Thật ra thì, Quan Vũ Hạm cũng không có ngủ, cô chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, vả lại ngày mai phải chuẩn bị ký hợp đồng, đây chính là lòng trách nhiệm với đối tác. Nên biết lần này tới nước Mĩ, đi chơi bời cũng không quan trọng với cô, cho nên công ty thường đưa một vài hợp đồng quan trọng giao cho cô xử lý, bởi vì cô rất có thực lực.
Cũng không lâu sau Quan Vũ Hạm đã ngủ thiếp đi, ngủ rất say, Lâm Trí dựa đầu của cô lên vai mình, để cô có thể thoải mái một chút. Mà cậu nhìn Quan Vũ Hạm đến mất hồn.
"Đồ ngốc, lúc nào thì cô mới có thể hiểu tôi, lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên tôi có tình cảm với phái nữ, vì vậy bé con à, tôi sẽ không buông tha cô." Lâm Trí có một tia đau buồn. Trong lòng cô thật sự cho rằng tôi là lưu manh sao? Trong dạ tiệc hôn cô cũng là nụ hôn đầu của cô, nhưng cô có biết đó cũng là lần đầu của tôi không. Người của cô, mùi của cô cũng làm cho tôi mê muội, khiến cho tôi kích động, thậm chí là điên cuồng.
"Bé con, phải làm thế nào mới có thể đi vào lòng cô?" Trên bộ mặt anh tuấn tăng thêm mấy phần ưu sầu.
"Vũ Hạm, tỉnh lại đi, chúng ta đến nơi rồi." Mới vừa bị đánh thức, Quan Vũ Hạm cũng rất mê người, khiến Lâm Trí không nhịn sự mê hoặc, liền nhanh chóng hôn lên môi Vũ Hạm, lần này Vũ Hạm hoàn toàn tỉnh táo, "Cậu --" cô trợn to mắt.
"Xuỵt. . . . . ." Lâm Trí đưa tay ra dấu kêu cô chớ quấy rầy, Quan Vũ Hạm nhìn chung quanh một chút, mọi người trên khoang đều nhìn bọn họ, cho rằng đây là một đối tình nhân, cũng mỉm cười hạnh phúc với họ.
"Thật ra thì chúng tôi không phải. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, Quan Vũ Hạm đã bị Lâm Trí nắm tay kéo ra ngoài.
"Thân ái việc gì phải giải thích nhiều như vây! Thế này không phải rất tốt sao? Ngoan ngoãn mới có thể yêu?" Vũ Hạm vừa định phản kích, thì những đồng nghiệp khác đã chạy tới trước mặt, khiến cô không có biện pháp đánh trả, vì vậy cô liền dùng giày cao gót dẫm mạnh lên chân Lâm Trí nói: "Tôi sẽ ngoan ngoãn." Sau đó xấu xa cười, để lại Lâm Trí bị thương.
Lâm Trí ở chung một chỗ với Quan Vũ Hạm rất vui, mặc dù bị dẫm rất đau, nhưng cậu vẫn không khống chế được sự vui sướng, tiến lên gọi: "Vợ à chờ anh một chút." Quan Vũ Hạm rất tức giận cũng không thể làm gì.
"Thật sự bị cậu đánh bại, kiếp trước tôi thiếu nợ cậu à?"
"Có lẽ kiếp trước cô thật sự thiếu nợ tôi, đời này phải đến trả nợ, cho nên cô phải trả cho bằng hết! Chúng ta kết hôn đi?" Lâm Trí đắc ý nói.
"Cậu đừng có đắc ý quá" Quan Vũ Hạm nói xong cũng rời đi.
Sau khi tới nước Mĩ, bọn họ bàn bạc chia làm hai đội, hai ngày nay có thể tự do hoạt động, thứ hai mới phải đi gặp đối tác, cho nên trước tiên có thể đi khắp nơi dạo chơi một chút, bọn họ còn cố ý để Lâm Trí và Vũ Hạm một đội, việc này Lâm Trí cũng biết rõ. Quan Vũ Hạm cũng không sao cả, dù sao nhà họ Lâm cũng sẽ không ăn thịt người.
Bọn họ đã ngồi máy bay từ bốn giờ sáng, khi đến nơi cũng đã là buổi trưa, nhưng nơi này là nước Mĩ, cho nên bây giờ là buổi tối. Vũ Hạm cũng đã nằm ngủ trên máy bay, hiện tại lại ngủ tiếp, khiến cô không thể ngủ được! Cho nên Quan Vũ Hạm liền gọi điện thoại cho mẹ, báo mình bình an, nhưng bụng thấy hơi đói, vì buổi sáng cũng chưa có ăn bao nhiêu.
"Thùng thùng. . . . . ." Có người gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Vũ Hạm là tôi"
"Vào đi!" Lâm Trí đi vào phòng.
"Không ngủ được à! Tôi cũng không thấy mệt, không bằng đi ra ngoài ăn cái gì đi?" Lâm Trí đề nghị nói.
"Hiện tại -- quá muộn rồi! Vả lại đi đâu ăn!" Vũ Hạm buồn bực nói.
"Cô quên à, Tôi đã từng học ở đây! Cho nên gần đây có một nhà hàng Trung Quốc rất ngon, nhanh chóng chỉnh đốn một chút, tôi sẽ ra bên ngoài chờ cô." Lâm Trí đi ra ngoài trước.
Vừa nói đến ăn, Quan Vũ Hạm cũng không thể nhịn được sự cám dỗ, không ăn cũng uổng, lại được ăn chùa, cho nên liền đổi một bộ quàn áo thoải mái đi ra cửa.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK