• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vậy Thú Liệp giả thì sao?

Đỗ Địch An không khỏi hỏi:

- Chẳng lẽ là đi vào khu vực nguy hiểm bên ngoài bức tường? Bên ngoài có nguy hiểm gì a?

Nói đến đây, trong đầu không khỏi hiện ra từng bóng người kinh khủng, sắc mặt trở nên tái nhạt, cũng may màu da hắn vốn là trắng nõn, thật không có quá mức dễ thấy.

- Ngươi cũng là thông minh.

Người tuổi trẻ hơi gầy cười một tiếng, nói:

-Ở bên ngoài bức tường...

- Fino!

Một người thanh niên khác đứng bên cạnh nhíu mày, nói:

- Còn không có xác nhận thân phận của hắn, đừng nói quá nhiều.

Người thanh niên gọi là “Fino” sững sờ, nhún vai nói:

- Không sao cả, giá trị phóng xạ của hắn là không chấm tám, chỉ cần không cao hơn ‘Một’ thì cơ bản đã thỏa “Quang minh thể chất”.

- Trước khi không có kiểm trắc thì đừng kết luận!

Một người thanh niên khác cau mày nói.

Fino nghĩ nghĩ, cúi đầu hướng Đỗ Địch An nói:

- Chỉ có thể chờ ngươi thông qua kiểm trắc sẽ nói cho ngươi biết, bất quá đến lúc đó sẽ có người giảng giải cho ngươi những thứ này.

Đỗ Địch An nghe bọn họ đối thoại, có chút ngơ ngẩn, “Quang minh thể chất”?

-Đây là cái gì?

- Chờ một chút ngươi liền biết.

Fino cười thần bí nói.

Lúc này, ba người tiến vào trong trang viên, mấy người làm vườn đang vẩy nước nhìn thấy hai người Fino liêgn gật đầu cung kính hành lễ. Đi qua con đường nhỏ lót đá trắng, ba người tới trước một tòa thành, cánh cửa lớn cao hơn mười mét chậm rãi mở ra, Fino nắm tay Đỗ Địch An đi vào trong một tòa tháp cao, thuận theo bậc thang uốn lượn, tiến vào một cái trong phòng u ám ở tầng cao nhất.

Dọc theo con đường này nhìn đến rất nhiều người hầu, những người này nhìn thấy hai người Fino đều cung kính gọi “Đại nhân”.

Đỗ Địch An đánh giá gian phòng u ám này, vậy mà không có cửa sổ, cửa thông gió duy nhất cũng bị rèm đen che khuất, có lẽ là đã lâu không nhìn thấy ánh nắng, không khí trong phòng tương đối rét lạnh giống như nhiệt độ thời kỳ đầu mùa mưa tai.

Trong phòng, một thiết bị kim loại đặt cô lập, phía trên được một mảnh vải đen che phủ, Fino tiến vào xốc màn che lên, lộ ra một thủy tinh cầu bóng loáng, hàn khí màu trắng từ dưới thủy tinh cầu bốc lên, thì ra bên dưới là một khối băng.

- Đến, nhóc con.

Fino từ trong giáp da đen lấy ra một thanh đao nhỏ sắc bén quay đầu nhìn Đỗ Địch An nói:

- Tới.

Đỗ Địch An thấy trên mặt hắn y nguyên treo lấy nụ cười, không có sát ý lúc này mới chậm rãi tiến lên, bỗng nhiên trông thấy trong cái thủy tinh cầu gần như trong suốt này lại có một con tiểu côn trùng cực kỳ trong suốt, nếu không nhìn kỹ gần như khó mà trông thấy.

- Đây là quang minh trùng, ưa thích sinh tồn trong hoàn cảnh rét lạnh.

Fino mỉm cười nói:

- Nếu ngươi thật sự là quang minh thể chất, nó sẽ không ăn máu của ngươi.

Nói xong, nắm Đỗ Địch An tay nhỏ đưa lên trên thủy tinh cầu, ngay đỉnh chóp vừa lúc có một lỗ tròn nhỏ, cái thủy tinh cầu này trên thực tế là một cái vật chứa.

Lưỡi đao vạch một cái, Đỗ Địch An cảm giác ngón tay hơi đau, một nhỏ máu tươi từ vân tay rơi xuống, vừa lúc rơi vào bên trong lỗ tròn.

Lúc này, con tiểu côn trùng “Quang minh trùng” kia ghé vào trong thủy tinh cầu ngủ say cũng bị quấy rầy từ trong mộng đẹp tỉnh lại, khẽ ngẩng đầu nhìn về giọt máu tươi, hình như đang ngửi, sau một khắc bò về phía máu tươi.

Thấy cảnh này, Fino biến sắc, một người thanh niên khác cũng nhăn mày lại.

Đỗ Địch An nghĩ đến điều Fino nói trước đó, trong lòng cảm giác nặng nề.

Chỉ thấy con quang minh trùng nhanh chóng bò tới trước máu tươi, ngay sau đó, thân thể của nó dường như bọt biển hút thu máu tuơi, thân thể trong suốt cũng xuất hiện có một vệt đỏ ửng, chỉ là vệt đỏ ửng này rất nhanh liền dần dần biến mất, khôi phục lại như lúc ban đầu.

- Không có khả năng a...

Fino cau mày, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ là quá lâu chưa được ăn, quá đói?

Lưỡi đao trong tay hắn vạch một cái, cắt vỡ ngón tay mình nhỏ một giọt máu xuống.

Nhưng mà con quang minh trùng kia lại nhìn cũng không nhìn một chút, bò về dưới đáy thủy tinh cầu lạnh buốt, cuộn mình.

Fino sắc mặt âm trầm, không nói một lời cầm Đỗ Địch An tay nhanh chóng vạch một cái, máu tưới vừa nhỏ vào thủy tinh cầu thì con quang minh trùng lập tức bò qua hút vào.

- Thật sự không phải!

Fino nhụt chí buông lỏng Đỗ Địch An tay nhỏ, cũng thu hồi tiểu đao.

Một người thanh niên khác nhìn Đỗ Địch An một chút, lạnh lùng nói:

- Xem ra trước kia gia đình ngươi rất không tệ.

Lúc này Đỗ Địch An đã biết đại khái nguyên do, “Quang minh thể chất” trong miệng Fino chẳng qua là kháng thể miễn dịch phóng xạ trong thể cao hơn so với người bình thường một chút, cho nên hàm lượng phóng xạ trong cơ thể thấp hơn người thường, loại thể chất này chính là đám người tự xưng là “Thú Liệt giả” muốn tìm, nhưng mình lại không phải như thế, chỉ là bởi vì hắn vừa từ trong kho đông lạnh đi ra, thời gian tiếp xúc với thế giới này quá ngắn nên hàm lượng phóng xạ trong cơ thể không cao.

Nghe người thanh niên khác nói, Đỗ Địch An lập tức hiểu ý của hắn, trong lòng âm thầm nghiêm nghị, xem ra những người này đã từng điều tra mình, biết mình cùng vợ chồng Julla chỉ là quan hệ nhận nuôi, hơn phân nửa cũng biết mình không sống trong Mai Sơn cô nhi viên bao lâu, sở dĩ nói như vậy, chính là nghĩ lầm cho rằng mình là đứa trẻ bị quý tộc hoặc là gia đình phú hào vứt bỏ, chỉ có những gia tộc ăn uống đều là đồ vật đã được trải qua kiểm tra lặp đi lặp lại, phóng xạ trong đó cực kỳ thấp.

- Không nghĩ tới, chỉ là một đứa trẻ nhà giàu bị vứt bỏ làm ta mừng hụt.

Vẻ mặt Fino tràn đầy thất vọng, thở dài nói.

Nhưng Đỗ Địch An không có thất vọng, một khi trở thành Thú Liệt giả liền phải đi những khu vực nguy hiểm kia, mặc dù không biết có nguy hiểm gì, nhưng tốt nhất là không phải là những nguy hiểm như trong tưởng tượng của hắn.

Một người thanh niên khác nhìn Đỗ Địch An, thanh âm lạnh như băng nói:

- Nhóc con, chuyện nơi đây, ngươi tuyệt không thể nói ra, có biết không, bao quát ba chữ “Thú Liệt giả” này!

Đây chính là quyền hạn áp chế sao? Đỗ Địch An gật gật đầu, nói:

– Ta sẽ kín miệng như bưng.

Thanh niên này thấy hắn nghe lời như thế, sự lạnh lẽo trong mắt cũng hơi nhạt một chút, lạnh hừ một tiếng, hướng Fino nói:

- Còn tốt tên miệng rộng ngươi không có loạn nói quá nhiều, nếu không chỉ có thể “Xử lý” thằng nhóc này.

Nghe nói như thế Đỗ Địch An lạnh cả tim, sinh mệnh của mình vậy mà trong lúc vô tình suýt nữa chôn vùi? Đồng thời cũng cảm thấy phẫn nộ đối với lời nói lãnh khốc của thanh niên này, ở trong mắt đối phương, không có chút tôn trọng nào đối với sinh mệnh!

Chẳng qua rất nhanh hắn liền chán nản, ở cái thế giới này, có lẽ thật là mệnh như cỏ rác đi!

Nghĩ tới đây, hắn càng phát giác mình nên nhanh chóng chế tạo một hai đồ vật bảo mệnh, nếu không ngay cả chết cũng không biết vì sao chết, xuống địa ngục càng không có mặt mũi đối mặt với cha mẹ đã một lần nữa ban tặng cho mình sinh mệnh?

- Hiện tại còn chưa thể chế tạo súng ống, chẳng qua thuốc nổ vẫn có thể...

Trong lòng của hắn âm thầm hiện lên một chút suy nghĩ.

Hai người Fino không chút mảy may nào biết ngay trong đầu đứa trẻ đang đứng bên cạnh bọn họ vừa hiện lên vũ khí kinh khủng như thế nào.

- Ai!

Fino vẫn không xóa đi vẻ tiếc nuối trên mặt được, hướng Đỗ Địch An nói:

- Đi thôi, nhóc con.

Thái độ hắn đã không còn thân thiện nhiệt tình như lúc trước.

- Đi đâu?

- Còn cần hỏi sao, đi địa phương ngươi nên đi, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ cho ta, không cho phép nói với bất kỳ ai về chúng ta, kể cả cha mẹ ngươi, nếu bị chúng ta phát hiện ngươi tiết lộ bí mật mà nói, cũng chỉ có thể trách ngươi quá nấm mốc đi.

- Vậy còn kẻ săn thú thì sao?

Editer: ƯngVinh95

Biên: KhangaCa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK