Chương 33: Tâm tình bị quấy rầy
Đế Vân Mãnh rất tự nhiên bế nàng xuống cẩn thận ôm chặt vào lòng như một trân báo.
Trèo cao thế làm gì ?
Ôi cái chân của ta Cố Minh Châu tay bóp bóp chân, tay còn lại vòng qua tự nhiên ôm lấy cổ hắn.
Có nhớ ta không ? Đế Vân Mãnh giọng trầm thấp phả hơi nóng vào tai nàng
Chàng đến đây định quyết rũ ta đấy à cô cười cười trêu chọc lại hành động của hắn
Nàng biết thì tốt, thật xin lỗi Tiểu Châu, làm nàng đợi ở đâu buồn chán lâu như vậy ? Hắn cúi đầu hôm nhẹ lên môi cô. Mới đầu chỉ tính hôn nhẹ một cái, nhưng sau đó là không thể cưỡng lại lực hút của sự mềm mại...
Cố Minh Châu nằm trên người Đế Vân Mãnh vừa thở vừa nói :
Thật ra thì cũng không buồn chán lắm, có Lý tiểu thư hôm qua mới đến quấy rầy tâm tình ta mà
Đế Vân Mãnh nghe vậy thì hơi ngẩn đầu lên, Cố Minh Châu cảm nhận được người hắn hơi căng cứng, hắn đang căng thẳng sao? Có nghĩa việc ban hôn là thật rồi..? Cô muốn biết xem hắn có đồng ý không.
Nàng ta nói gì hết thảy nàng đừng quan tâm, ngôi vị hoàng hậu trên thực tế hay trong lòng ta cũng chỉ có thể là của nàng
Cô còn tính chăm chọc hoặc hỏi dò xem sao, không ngờ ai kia lại thẳng thừng đáp ngay đáp án.
Thì ra sự căn thẳng đó là vì sợ cô hiểu lầm mà thôi.
Là Lý gia đó nha xưa giờ liên hôn với trọng thần trong triều là chuyện thường như cơm bửa, để có thể giữ vững thế lực.. Tên này vậy mà lại đi từ chối..
Mọi tính toán đều không bằng nàng
Cố Minh Châu trợn mắt với hắn một cái, hôm nay hắn ăn trúng đường hoá học sao mà miệng nói chuyện ngọt lâu đến vậy..
Thật là giống hôn quân mà vì nữ nhân không màng chính sự là đây..
Đế Vân Mãnh nghe nàng mắng mà trong lòng lại thấy vui.
Vậy để trẫm hôm nay sẽ thành hôn quân bất tảo triều đi
Ôm người nào đó tiếp tục chiến đấu.
[...]
Phủ Lý đại tướng quân
Con nói cái gì ?
Người vừa quát to là Lý Hồ Tấn cố đại tướng quân, người cùng Tiên Đế vừa băng hà đánh trăm trận chiến, đại công thần phò tá vua đăng cơ, tiếng tâm lẫy lừng năm xưa.
Ông vừa nghe Lý Thành thuật lại việc Đế Vân Mãnh không chịu lập Lý Thu Lam làm hậu.
Hắn ta giờ đủ lông đủ cánh nên không xem công lao nhà họ Lý ta ra gì nữa sao ? Lý Thành con một lòng trung thành hết mình, Thu Lam nữ tử ta lại một lòng chờ nó thành đại nghiệp như hôm nay..
Lý Thành nghe vị phụ thân tôn kính của mình giận dữ, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào. Hắn vốn nghĩ rất đơn giản những chuyện nữ nhi thường tình này thôi.
Phụ thân đừng tức giận, con nghĩ tiểu mụi nhà chúng ta không làm được hoàng hậu thì cũng không sao..Con thấy Ngũ hoàng tử cũng có ý với mụi ấy... Hay là ..
Chưa nói xong thì Lý Thành nhận ngay một ánh mắt sắc bén của phụ thân mình nên đành cuối đầu ngậm miệng..
Con là đại huynh trưởng trong nhà, không biết suy nghĩ thì thôi, còn để em gái mình chịu thiệt.. Đúng là con chinh chiến nhiều năm không về nên không biết, con bé đó từ nhỏ tâm tư đã thể hiện rõ ra mặt rồi, nó đối với Tứ Hoàng Tử là một lòng một dạ chờ đợi tới hôm nay ..
Lý Hồ Tấn càng nói càng tức giận thay cho nữ nhi nhà ông mà.. Ông phải nghĩ mọi cách, kể cả ép buộc bằng vũ lực cũng phải làm.
Lý Thành thấy lúc này phụ thân đang quá nổi giận, hắn xin lui để tâm tình ông ổn định thêm tí rồi kêu tiểu muội đến khuyên nhủ..
Sau khi Lý Thành rời khỏi thì trong bóng đêm có một hắc y nhân vụt vào
Ngày gọi ta có gì căn dặn hắc y nhân cúi đầu chờ lệnh
Điều tra nguyên nhân người vừa nghe lúc nãy cho ta
Dạ
Lý Hồ Tấn nheo mắt nhìn ra cửa đến khi đóng lại, ông từng tiếp xúc với Tứ Điện Hạ từ nhỏ, hắn là người thông minh, giỏi che giấu, rất thích hợp làm việc lớn. Nhưng với việc không lập nữ nhi nhà ông làm hậu khiến ông rất tức giận và hơn hết là bất ngờ. Chắc chắn hắn đã bị phân tâm bởi việc không nên va vào. Vậy người phụ nữ nào lại có bản lãnh như thế, ông cũng muốn biết.
[...]
Bang đêm có người đến báo chuyện khẩn cấp. Hoàng hậu Ngọc Dung Mỹ Lệ đã lén đến nhà lao đem theo binh lính giải cứu cho Đế Vân Nhất Vũ.
Binh lực ở đâu mà có chắc ai cũng rõ, đó là binh lực từ tay thừa Tướng đại nhân Liêu Thuỵ. Lần này Liêu Thuỵ đi sai ván cờ không thể cứu vãn được nữa. Nếu không thể ngầm cướp lấy ngôi vị thì đường đường chính chính tạo phản giành ngôi vậy.
Đế Vân Mãnh nghe xong không có gì bất ngờ, giống như mọi thứ đã nằm trong tay hắn sắp đặt vậy.
Cố Minh Châu nhìn người trước mặt mình, trước kia con rồng con này còn cố ẩn mình, giờ hắn đã trở thành cửu ngũ chí tôn rồi, trên người đột nhiên cũng toát lên một vẻ khiến người nhìn không rét mà run. Đúng là trước giờ cô vờn với mãnh thú mà không hề hay biết đây mà, nhưng mà làm sao đây, quá thích con mãnh thú tâm cơ đầy rẫy này..
Nếu tính trước kia ở thời hiện đại chắc cô cũng không thích mẫu người thế này, mà thật ra còn rất sợ là khác, nhưng qua bao nhiêu vị diện, tâm tình lúc này của cô cũng cứng cõi hơn nhiều, nhìn thấu lòng người hơn, đủ bản lĩnh kề cận người như Đế Vân Mãnh.
Người đưa tin định lui ra thì vô tình nghe thấy tiếng rót trà nên ngước lên. Hắn đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc.. trong lòng thốt lên
Trong.. trong phòng hoàng thượng có tiên nữ
Cố Minh Châu đang cầm tách trà hua hua thì bắt gặp ánh mắt tên kia nhìn cô quá lộ liễu, thôi toi đời người kia, tên ngốc nhà cô hình như cũng đã phát hiện..
Một cảm giác rét lạnh từ trong xương tuỷ của tên đưa tin phát ra, hắn biết ánh nhìn của hắn đã sai, vội dập đầu xuống bò ra chứ không dám đi lui như thường.
Cửa vừa đóng Đế Vân Mãnh phất áo một cái, ánh mắt thu lại hết khí lạnh nhìn Cố Minh Châu.
Chuyện lớn trước mắt không thấy chàng đổi sắc, chuyện nhỏ như thế mà lại ...
Chưa nói xong môi ai đó đã bị bịt kín bởi một đôi môi lành lạnh khác. Đến khi Cố Minh Châu muốn dùng một chưởng đánh chết ai đó thì hắn mới chịu buông tha.
Chàng.. nói chàng ... cô tức giận kèm thở hổn hển lời không thốt ra nổi luôn.. Hít thở hít thở
Trăng hôm nay rất sáng, đêm khuya Cố Minh Châu ngẩng mặt nhìn trăng. Cô mĩm cười.. đột nhiên nói nhỏ trong miệng
Sao chổi, ngươi biết ta đoán được quẻ gì không ?
Hệ thống online : chắc chắn không tốt lành gì Nó có thể nhìn nét mặt đoán tâm trạng mà
Cố Minh Châu càng cười tươi hơn nữa : Ngươi có biết, ngươi là cái hệ thống vô dụng nhất trong những quyển tiểu thuyết ta đã xem qua hay không ?..
Hệ Thống : ?
Cố Minh Châu : Vì ngươi không thể thay đổi được kết cuộc của ta ở bất kỳ vị diện nào ?
Câu nói của cô có ẩn ý, hệ thống cũng phân tích suy nghĩ, đúng đây chỉ là một trò chơi, nó đưa cô đến tham gia, nhưng là thế giới thật nên kết quả như thế nào nó cũng không thể giúp cô thay đổi được, hơn là nó không có cái khả năng đó, nó là hệ thống thông minh, không phải thần tiên chuyển thế.
Cô nói vậy nó mới suy nghĩ tới kết cuộc của những vị diện khác. Cái kết đều là cái chết. Hệ Thống tự động ngộ ra, không lẻ quẻ bói của cô là...
Cố Minh Châu thì đã phát hiện từ lâu, cái trò chơi đời thật này thú vị hơn cô tưởng nhiều, dù cô có ở đây hoàn thành hay không hoàn thành thì nó cũng sẽ không để cô tiếp tục tồn tại. Vì vốn dĩ, cô không thuộc về nơi này.
Danh Sách Chương: