Chương 10: Ngâm thảo dược
Đế Vân Mãnh không trực tiếp đi đón Cố Minh Châu xuống núi là vì hắn sợ lộ thân phận đang giả ngốc của mình, phần nữa là mỗi lần nhìn thấy cô trong lòng hắn không được bình ổn lắm, không biết nói gì cũng không biết nên xử sự ra sao. Cảm giác đó rất lạ. Tốt nhất là để Lý Thành đi chuyến này.
Nhưng hắn cũng rất sợ cô sẽ không chịu xuống núi, nếu như thế hắn cũng không biết phải làm sao. Con người cô nhìn qua đã biết không dễ làm theo ý người khác, sợ nếu ép buộc thì tình hình sẽ càng xấu thêm thôi.
Cả đêm trước Đế Vân Mãnh suy nghĩ không chợp mắt được, vì một người xa lạ chưa phân biệt rõ nam nữ, lại mới gặp lần đầu, hắn điên thật rồi.
Tì tùng trong phủ : ngươi có thấy hôm nay điện hả nhà chúng ta kỳ lạ lắm không ?
Một tì tùng khác : điện hạ cứ đi qua đi lại suốt..Không lẻ bệnh lại tái phát
Người trong phủ ai cũng biết Tứ Điện Hạ bị ngốc, nhưng lúc nào cũng có một người nhất mực trung thành bên cạnh bảo vệ đó là đại tướng quân Lý Thành.
Hôm nay Lý Thành đã triệu tập binh mã đi làm nhiệm vụ gì đó, Tứ Hoàng Tử một mình lại đứng ngồi không yên.
Tì Tùng tiếc nuối : Thật tội cho một nhan sắc diễm lệ, lại bị ngốc
Người khác : Ngươi im đi, muốn chết à, câu này mà để người của Lý Thành nghe thấy là không xong đâu
Bọn họ bị hù cho hoảng sợ ai cũng che miệng mình không dám nói thêm nữa lời.
[...]
Cuối cùng Cố Minh Châu cũng đến Kính Vương Phủ của Tứ Hoàng Tử.
Cô vừa đặt chân vào trong là đã biết được, nơi đây không đơn giản, nhiều ánh mắt nhìn cô có vẻ tìm tòi soi mói. Nhưng cũng đã lộ rõ lên một điều, nơi này nhiều phe quy tụ. Cô nói thầm trong bụng mặt vẫn cười cười ngạo nghễ :
Ấy.. chà chà.. thì ra tên nam chính ngốc nhà mình cũng được nhiều thế lực dòm ngó đấy chứ
Không sao, bây giờ đã có cô bên cạnh, cô sẽ bảo vệ chàng ấy, đưa chàng thẳng tiến ngôi vị hoàng đế.
Lý Thành dẫn cô đến trang viện đã được bố trí riêng do hắn cho người chuẩn bị, để cô nghĩ ngơi rồi đến tối mới yết kiến điện hạ sau.
Cố Minh Châu : ta muốn đi gặp điện hạ trước đã xa cách nam chính của mình quá lâu. Ôi nhớ cái mặt đơ ngốc ngốc của hắn quá đi.
Điện Hạ hiện tại đang không tiện gặp người Lý Thành biết giờ này chắc điện hạ đang ngâm thuốc trị liệu nên hắn mới dẫn cô về nghĩ ngơi trước.
À.. ra vậy .. Được rồi .. chiều ta sẽ tự đến
Không được, nơi này xin Tiểu Châu đệ đệ đừng đi lung tung, ta sẽ đến đón người
Cô chỉ nhướng mày : À một tiếng rồi đi về trang viện của mình.
[...]
Ngay sau đó Lý Thành nhanh chóng đến bẩm báo với Đế Vân Mãnh.
Cốc cốc tiếng gõ cửa bên ngoài
Vào đi Đế Vân Mãnh lên tiếng, hắn biết ngoài cửa là Lý Thành.
Vừa vào thì thấy Tứ Điện Hạ đã khoát trang phục lên người, đứng cạnh một thùng tắm lớn. Vẻ ngốc nghếch đã không còn, hiện tại là đôi mắt sắc bén có tí trầm tư.
Điện hạ, người đã được mời đến, đang nghĩ ngơi ở hậu viện Lý Thành báo cáo ngắn gọn
Ta biết rồi, lui ra đi, chiều triệu hắn đến gặp ta
Dạ .
Cố Minh Châu là ai chứ, kêu cô ngồi yên cô càng muốn đi, kêu cô không được tìm hắn giờ này cô càng muốn tìm đó thì sao nào.
Cố Minh Châu cầm la bàn lên, xoay xoay vài cái, cô nhanh chóng xác định được hướng của nam chính ở đâu.
Hệ Thống thấy được cô đang làm gì nó hết nói nổi : Nói cô học nghệ tin thông quả thật không sai, cái gì cũng học, nhưng học giỏi nhất lại là mấy trò như dò vị trí ( định vị ), nhìn lén, ... không biết cô đang nghĩ gì, hay định đem mấy món nghề đó về thế giới kia để làm bậy.
Cô Minh Châu đột nhiên lên tiếng : Ta sẽ không làm bậy
Hệ Thống : Cô thấy mặt tôi giống tin cô sao ?
----
Đi về hướng đông cô nhanh chóng tìm được phòng của nam chính, không trực tiếp gõ cửa đi vào mà nhảy từ cửa sổ vô.
Hello .. có nhớ ta không ?
Đế Vân Mãnh đang ngâm mình trong bồn nước đầy thảo dược, hắn nghe và nhìn thấy cô ngay cửa sổ. Có chút giật mình, hơi cau mày, xong hắn quay lưng về hướng cô giọng có hơi trầm xuống nói :
Thật phi lễ
Cố Minh Châu nhảy xuống khỏi cửa sổ đi tới bên thùng nước. Bên trong có rất nhiều thảo dược, khá quý hiếm, điều là loại để bày trừ độc tố. Tuy hắn không mặc y phục ngâm trong thùng nước nhưng do rất nhiều thảo dược nên cô cũng chẳng thấy được gì.
Hệ thống online : Mặt cô lúc này sao lại tiếc nuối thế
Cô đáp : Ngươi nói bậy gì thế cô mà là loại người như thế ư.
Hệ Thống ngẫm nghĩ : Cô e rằng còn hơn thế nó nói xong tự động ngắt kết nối.
Ngươi nói đúng rồi đấy haha.
----
Đế Vân Mãnh một lúc sau mới quay lại, hắn tưởng cô biết ngại mà đi rồi, ai ngờ, cô vẫn còn đó, còn tiến lại gần nhìn, đưa tay vào vớt thảo dược lên xem.
Cô.. đi.. đi ra ngoài mặc dù người này đang mặc nam trang, nhưng hắn đang tình nghi cô là nữ cải nam trang nên cũng có chút khó chịu.
A..!!! Hôm nay còn có thêm bệnh nói lấp à.. khổ rồi khổ rồi.. nam chính nhiều bệnh quá. Quả nhân yêu cầu đổi nam chính mới.
Ta.. Ta không nói lắp
Cố Minh Châu : ??? Hả vậy cũng chói được à. Thật đáng sợ như cô.
Cô cười cười đi đến trước mặt hắn : Ai phối thuốc này cho huynh
Lý Thành
Cô chỉ gật gật đầu, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống ghế lấy bút và giấy ra viết viết gì đó.
Một lúc sau Cố Minh Châu mới ngước lên để ý người nào đó. Đế Vân Mãnh nhìn cô trân trân, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Mặt hắn vô thức ngày càng đỏ lên, ánh mắt ẩn nhẫn đến đáng thương.
Ôi..!! ta có làm gì huynh đâu, sao lại thế này nét mặt đó là sao, sắp khóc đến nơi à. Phải làm sao đây.
Được .. được rồi.. ta sẽ rời khỏi đây, huynh không cần e lệ thế kia, đây có phương thuốc mới ta để trên bàn, huynh cứ nói Lý Thành bóc theo, hiệu nghiệm sẽ tốt hơn, nhớ rõ lời ta nói chưa
Cô Minh Châu sợ tên này ngốc nghếch sẽ không nhớ, nên cô dặn rất kỹ.
Đế Vân Mãnh nhìn cô, hơi nhìn về mảnh giấy trên bàn. Hắn không ngờ cô lại còn giúp hắn giải độc, con người này sau lại giúp hắn nhiều như thế, rốt cuộc có ý đồ gì.
Hắn cố giả ra ngây ngốc tội nghiệp rồi gật gật đầu.
Được rồi.. ta về phòng.. tối lại gặp nhé
Sau đó cô cố tình trêu ghẹo nam chính nhà mình, trước khi phóng ra cửa sổ còn hôn gió một cái, buông lại một câu : Body thiệt hết ý nhe muốn cơ có cơ, muốn thịt có thịt ..
Người nào đó : .... không hiểu cô nói gì hết.
Danh Sách Chương: