• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 72: Chơi trốn tìm à ?

Chuông điện thoại của Tưởng Khởi rung lên. Hắn nghe Lý Trung nói xong thì sắc mặt trở nên u ám vô cùng.

Sớm không điều tra được, muộn không điều tra được, ngay đúng lúc này người kia lại lộ diện. Thật là một cuộc sắp đặt quá hoàn hảo hay quá đau lòng.

Ting..Ting...Ting... Ting

Tiếp sau đó là một loạt những tấm ảnh chụp một người đàn ông, có đôi mắt rất giống hắn. Khí chất trên người cũng lãnh đạm cao ngạo như nhau. Lạ một cái người đàn ông này mặt trang phục cổ trang, giống như một quân vương vậy.

Lý Trung gửi hình xong báo cáo cụ thể hơn : Thiếu gia, những hình này tôi tìm thấy trong album cũ Lục Tư Phiến cố tình đem khoe với một số người bạn. Chính miệng hắn nói người trong ảnh là Đế Vân Mãnh, hình như cũng là một diễn viên ở nước ngoài.... Nói tới đây Lý Trung hơi ấm úng một tí, còn một thông tin nữa không biết có nên nói với thiếu gia không... Hắn hít thở sâu rồi tiếp tục bẩm báo :

Lục Tư Phiên còn nói, người đó sắp về nước nói xong sợ quá đi.

Tôi biết rồi Nhẹ nhàng vậy thôi sao ??????

Tưởng Khởi liền ngắt liên lạc..

Lý Trung : ??? thiếu gia không bùng nổ à. Không chơi trò bắt cóc nữa sao. Hắn nghĩ chắc trò này cũ rít rồi, thiếu gia cần thời gian nghĩ ra trò mới với tình địch.


Tưởng Khởi nhìn đi nhìn lại những hình ảnh này..

Thì ra hắn ta trông như vậy ? Người cô luôn đặt sâu thẳm bên trong trái tim là người này chứ không phải Tưởng Khởi hắn. Mùi vị ghen tị thật khó thở.

[...]

Tưởng Khởi gục đầu trong một căn phòng tối. Đầu hắn cứ xoay quanh việc tại sao Cố Minh Châu lại không quay lại với người đàn ông kia. Tại sao lại chọn hắn. Hay là giữa bọn họ có hiểu lầm, còn hắn do nhiều lần chấp nhận việc làm người thay thế, cô vì không quên được người kia nên quyết ở bên hắn.

Tưởng Khởi còn nhớ lại, có lần trong mơ cô lại kêu lầm hắn là A Mãnh.

Nói không ghen tị là sai, hắn khi nhìn thấy người đàn ông này, lần đầu tiên trong đời hắn biết hai chữ ganh tị và hơn thua viết như thế nào.

Tiểu Châu, rốt cuộc là tại sao em lại chọn ở bên anh ? Nếu anh chọn rời đi lúc này, thì có tốt cho em không ? Người em đợi sắp quay về rồi.

Nếu cô mất đi hắn thì vẫn còn người đó, một ngày nọ tên Lục Tư Phiên kia cũng sẽ dẫn người đó đến tìm cô thôi. Tưởng Khởi cười nhạo bản thân. Lúc đó sợ rằng hắn cũng không còn mạng để mà giành.

Alo .. Bác sĩ .. Tôi quyết định làm phẫu thuật

Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời : Được..!! Tôi sẽ sắp xếp

Tưởng Khởi cầm điện thoại trong tay ... Sau đó bấm số máy quen thuộc... Sợ rằng cuộc gọi này phải dùng hết can đảm đời này mà nói ra..

Cố Minh Châu đang ngồi uống rượu một mình phía sau hậu viện, thì điện thoại sáng lên..

Ôi..!!! Còn nhớ mà gọi điện cho em đấy à ? Giọng ngọt ngào có chút châm chọc giận hờn của thiếu nữ..

Tưởng Khởi nghe thấy tiếng của cô tim hắn đập rất nhanh , Cố Minh Châu cũng nhẫn nại chờ hắn lên nói gì :

Tiểu Châu.. chúng ta chia tay đi ..

Cố Minh Châu nghe xong, Tưởng Khởi còn nghĩ cô sẽ làm ầm lên, không ngờ cô lại rất bình tĩnh . Cũng không hỏi hắn là tại sao ? Miệng hơi nhếch lên :

Được cô trả lời rất dứt khoát, như thể người bị chia tay kia không phải là cô vậy.

Tưởng Khởi khá bất ngờ với câu trả lời đó, cô như vậy lại rất tuyệt tình. Không phải đúng ý hắn muốn sao ? Sao lại khó thở thế này ?

Không hỏi tại sao à ? Giọng hắn hơi lạnh đi.. Thật nếu cô có hỏi, hắn cũng không biết lý do gì để trả lời...


Không cần.. Cố Minh Châu lại bổ sung

Sau này anh đừng hối hận là được !! Giọng cô cũng rất lạnh nhạt, nói chuyện không rõ là có đang giận hay không .

Tưởng Khởi nghe vậy. Hắn biết nếu không tắt máy ngay lúc này, hắn sẽ lập tức hối hận...

Tút ... Tút

Thấy điện thoại người kết nói, Cố Minh Châu vứt hẳn nó bay đi thật xa luôn...

Được lắm Tưởng Khởi Tên ngốc nhà anh. Bà đây thế mà bị đá rồi...

Cố Minh Châu cầm chai rượu cạnh bên lên, uống một hơi thật nhiều.

Tên A Khởi chết tiệt, dám đá cô không nói nguyên nhân. Cô biết chắc là tên này đã gặp phải rắc rối gì lớn lắm đây. Có thể liên quan đến việc lần này hắn đi nước ngoài.

Tưởng Khởi..!!! Anh mà có mệnh hệ gì thì đừng mong em tha thứ cho anh

Lần này lá gan hắn đúng lớn mà. Đừng để bà đây mò tới tận nơi.. Gặp ở đâu đánh ở đó..

[...]

Sau khi cuộc gọi đó vừa kết thúc. Cố Minh Châu không hề tỏ ra đau lòng hay có bất cứ cảm xúc dư thừa nào. Ngủ một giấc dài tỉnh dậy. .. Cô vẫn đi làm như bình thường ...

Cô gọi ngay cho hệ thống Lục Tư Phiên.

Cậu đến đây ngay lập tức cho tôi

Lục Tư Phiên nghe giọng của Tiểu Châu Nhi như thế, hắn liền biết là việc làm của mình đã tới tai cô ấy, nên vội vội vàng vàng đến ngay.

Một giờ đồng hồ sau .... Ngồi trước mặt nữ sát thần trong truyền thuyết...

Thời gian trôi qua khá chậm, Lục Tư Phiên đối diện với Cố Minh Châu không dám thở mạnh.

Tiểu Châu Nhi, tôi.. tôi biết tội của mình rồi, tôi chơi hơi quá nữa rồi, nhưng không thể trách tôi được, do tên mặt đẹp cứ kêu người theo dõi, làm phiền suốt, nên mới nghĩ ra cách tạo ra một người như Đế Vân Mãnh ở hiện thực.. hắn ngồi đó nói thật nhiều, mặt đủ loại cảm xúc..

Cố Minh Châu vốn không biết có chuyện như thế này. Thảo nào người kia lại dứt khoát như vậy.

Cậu chán sống rồi đúng không ? Tối ngày kiếm việc thêm cho bà làm sao ? Tưởng Khởi chia tay với tôi rồi ..


Như sét đánh ngang tai, Lục Tư Phiên há hốc mồm, nên nhớ bệnh chiếm hữu của tên kia khá là cao, không thể dễ dàng buông tha cho Tiểu Châu Nhi được..

Tôi lập tức đi giải thích với hắn, xem có cứu vãn được không ..

Không cần

Nghe từ không cần thốt ra từ miệng Cố Minh Châu quá không chân thật rồi. Bà cô nhà a trước giờ yêu thích nhất chỉ có A Mãnh, mà Tưởng Khởi chính là A Mãnh của cô. Không thể nào nha. Tình tiết truyện kiểu này càng khó đoán mà.. Sao đây trời...

Hắn trốn rồi Cố Minh Châu lại bổ sung..

Lục Tư Phiên : ??? Chơi trốn tìm à ? Hai người này hết trò tình thú để chơi rồi ư ?

Tôi liền tìm thấy hắn cho cô.. Nên nhớ Lục Tư Phiên là hệ thống siêu cấp nha, việc tìm người không hề khó khăn tí nào...

Hắn trốn ra nước ngoài..Cố Minh Châu biết, phạm vi của hệ thống không thể nào quét quá xa được.

Đẹp trai thế mà lại thần kinh, còn thích chơi trò trốn tìm dân có tiền thì được phép trốn một cái là bay đi tận châu lục khác à..

Mắt của anh ấy Cố Minh Châu trả lời... Cô suy nghĩ rất lâu rồi, chỉ có thể nằm ở vấn đề đó, rất tiếc là nhiều lần cô muốn xem mắt cho hắn, lại bị người nào đó tìm cớ từ chối khéo. Hừ.. Giờ thì hay rồi, một mình trốn đi trị.. Trị cái con khỉ...

Nếu hắn ở phạm vi gần thì tôi mới có thể tìm được, nhưng nếu quá xa thì tôi phải về lại hệ thống tổng bộ mới tra ra được .

Tôi có để một lá bùa trên người anh ấy, nó giống như định vị, nhưng mà hình như tên ngốc đó đã tháo ra, tôi chỉ biết là quốc gia nào nhưng cụ thể thì không xác định được, phiền cậu về tổng bộ một chuyến được không ?

Không thành vấn đề, việc này cũng một phần là do tôi gây ra, tôi cũng phải có trách nhiệm bắt người về cho cô dạy dỗ..

Dạy dỗ..!! Cô cũng muốn lắm chứ, nhưng tên đầu đất này nên bỏ mặt hắn thì xem ra sẽ biết cách mà ngoan ngoãn hơn.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK