Chương 42: Chữa bệnh
Cố Minh Châu nhìn xung quanh một vòng.
Ây Ya..!! bọn họ thật sự không tin tài nghệ danh bất hư truyền của cô rồi. Có biết cô bỏ công sức hai đời người để học y không hả.
Không thể hiện thì mấy người tưởng ta đây là gà mờ sao..
Cố Minh Châu liền lấy đồ nghề ra nhanh như chớp phóng một vòng. Kim châm rất nhỏ bay với tốc độ bọn họ không kịp lấy súng đã ngất xỉu cả.
Mấy bé trai thật là ngoan mà ngủ hết cả rồi.
Cô muốn làm gì..? Lý Trung tiến lên rút súng hướng về cô định bóp cò.. Cao Tổ Nhi liền ra tay ngăn cản..
Cô ấy không giết người, bọn họ chỉ ngất đi.. một lát sẽ tỉnh.. Cô bé.. cô đi theo ta
Mọi người đều ngẩn người, họ cũng im lặng đi theo sau quan sát. tới phòng của thiếu gia thì chỉ có 2 người phụ nữ bước vào. Tất cả phải đợi bên ngoài.
[...]
Y thuật của cô học ở đâu, rất tin thông, còn có thể cảm nhận trên người ta có độc
Cố Minh Châu bình tĩnh lại bắt mạch cho người thực vật đang nằm bất động đó. Ây..!! không nên nhìn vào mặt nam nhân, mặt nam nhân này nhìn lâu sẽ không bắt mạch được nữa..
Cao Tổ Nhi thấy cô bé né tránh nhìn gương mặt con trai mình thì lấy làm thú vị.
Niềm tự hào lớn nhất của ta là nó bà lên tiếng, trong giọng nói đè nén đau thương.
Phu nhân, bà cho ta một tháng, ta sẽ giúp con trai bà tỉnh lại..
Cao Tổ Nhi quay mặt chổ khác lau đi giọt nước mắt sắp rơi.
Cố Minh Châu cũng cản thán không nguôi. Cô cũng từng có người mẹ yêu thương cô nhiều đến như vậy .
Sợi dây chuyền này cũng là do mẹ của tôi để lại, vì nó nên dù có nguy hiểm, tôi cũng phải đột nhập vào đây..
Cao Tổ Nhi nghe xong, bà quay sang nhẹ nhàng vuốt tóc cô như con gái mình.
Cô bé ngoan, nhờ hết vào con .
[...]
Thế là Cố Minh Châu để thuận tiện hành y cứu thế, cô đã bị ép buộc chuyển đến biệt thự sinh sống. Lý Trung ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng ấm ức đến nội thương.
Việc làm của cô ở đài truyền hình được thông báo là tạm thời tìm người khác thay thế, thật ra nói là thông báo vậy thôi, một tháng trước cô đột nhiên mất tích, không ai liên lạc được. Thế là cô đã chính thức mất việc.
[...]
Tại một trung tâm thương mại có tiếng trong thành phố.
Một vị phu nhân trên người toàn đồ hiệu, bà ta cứ như sợ người khác không nhận ra mình là kẻ có tiền hay sao ấy.
Cô gái bên cạnh thì biết cách ăn mặc và trang điểm hơn, bên ngoài thoạt nhìn yếu đuối thanh tao, nhưng ánh mắt ai tinh tế thì có thể biết đây chỉ là che đậy mà thôi.
Mẹ thấy cái áo này thế nào ? Cố Minh Hà lên tiếng thật dịu dàng
Vũ Như đi bên cạnh con gái cưng của mình, đưa tay cầm lấy cái áo mà nói :
Quá tầm thường , không xứng với con.. Con sắp được gả vào một gia tộc lớn rồi, phải xem lại cách ăn mặc đi
Cố Minh Hà nghe vậy thì thẹn thùng gật đầu một cái. Cô sắp kết hôn với người đàn ông dù trong mơ cô cũng ước ao có được. Nam chủ nhân tương lai nhà họ Chu - Chu Tề Bình.
Xem con kìa, vui ra mặc thế kia
Mẹ.. đừng ghẹo con gái mà
Hai mẹ con bọn họ khen qua khen lại lẫn nhau, làm mọi người xung quanh cũng thấy dị ứng không ngừng. Lấy người giàu có thì sao chứ, có gì hay lắm mà khoe khoan khắp nơi, sao không tự mình làm giàu đi hãy nói.
Vũ Như và Cố Minh Hà đến một nhà hàng gần đó ăn điểm tâm trưa . Vừa ngồi không lâu thì nghe bàn gần đó nói chuyện :
Dạo gần đây đổi người dự báo thời tiết rồi, thật không xinh đẹp bằng cô gái trước kia chút nào
Nghe đến đây Vũ Như ánh mắt liền sắc bén muôn phần.
Cố Minh Hà liền hỏi : Con nhỏ đó lại đột nhiên không thấy đâu, có khi nào nó bỏ trốn rồi không mẹ ? Cô hỏi trong lo sợ điều gì đó.
Thấy Vũ Như không nói lời nào, Cô Minh Hà càng gấp rút hơn, giọng nói hơi có phần run rẫy :
Mẹ..!! Vậy phải làm sao đây? Nhà họ Triển không phải dạng người có thể va vào, họ còn dính dáng đến thế lực ngầm. Còn con.. con lại sắp kết hôn rồi, con không muốn bọn người đó đến gây rối ..
Cô ta rất lo lắng, nếu Cố Minh Châu không xuất hiện thì lấy đâu ra đứa con gái gả cho Triển gia. Chẳng phải bọn họ sẽ dòm ngó đến cô sao. Cô không muốn. Cố Gia có một món nợ rất lớn với họ, tất cả là do cha cô làm ăn tất trách mà gây nên họa này, đây là chuyện bí mật, mẹ cô không cho cô nói ra bên ngoài.
Cố Minh Hà đã tìm đủ mọi cách để làm thân với em gái của Chu Tề Bình là Chu Tư bao năm qua, mục đích lớn hơn là tiếp cận nhà họ Chu. Lấy được sự tính nhiệm của hai ông bà Chu. Cuối cùng cũng thành công sắp bước được vào Chu gia rồi. Nhưng bây giờ.... Cô không muốn vì sự cố lúc này mà mất hết tất cả.
Mẹ mau tìm con nhỏ đó về đi Cố Minh Hà khá kích động
Con đừng nháo lên như thế .. Mẹ sẽ nghĩ cách... Đừng lo lắng.. ăn đi Vũ Như niết cái nĩa trong tay. Con nhỏ chết tiệt đó xem nó trốn được bao lâu. Bà sẽ sớm moi ra được nó.
Cố Minh Hà thì không còn tí tâm trạng ăn uống nào.
[...]
Biệt thự Tưởng gia :
Cô gái ngày ngày giống như bị giam giữ trái phép, như chim bị nhốt vào lòng son.
Ta chán thật sự cô nhìn ra cửa sổ ngồi suy ngẫm
Hôm đó cô cũng không dám chắc, có hơn 50% là hứa bừa để giữ mạng. Nhưng mà nhìn vị phu nhân kia tin tưởng cô hết mình như thế. Cố Minh Châu lại nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Cô lại rầu rĩ nằm bò xuống chân giường.
Cố Minh Châu đã ra yêu cầu , lúc cô trị bệnh cần tập trung châm cứu nên không cho phép ai làm phiền hoặc nhìn trộm, nên giờ đây chỉ có cô và một yêu tinh nằm bất động.
Bắt mạch vài lần mới phát hiện người này đã hoàn toàn hồi phục, nhưng vì lý do gì đến giờ vẫn không chịu tỉnh lại.
Không lẻ là hồn xiêu phách lạc đi đâu rồi à
Hết biện pháp, cô chỉ châm châm vài nguyệt cho cơ thể hắn lưu thông máu huyết tốt, rồi rất tự nhiên mà nằm bò cạnh người ta nghỉ ngơi. Nên nhớ nam nhân này bị thực vật đấy, căn bản không làm gì được cô, không cần quá khách sáo với cái giường to đùng thế này, lăn một vòng còn chưa chạm được đến đâu.
Giường cũng khá rộng rãi, ngủ một giấc trước đã rồi tính sau ... thật là mệt tâm.
Mỗi ngày trôi qua ở biệt thự, giờ chữa trị là một ngủ ngon lành của cô. Ngủ xong thức dậy quay sang ngắm tên bên cạnh. Rồi bắt mạch châm cứu hoa loa đại khái vài cái. Thế là xong vậy đấy.
Ây..!! ta châm nhằm nơi rồi.. xin lỗi .. xin lỗi .. chắc ông anh đây đau lắm hả.. Đau thì đừng cố gượng nhé, cứ nhíu mày cái thể xem nào Cô lấy người ta ra làm trò đùa tiêu khiển vậy đấy. Người nào đó cũng chẳng biết đau, nếu để hắn biết cô đối xử vậy với hắn, không biết sẽ thế nào ?
Hơn nữa tháng trôi qua không có chút tiến triển gì thêm :
Làm sao đây.. Làm sao đây .. Cố Minh Châu lăn lộn trên giường..
Tay lâu lâu còn quay sang trêu chọc gương mặt yêu tinh cạnh lên.
Nhéo má cho ngươi tỉnh này.. bóp mũi cho người tỉnh này.. Có tỉnh lại không ?.. Cơ thể không bị gì cả sao cứ ngủ mãi thế con lại ông yêu tinh, mau tỉnh lại, không là mạng nhỏ của con sẽ toi tại đây..huhu
Mắng đủ kiểu, xin đủ kiểu, vẫn không tỉnh, bất lực nha.
[...]
Trong một giấc mộng rất dài , rất dài. Hắn đang ở đâu đây ? Nơi này là nơi nào ?
Hoa..
Có rất nhiều hoa, hoa màu vàng rất đẹp.
Tưởng Khởi nhìn thấy hai bia mộ cạnh nhau, chữ trên đó khắc tên gì hắn nhìn không rõ. Xung quanh là một khu rừng, có cây hoa vàng, có một đầm nước. Dây leo nối lấy hai cái mộ với nhau, như thể hiện sự quấn quýt không rời. Cảnh sắc rất đẹp.
Tưởng Khởi cảm nhận trái tim mình như ai đó đâm vào rất đau, hắn muốn nhớ điều gì đó nhưng lại không nhớ ra được.. Chỉ biết rằng nơi đây quá quen thuộc. Mà tất cả như dần tan biến.
Danh Sách Chương: