• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 17: Quay về

Hệ thống phát hiện Đế Vân Mãnh đã tỉnh từ lâu còn nhìn cô chăm chú nữa. Cô làm phụ nữ thật thất bại mà, không tí cảnh giác với đàn ông là sao, nên nó phải nhắc nhở ký chủ nhà nó thôi :

Đừng tức giận nữa, có người đang nhìn cô nãy giờ đấy, còn nữa, y phục cô không chỉnh tề có lẻ người ta đã nhìn ra thân phận nữ nhi của cô rồi ..

Cố Minh Châu nghe xong giật mình, khoát y phục nhanh chóng lên người, quay sang tiến lại gần Đế Vân Mãnh..

Thấy hắn nhắm mắt giả vờ Cố Minh Châu chửi thầm trong bụng Cái tên ngốc chết tiệt này, dám nhìn lén bà đây, xem bà xử lý chàng sao

Tiểu Mãnh, tỉnh rồi à giọng điệu làm người ta ớn lạnh sống lưng.

Người nào đó biết cô đã phát hiện không thể tiếp tục đành mở mắt ra, ngây thơ chớp chớp..

Cố Minh Châu gặn hỏi thêm : Chàng vừa rồi có nhìn thấy cái gì không ?

Đế Vân Mãnh rũ mắt xuống, tròng mắt hơi đảo đảo suy nghĩ không biết trả lời sao. Hắn sợ chỉ cần nói sai điều gì là cô sẽ tức giận, lúc đó không biết cô sẽ phanh thây hắn kiểu gì. Còn không nói ra chưa chắc lừa được cô..

Cố Minh Châu nhìn chầm chầm đợi câu trả lời nhưng người kia cứ mím chặt môi không nói một lời..


Tính chơi trò bạn có quyền không nói, nhưng những lời bạn nó sẽ là bằng chứng trước toà à...

Có phải chàng nhìn thấy ta cởi áo, phát hiện gì rồi đúng không ? hỏi thẳng vậy cho nhanh..

Sau đó thấy mặt Đế Vân Mãnh đỏ lên...

Cố Minh Châu :... rồi rồi quả thật như cô đã nghĩ, tên ngốc này phát hiện cô là nữ rồi. Sư phụ nói nếu để người ta biết cô là nữ trước năm 18 tuổi thì nguy lắm. Giờ cô mới có 17 tuổi thôi. Vậy là xong thật rồi sao.. Không sao.. Cô vào đây chỉ để làm nhiệm vụ, chỉ cần chết sau khi nhiệm vụ hoàn thành là được.. Hi vọng kiếp nạn gì đó đến chậm một chút.

Đế Vân Mãnh đột nhiên lên tiếng : Tiểu Châu là tiểu cô nương, ta .. ta không những nhìn thấy mà lúc ôm này cùng rơi xuống đã chạm vô thứ mềm mềm ... Hắn vừa nói vừa dùng tay chỉ chỉ chổ nào đó.

Cố Minh Châu bình tĩnh mọi khi cũng đỏ mặt tía tay... Tên này cô thẳng vấn đề thì hắn cũng liền thẳng như cô ư.

Đế Vân Mãnh không đợi cô nói, hắn tiếp :

Ta sẽ chịu trách nhiệm, sẽ cưới nàng ..

Cố Minh Châu nhìn cái mặt đẹp như hoa kia nói cưới cô.. Haha.. xin lỗi nam chính không cưới cô cũng ép hắn phải cưới, bà đây muốn làm hoàng hậu có được không, còn bắt huynh bỏ cả giang sơn đấy..

Cố Minh Châu cười cười ngồi xuống cạnh hắn, sờ sờ lên vết thương trên tráng hắn :

Nếu sau này chàng làm hoàng đế, chàng có lập ta làm hoàng hậu không ?

Đương nhiên, Tiểu Châu sẽ là hoàng hậu của ta

Cố Minh Châu lại trêu chọc kẻ ngốc tiếp :

Nếu sau này... hỏi đến đây cô lại ngập ngừng, cô không muốn hỏi tiếp nữa, câu hỏi này bây giờ chưa phải lúc. Mặc dù đã hỏi qua bao nhiêu lần, nhưng với ánh mắt người trước mặt kia, cô lại có chút lưỡng lự.. Cô đang sợ, vậy rốt cuộc cô sợ điều gì ? Cố Minh Châu thoát khỏi suy nghĩ bâng quơ của mình, nghiêm mặt nhìn Đế Vân Mãnh :

Không được nói với ai ta là nữ nhi hiểu chưa ? Nếu không ta sẽ bỏ mặt chàng cô đổi nhanh chủ đề, gương mặt từ lưỡng lự sang hâm doạ nam chính..

Đế Vân Mãnh mĩm cười đột nhiên kéo cô ôm vào lòng . Cô Minh Châu giật mình. Tên ngốc này làm gì thế, đừng nói ngốc cũng biết động tình đấy nhé.. Nhưng nằm trong vòng tay hắn thật thật rất ấm áp, cô hình như thích cảm giác này, nên cứ mặc nhiên cho hắn ôm thoả thích, còn tự động nhích lại gần.

Thấy phản ứng của cô như thế Đế Vân Mãnh rất hài lòng.. dùng tay vuốt vuốt tóc cô.

Nếu sau này phải chọn lựa điều gì, ta sẽ đặt nàng lên trước tiên

Tim Cố Minh Châu đập sai một nhịp.. Cô yêu cầu hệ thống kiểm tra tim hộ mình, cô chắc chắn tim mình bị vấn đề rồi, nó hỏng rồi.

Hệ Thống : tim cô bình thường.. Rất tốt cô là đang rung động đấy ký chủ à.


Đế Vân Mãnh lại có sở thích bắt cô kể truyện hắn mới chịu ngủ, cứ thế cả hai từ từ thiếp đi ... Lúc mơ màng Cố Minh Châu nhớ lại những lời của Đế Vân Mãnh, cô ngẩn đầu lên nhìn hắn, lúc này lại bắt gặp được ánh mắt có chút sắt bén, có chút ngọt ngào nhưng lại không có chút ngốc nghếch nào..

Chàng giả ngốc à Cố Minh Châu mơ mơ màng màng hỏi, cô hơi mệt, chắc đây là ảo giác..

Ừm.. Ta không hề ngốc hắn trả lời nhè nhè bên tai cô..

Cố Minh Châu cười : Còn lâu ta mới tin rồi ôm chặt ai kia ngủ ngon lành.

Đế Vân Mãnh cũng bó tay, thì ra cô mớ ngủ, nói thật mà cô lại không chịu tin.. Hắn lại cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô rồi vui vẻ nhắm mắt dưỡng thần..

[...]

Qua một ngày một đêm Lý Thành không ngừng cho binh lính tìm kiếm. Đi qua lại hang động đó 3 lần 7 lượt nhưng không thể phát hiện ra..

Tại sao lại xuất hiện một cửa hang ở đây ? Lý Thành rốt cuộc cũng đứng lại. Hắn nhanh chóng tiến vào đó thì đúng là gặp may

Điện Hạ... Tiểu Châu hay người không sao chứ Lý Thành hô lên khi thấy bọn họ.

Nhưng hắn cũng thấy một cảnh kỳ cục nhất nhưng cũng quen rồi. Hai người kia đang ôm nhau thắm thiết như cặp tình nhân vậy.. Sai quá sai.

Cố Minh Châu nheo nheo mắt thấy Lý Thành thì định ngồi bật dậy..

Đế Vân Mãnh đang ngủ thì cảm nhận cô muốn rời khỏi vòng tay hắn, nên hắn dùng sức kéo cô về lại, đầu nhụi thẳng vào ngực cô : Tiểu Châu để ta ôm thêm tí

Cố Minh Châu : !!!!! lôi cả nhà nam chính ra trảm cho ta aaaaaaaa

Lý Thành : .... ta không nghe, ta không thấy gì cả

Một số binh lính : ... điện hạ của họ ngốc đến cả nam nhân cũng ôm như vợ mình à ..

Sau đó ừ thì không có sau đó...

Đế Vân Mãnh chưa tỉnh ngủ, còn cố tình xàm sở cô trắng trợn đã bị trừng phạt thích đáng. Lỗ tai hắn bị vặn đến đỏ cả lên..

Một tay hắn xoa xoa lỗ tai, mắt nhìn cô đầy ai oán.

Cố Minh Châu không nể mặt đi trước cả hắn và Lý Thành, mặt giận dữ đến nổi chỉ cần ai dám lên tiếng, cô liền dám giết.

[...]


Sau khi chiến thắng đánh đuổi dị tộc hoàn tất. Đế Vân Mãnh được triệu hồi cung ban thưởng .

Thừa tướng tức giận đến xanh cả mặt nhưng vẫn phải cố gắng giữ vẻ mặt chúc mừng.

Hoàng đế rất vui mừng khi đứa con trai ông yêu quý nhất lập đại công. Ông bao đêm trằn trọc không biết làm sao để đưa nó hồi cung, vì khi xưa biết được nó bị ngốc để tránh người trong triều gièm pha, nhiều thế lực muốn giết chết nó, ông đành phải đưa nó đi xa, tránh mọi tay mắt hi vọng nó có thể bình an trưởng thành.

Đúng là trời không phụ người. Tuy không thể thông minh anh dũng, nhưng như vậy cũng đã quá tốt rồi, Lan Phi dưới chín suối cũng yên lòng. Ông là cửu ngũ chí tôn nhưng có những việc vẫn lực bất tòng tâm.

Tứ Nhi lần này con lập đại công, con muốn trẫm ban thưởng gì ?

Đế Vân Mãnh chỉ nói gọn một câu : Con muốn về lại đây

Hoàng đế , thừa tướng và các quan trong triều cũng giật mình. Về đây, một tên ngốc về lại đây là muốn làm gì, dâng mình cho hổ dữ à.

Hoàng Đế suy tư một lúc nhưng vẫn ra quyết định :

Được..!!! Nếu con đã muốn, ta sẽ ban một biệt viện gần đây cho con ông nói xong thở dài.

Đế Vân Mãnh hiểu ý tứ của ông, nhưng sống chết có số, hắn đã về lại đây thì sẽ không để yên cho bọn kia làm mưa làm gió.

Đạ ta phụ vương .

Thừa tướng và một số quan lại nhíu chặt mày. Lần này ông không diệt được hổ, còn giúp nó có thêm đôi cánh.

[...]

Trước khi Đế Vân Mãnh vào cung, Cố Minh Châu đã dặn rất kỹ hắn và Lý Thành không được nhắc nữa lời về

cô, vì càng tránh độ nổi tiếng thì càng an toàn sống lâu hơn.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK