• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hạm - -Hạm, cha con?” Quan Vũ Hạm nghe mẹ cố gắng hỏi cô. Vẻ mặt rất đau đớn, nếu như ông xã cũng ra đi, vậy đứa bé của bọn họ…… Bà không dám nghĩ tiếp.

“Mẹ - - cha rất tốt, đã chuyển tới phòng bệnh rồi.” Quan Vũ Hạm cố gắng lấy lại sức lực thì mới nói ra được những lời này.

“Con à, nếu như, mẹ không còn ở đây, con…. con, phải, sống tốt, đồng ý với mẹ nhé?”

“Mẹ, sẽ không có chuyện gì đâu. Hạm Hạm không thể không có mẹ……” Quan Vũ Hạm khó chịu không nói ra lời.

Cứ như vậy, hai mẹ con vẫn nắm tay, nhìn đối phương giống như muốn nhớ rõ bộ dáng đối phương, để ghi nhớ cho đến mãi mãi….

“Hạm Hạm, con và Lâm Trí đi xem cha con đi? Mẹ, ở lại với cha chồng con là được rồi.”

“Được, mẹ, con sẽ lập tức trở lại.” Quan Vũ Hạm không muốn buông ra đôi tay tràn đầy yêu thương của mẹ.

“Con yên tâm, đi xem cha con thế nào. Ở đây đã có cha rồi.” Lâm Đông nhẹ nhàng nói, chỉ sợ lớn tiếng sẽ khiến Vũ Hạm yếu ớt dao động.

Quan Vũ Hạm và Lâm Trí đi ra ngoài.

Lâm Đông đi tới trước giường, nhẹ nhàng nắm tay Lý Linh Tuệ, đôi bàn tay này đã từng thuộc về ông, nhưng bây giờ cái gì cũng không quan trọng, ông chỉ hy vọng bà có thể tiếp tục sống, đây chính là hy vọng duy nhất của ông.

Ai cũng không lên tiếng, chỉ sử dụng ánh mắt trao đổi, cho đến lúc lâu.

“Ông hãy đáp ứng tôi, phải chăm sóc cho Hạm Hạm của chúng ta?” Lý Linh Tuệ khổ sở nói.

“Bà cũng biết?”

“Đúng, ba mươi năm trước đã biết, nó là con ông.” Lâm Đông bừng tỉnh hiểu ra, thì ra người phụ nữ mình yêu chưa bao giờ rời khỏi ông, là ông sai lầm rồi, ông đã từng hận, nhưng bà vẫn còn yêu ông sâu đậm.

Lâm Đông luôn luôn kiên cường cũng phải rơi nước mắt, nhẹ nhàng đưa miệng hôn lên tay Lý Linh Tuệ, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thể nào nói hết…..
Chỉ là mùi trên bàn tay này, ông vẫn luôn luôn nhớ rõ…….

Quan Vũ Hạm và Lâm Trí đi tới phòng phẫu thuật khác, thấy trên người cha cắm rất nhiều ống dẫn, trong miệng còn ngậm bình dưỡng khí. Các bác sĩ vẫn đang cấp cứu.

Quan Vũ Hạm đưa tay che miệng, cô kìm nén không để cho mình bật khóc thành tiếng, vì cô sợ mẹ sẽ nghe thấy.

Cô cố gắng hô hấp, giống như mình đang ở trong bể nước, không có cách nào thở được. Trong ngực giống như bị một tảng đá lớn đè ép, nhịp tim như muốn dừng lại.

Lâm Trí nhẹ nhàng gọi cô, cậu nhìn thấy Quan Vũ Hạm đang cố gắng chịu đựng tất cả, còn mình lại không biết giúp cô thế nào, cảm giác mình thật vô dụng, chỉ có ở bên cạnh cô, yêu cô, thương cô…..

Bác sĩ đẩy cửa ra ngoài, vẻ mặt giống như trước, động tác cũng giống như trước. Lắc đầu một cái, Quan Vũ Hạm không muốn nhìn thấy bọn họ lắc đầu, cô chỉ muốn cha cô còn sống, còn sống.

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, không thể cứu chữa được.” Bác sĩ đi tới nói.

Quan Vũ Hạm giống như phát điên, níu lấy cánh tay bác sĩ.

“Không….. không được đi, hãy cứu cha tôi, tôi xin ông, tôi xin ông…….” Tất cả mọi người đều khóc, bác sĩ cũng khóc.

“Cô gái, mau đứng dậy đi, chúng tôi đã tận lực, xin bớt đau buồn!” Bác sĩ đưa tay đỡ Quan Vũ Hạm.

Cuối cùng Quan Vũ Hạm tuyệt vọng không còn chịu nổi……….

Cô chạy đến phòng phẫu thuật, quỳ rạp xuống trước mặt cha.

“Mọi người đều đi ra ngoài đi, tôi muốn ở cùng cha.” Quan Vũ Hạm kiên quyết nói, trong giọng giống như ra lệnh, không cho thương lượng. Lâm Trí và các bác sĩ đều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn có Quan Vũ Hạm và người cha đang ngủ say. Nhưng cha cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Quan Vũ Hạm từ từ giơ tay lên, sờ lên gương mặt quen thuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK