh thì làm sao? Nàng cảm thấy tướng công mình ngọc thụ lâm phong, tướng mạo đoan chính, nên ký bốn chữ Ngọc Diện Thư Sinh thì thế nào?
Đúng là cố tình gây sự!