Lâm Trí không sợ trời không sợ đất, tính cách cũng không giống ba cậu, có lẽ là còn trẻ, dù sao mới có 23 tuổi.
Quan Vũ Hạm đều bận rộn từ sáng đến tối, đầu dã dúi vào trong tư liệu thì sẽ khó mà rời khỏi.
"Vợ thân yêu, nên tan việc rồi." Lâm Trí thập thà thập thụt chạy vào.
"Ồ, thời gian trôi qua thật nhanh." Vũ Hạm duỗi lưng một cái nói.
Lâm Trí đi tới, liền hôn một cái.
"Này, đây là công ty, mọi người nhìn thấy thì sao."
"Thôi đi, nhìn ra ngoài mà xem, đây là giờ tan tầm, ai mà thèm quan tâm việc tôi hôn vợ chứ?" Lâm Trí lại hôn một cái nữa.
"Cậu, được -- rồi cậu hôn thành nghiện à?" Quan Vũ Hạm thật sự không còn cách với cậu.
Thu dọn một chút, hai người cùng đi về. Hoàn toàn không biết ở một gian phòng khác, đang có một đôi mắt âm hiểm nhìn bọn họ.
"Tất cả mọi thứ vốn là của tôi, đều là cậu ra tay cướp lấy, tôi sẽ khiến cho cậu phải trả giá thật lớn." Người nói chính là Hàn Vinh Hi. Thật ra thì video lần trước được gửi đến cũng là do anh ta tìm cao thủ máy vi tính ghép. Vốn định ở đêm tân hôn, quấy nhiễu một chút, không ngờ lại khiến bọn họ tốt đẹp hơn. Nhà họ Lâm.
Mọi người đều đang ăn cơm, giống như đều có tâm sự, khiến mẹ Lâm Trí không thể chịu nổi.
"Này? Mấy người làm sao vậy? Biết đang ăn gì không?"
"Xin lỗi mẹ" Vũ Hạm nói trước.
"Mẹ -- không phải không được nói chuyện khi ăn cơm sao?" Lâm Trí nói tiếp.
"Thằng nhóc này, trước kia không để cho con nói, con càng nói, hôm nay lại yên tĩnh như vậy là có vấn đề?" Lâm mẹ rất nhạy cảm.
"Bà à, ăn cơm đi, không có việc gì đâu, chỉ là mấy đứa trẻ mới kết hôn, nên còn chưa thoải mái thôi? Sau này sẽ tốt." Nghe Lâm Đông nói như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa cơm chiều, Quan Vũ Hạm mặc đồ ngủ đi xuống lầu, cô muốn tìm một quyển sách, hoàn toàn không có chú ý tới cha chồng đang ngồi một bên, vì mới vừa tắm xong, tóc không có buộc lại. Cô không có chú ý tới cha chồng, nhưng cha chồng đã sớm nhìn thấy cô.
"Linh --Tuệ" Lâm Đông không kìm lòng được nói ra. Bởi vì lúc này Quan Vũ Hạm rất giống bộ dạng khi còn trẻ của mẹ cô năm đó, tóc xõa trên vai còn có bộ dạng rất giống. Vũ Hạm đột nhiên bị tiếng nói làm sợ hết hồn.
"Ai cơ?" Quan Vũ Hạm hỏi. Lâm Đông biết mình lỡ miệng.
"À, ta tưởng là A Trí."
"Cha, cha mới vừa nói gì vậy?"
"À, ta đang đọc sách, tưởng rằng A Trí xuống." Lâm Đông giải thích.
"Vâng, con cũng không ngủ được, nên đến tìm sách để xem." Quan Vũ Hạm nói.
Quan Vũ Hạm tìm được sách liền trở về phòng. Lâm Đông lấy ra tấm hình kẹp ở trong sách:"Quá giống, Vũ Hạm thật sự rất giống bà lúc còn trẻ, thật là việc đời trêu ngươi, hai cha con yêu hai mẹ con, kiếp này tôi và bà không có duyên phận, nhưng A Trí may mắn hơn tôi, tôi sẽ để cho bọn nhỏ tiếp diễn tình yêu." Người trong hình chính là mẹ của Vũ Hạm Lý Linh Tuệ.
"A Trí, vừa rồi tôi xuống lầu, nghe cha gọi tên Tuệ(=Trí) gì đó, hình như là gọi tên mẹ tôi. . . . . . Không, không thể nào." Quan Vũ Hạm đầy ắp nghi ngờ nói.
"Nhỡ cha gọi tên tôi thì sao?" Lâm Trí tùy ý trả lời.
"Nhưng tên mẹ tôi cũng có âm Trí, nên mới vừa rồi nghe giống như. . . . . . . . ." Quan Vũ Hạm khó hiểu nói. Lâm Trí vỗ nhẹ lên đầu cô nói.
"Đoán mò cái gì vậy? Có rất nhiều người đặt tên với âm "Trí", có thể là thấy sự thông minh."
"Hư! Người khác có thể thấy thông minh, còn cậu-- không nhìn ra, bảo cậu là tên ngốc thì thích hợp hơn đó?" Quan Vũ Hạm cười nhạo cậu.
"Được rồi! Tên ngốc thì tên ngốc, chỉ là tên ngốc làm việc gì cũng không cần gánh vác trách nhiệm? Cho nên em phải biết một chút sức mạnh của tên ngốc này, tên ngốc tới cũng. . . . . . . . ." Lâm Trí không chút khách khí cởi hết tất cả quần áo của Quan Vũ Hạm.
"Cậu, lại giở trò lưu manh, cứu mạng với?" Xong rồi, Quan Vũ Hạm lại trở thành đồ ăn, hơn nữa còn là thứ hảo hạng.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK