Ông chủ hiệu sách Vạn Quyến mấy ngày nay cười tươi rói, đếm bạc đến mức nhũn cả tay. Việc buôn bán của hiệu sách Vạn Quyến của ông luôn đều đều, không ngờ mấy ngày gần đây lại bùng nổ, khiến cho người ta vui mừng không thôi.
Mành trúc được vén lên, có hai người từ ngoài hiệu sách đi vào, người đi phía trước mặc một bộ mãng bào màu chàm thẳng tắp, trên người cũng không có quá nhiều đồ trang sức, bên hông chỉ đeo một miếng mặc ngọc thượng phẩm, đơn giản ảm đạm.
Ông chủ hiệu sách nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm và uy thế khiến người ta không dám nhìn thẳng, mơ hồ kết luận người tới lai lịch không nhỏ, nên không dám sơ suất, vội vàng đứng dậy đón chào: “Không biết vị lão gia này muốn sách gì? Kinh, sử, tử, tập, thi, từ, ca, phú hay là thoại bản tiểu thuyết? Mục lục của tiểu điếm không dám nói là có hết, nhưng sách của phương Nam và phương Bắc cái gì cần có đều có, cũng được coi là nổi bật trong thành Biện Kinh.”
*经史子集 (Kinh, sử, tử, tập): Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.
Người phía trước vẻ mặt vô cảm liếc nhìn hiệu sách, lúc này đang giờ giữa trưa, nhưng trong hiệu sách vẫn còn không ít người.
Ông chủ hiệu sách sợ hãi khi thấy người tùy tùng bên cạnh lạnh lùng vỗ tay hai lần, sau đó năm sáu người đàn ông to cao vạm vỡ từ ngoài xông vào, ông liền vội vàng phân đuổi khách và tiểu nhị trong hiệu sách ra ngoài, sau đó buông mành trúc xuống, cũng làm hiệu sách im lặng từ trong ra ngoài.
Ông chủ hiệu sách tái mặt, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu có thể nhìn thấy bằng mắt thường, run rẩy nắm lấy quầy hàng kế bên.
“Quý nhân đây là… tiểu nhân có điều gì mạo phạm sao?”
Tùy tùng bên cạnh lạnh lùng quát nói:“Ngọc Diện Tiểu Sinh là tiên sinh viết sách được hiệu sách của ông mời đến sao?
Ông chủ cửa hiệu sách sửng sốt, sau đó vội vàng phủ nhận: “Cũng không phải là tiên sinh mà bỉ phường đặc biệt mời đến để tọa trấn, chỉ là bản thảo của hắn sẽ được bán ở bỉ phường, chỉ là quan hệ hợp tác mua bán. Ngài nhìn xem, những bản thảo này là hắn bán ở bỉ phường, tổng cộng có 8 phần, trong đó có 3 phần có in sẵn, những bản còn lại trước đây bán không chạy nên chỉ in vài phần sau khi bán hết sẽ không in lại nữa. Nếu như quý nhân cần, bỉ phường sẽ gấp rút in trong đêm cho ngài.” Ông chủ nói rồi quay người cúi xuống lấy 8 phần bản thảo từ trong ngăn kéo dưới quầy, cẩn thận trải ra trên quầy. Cũng nhờ “Mười kế của Gia Cát” nổi đình đám gần đây nên ông mới bỏ công sức và thời gian tìm ra bản thảo của Ngọc Diện Tiểu Sinh từ trong đống bản thảo đó rồi cất riêng, nếu không thì làm sao có thể tìm được trong một thời gian ngắn.
Tùy tùng nhanh chóng lật từng trang một, sau khi lật xong, mới cung kính nói với người bên cạnh: “Gia, ngoại trừ “Mười kế của Gia Cát”, mấy cái khác đều là thoại bản tiên hiệp, ma quái, không hề nhắc đến chiến sự.”
Người đó hơi gật đầu.
Tùy tùng đưa mắt nhìn về phía chủ hiệu sách, mắt sáng như đuốc: “Vậy ta hỏi ông, ông có biết thân phận của Ngọc Diện Tiểu Sinh không?”
Chủ hiệu sách kinh ngạc. Trong quy tắc kinh doanh, trừ khi tiên sinh viết sách đồng ý, nếu không tự tiện tiết lộ danh tính của tiên sinh viết sách mà không được cho phép là điều tối kỵ.
Do dự một lúc, vẻ mặt của chủ hiệu sách có chút thay đổi.
Người tùy tùng đó ánh mắt sắc bén, tay cầm bội kiếm bên hông, kéo thanh kiếm ra khỏi vỏ kiếm ba tấc.
Ông chủ hiệu sách mồ hôi như thác đổ, nhưng lại cắn chặt răng không nói, điều này khiến cho hai người đánh giá ông cao hơn một chút.
Kiếm lại được tra vào vỏ, người tùy tùng đó lấy ra một tấm lệnh bài, đung đưa trước mặt chủ hiệu sách và cười lạnh: “Bây giờ ông đã có thể nói rồi chứ.”
Mắt ông chủ hiệu sách như chuông đồng, lập tức sợ mất hồn mất vía, vội vàng quỳ xuống cúi đầu lạy…
Đã mười ngày kể từ khi Cố Lập Hiên sửa lại bản thảo và bán nó cho hiệu sách bên ngoài. Nhìn từ góc độ bề ngoài, “Mười kế của Gia Cát” đã gây nên một làn sóng chú ý nhỏ ở thành Biện Kinh, và nó cũng đã đạt được hiệu quả như mong đợi ban đầu, nhưng cách mong muốn cuối cùng vẫn còn thiếu một bước.
Mãi không thấy người của Binh bộ đến, Cố Lập Hiên bắt đầu lo lắng lo được lo mất, “Mười kế của Gia Cát” là mấu chốt quan trọng nhất trong quá trình để hắn trở mình, nếu mấu chốt này không có tác dụng, vậy sợ là hy vọng phục khởi của hắn sẽ trở nên xa vời.
Thẩm Vãn lại không vội, nếu trọng lượng của cái này không đủ, vậy tăng thêm trọng lượng là được, câu chuyện liên quan đến Tào Tháo mặc dù nàng không nhớ hết toàn bộ, nhưng mấy chiến dịch lớn liên quan đến ông ấy nàng vẫn có ấn tượng, cùng lắm thì viết thêm “Tào Tháo truyện”.
Không đợi Thẩm Vãn bắt đầu viết bản thảo “Tào Tháo truyện”, sáng hôm sau, Binh bộ lệnh sử Lưu Kỳ Dụ vẻ mặt mỉm cười bước vào nhà họ Cố, trên tay cầm quan phục và quan mão, miệng vui mừng gọi lớn: “Cố chủ sự, ngài có ở nhà không? Ngu đệ mang tin mừng đến cho ngài đây—”
Sáng sớm ngày hôm đó, Cố Lập Hiên thân mặc quan bào, đầu đội mão quan, chân đi quan hài, khi bước vào quan thự Binh bộ lần nữa với vẻ mặt tràn đầy ý cười, đã khiến cho không ít người sợ ngây người.
Một số người nhận được tin tức trước thì âm thầm cảm thán vận mệnh của Cố chủ sự này tốt thật, nhưng những người không nhận được tin trước thì không dám tin vào mắt mình, rõ ràng đã bị đánh vào trong bụi, mắt thấy vạn kiếp bất phục, làm thế nào mà chỉ trong một đêm đã có thể cá muối chuyển mình?
*咸鱼翻身 (Cá muối chuyển mình): Hình dung: Ở tình thế xấu chuyển thành tốt đẹp. (Phần lớn dùng có ý trêu chọc, châm trích).
Binh bộ lang trung Vu Tu cười lớn bước tới, vỗ vai của Cố Lập Hiên, thân thiết như thể trưởng bối nhìn thấy vãn bối: “Cố chủ sự có thể coi như đã trở lại rồi! Thiếu Cố chủ sự ngươi, bổn quan như bị đứt một cánh tay, rất nhiều công vụ đều làm không suôn sẻ. Bây giờ Cố chủ sự đã có thể trở lại vị trí cũ, rất tốt, rất tốt! Hôm nay sau khi tan làm, dù cho ngươi có nói gì cũng không được về nhà đâu đấy, hôm nay bổn quan làm chủ, mời chư vị đồng liêu cùng tẩy trần đón gió cho Cố chủ sự, ngươi thấy thế nào? ”
Những đồng liêu khác bao gồm cả Chức phương chủ sự Vu Lập cũng ào ào đồng ý, giống như không hề tồn tại những khúc mắc trước đây.
Nếu là trước kia, Cố Lập Hiên nhất định sẽ lời lẽ nghiêm khắc từ chối, dựa vào tính tình tâm cao khí ngạo của hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho những kẻ tiểu nhân hai mặt này chứ? Nhưng trải qua một khoảng thời gian ngắn hắn đã thay đổi rất nhanh, tâm tính của hắn đã khác với mọi ngày.
“Lang trung đại nhân thật là coi trọng hạ quan. Vậy thì hôm nay làm phiền Lang trung đại nhân phải tốn kém rồi, đợi ngày khác ta làm chủ, mời lại lang trung đại nhân và các vị đồng liêu, vẫn mong các vị có thể nể mặt ta mà đến.” Cố Lập Hiên mỉm cười chắp tay vái liên tục, không cần nhìn vào gương đồng, hắn cũng có thể cảm nhận được nụ cười giả tạo của mình cũng giống như những kẻ giả tạo hai mặt mà hắn từng ghét.
Vu lang trung bị sự thay đổi của Cố Lập Hiên làm cho kinh ngạc, trong lòng có hơi sợ hãi nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ ra.
Đúng lúc này, Binh bộ thị lang Ngu Minh đi thong thả từ ngoài vào. Không đợi mọi người kinh ngạc đã phải vội vàng hành lễ, bàn tay to của Ngu đại nhân vung lên miễn lễ cho mọi người, lập tức đi thẳng về phía Cố Lập Hiên, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu cảm thán: “Người trẻ tuổi chịu chút giày vò cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Không đợi Cố Lập Hiên đáp lại, Ngu đại nhân nói tiếp: “Cố chủ sự, ngươi theo ta qua đây một chút.”
Cố Lập Hiên hơi sững sốt, liền vội vàng chỉnh lại áo mũ theo Ngu đại nhân ra khỏi thiên điện quan thự.
Sau khi Ngu đại nhân đưa Cố Lập Hiên đi rất lâu, Chức phương chủ sự Vu Lập từ bên ngoài trở lại với sắc mặt khó coi, nói nhỏ vào tai Vu lang trung: “Thấy bọn họ đi về hướng của chính điện.”
Sắc mặt của Vu lang trung cũng trở nên khó coi.
Chính điện là nơi làm việc của Binh bộ thượng thư Hoắc đại nhân Hoắc Hầu gia.
Lúc này, Cố Lập Hiên đang đợi ở bên ngoài chính điện, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ không đẹp lắm, lòng bàn tay, lòng bàn chân và lưng đổ mồ hôi dày đặc. Hắn cũng không ngờ rằng Ngu đại nhân sẽ đưa hắn đến gặp Hoắc Hầu gia.
Hắn mơ hồ cảm nhận được lý do Hoắc Hầu gia muốn gặp mình, trong lòng tự nhiên vô cùng phấn khích và vui mừng, dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có mà hắn khó có được, chỉ cần có thể được Hoắc Hầu gia khen ngợi, con đường làm quan sau này của hắn chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.
Nhưng mặt khác, hắn lại rất lo lắng. Tuy cuối cùng hắn là nhuận bút của “Mười kế của Gia Cát”, nhưng rốt cuộc đó cũng không phải là ý tưởng của hắn, trong lòng hắn không tránh khỏi có hơi trống rỗng.
Khẽ nhướng mắt đảo nhanh qua hai cánh cửa lớn đang đóng chặt của chính điện, vẫn uy nghiêm khí thế như trong tưởng tượng. Nhớ rõ lần trước Hoắc Hầu gia triệu hắn, là mấy năm trước sau khi hắn thi đỗ, Hoắc Hầu gia đã triệu kiến riêng hắn. Khi đó, hắn có lẽ là một con nghé mới sinh không sợ hổ, đối mặt với Hoắc Hầu gia tiếng tăm lẫy lừng cũng không hề sợ hãi, nói chuyện chậm rãi lưu loát, sau đó được Hoắc Hầu gia đặc biệt đề bạt làm Chính lục phẩm Bộ binh chủ sự.
Nhớ lại năm đó, Cố Lập Hiên sửng sốt một chút, không biết từ lúc nào, dường như hắn đã bắt đầu thay đổi càng ngày càng không giống mình nữa…
Cánh cửa chính điện nặng nề chầm chậm mở ra từ bên trong, Cố Lập Hiên giật mình, vội vàng nghiêm mặt cúi đầu.
Tần Cửu từ bên trong sải bước đi ra, sau khi gật đầu ra hiệu với Ngu thị lang, hắn nhìn Cố chủ sự bên cạnh, nói: “Cố chủ sự, mời ngài vào điện, Hầu gia có chuyện muốn hỏi.”
Cố Lập Hiên vô thức nhìn Ngu thị lang bên cạnh, Ngu thị lang khẽ gật đầu với hắn.
Hít một hơi thật sâu, chỉnh lại áo mũ, phủi tay áo, Cố Lập Hiên cố hết sức để sắc mặt mình trông tự nhiên hơn, nhấc chân bước lên bậc thềm của chính điện.
————————