Con ngươi Tobel co rụt lại, bỗng nhiên đập tay vào trên quầy, lạnh giọng nói:
- Ngươi dùng học sinh của ta làm mồi nhử?
Chris có chút nhún vai,
- Ta không có năng lực lớn như vậy, hơn nữa chúng ta cũng là người quen biết cũ nên ta rất hiểu rõ tính cách của nguơi, lần an bài này là do phía trên quyết định, mà chúng ta chỉ có thể phục tùng.
Tobel tức giận nói:
- Nhưng cũng không thể để một đám trẻ con làm mồi nhử a, biết rõ nơi này có luyện kim thuật sĩ ẩn núp mà còn để một đám trẻ con tới để dẫn dụ bọn họ, đây chính là Quang Minh Giáo Đình sao?
Chris biến sắc, trầm giọng nói:
- Tự mình vọng nghị Quang Minh Giáo Đình chính là tội lớn, ngươi cũng không nên khinh suất! Lại nói, nếu có thể bắt được đám luyện kim thuật sĩ này cũng sẽ ghi lại một bút công huân cho những hài tử này, dù tương lai bọn họ có bị đào thải vẫn có tư cách gia nhập biên chế thủ vệ binh hoặc là trở thành Thập Hoang Giả, khoản công huân này đối bọn họ chính là tài phú quý báu, bình thường muốn lập đuơc công huân cũng không phải dễ dàng như vậy!
- Hừ, nói như vậy thì ta còn phải cảm ơn bọn họ rồi?
Tobel cười lạnh nói.
Chris bất đắc dĩ nói:
- Mặc kệ ngươi cảm ơn hay không thì đây là sự thật, lại nói nếu năm nay thay đổi địa phương khảo hạch thì khác nào đánh rắn động cỏ, đám luyện kim thuật sĩ này có giao thiệp rộng vô cùng, trong quân đội chúng ta cũng có chôn dấu cơ sở ngầm của bọn họ, đám hài tử này mặc dù còn non lắm, nhưng ba năm sau tốt nghiệp, mặc kệ là gia nhập thủ vệ binh hay là Thập Hoang Giả cũng có thể sẽ phải đối mặt với luyện kim thuật sĩ, khi đó bọn họ sẽ là những chiến sĩ xông lên đầu tiên tuyến, không có người nào có thể che chở, đối bọn họ mà nói thì lần này cũng là một lần kinh nghiệm quý báu!
Tobel khẽ nhíu mày hừ lạnh một tiếng, đưa chén gỗ cho lão đầu phía sau quầy, nói:
- Lão La, lại đến một chén.
- Nhìn ngươi "nóng" như vậy, cho ngươi nhiều đá lạnh một tí.
Lão đầu sau quầy cười nói.
Tobel cứng lại, buồn bực không nói gì.
...
...
Ban đêm kéo đến.
Theo mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí trên hoang mạc lập tức hạ thấp xuống, hiệu quả giữ ấm của hạt cát rất kém, nhiệt lượng nhanh chóng phát tán ra. Lúc này, Đỗ Địch An cùng Sam đã dùng mấy cái hòn đá dựng tốt một cái hố lửa, củi đốt là thực vật khô.
Mà phương pháp châm lửa tự nhiên là phương pháp nguyên thủy nhất, đánh lửa.
- Thật đói...
Rage sờ sờ bụng nhìn Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhắm mắt tựa ở cạnh đống lửa, nói:
- Nhịn một chút đi, mười ngày này chẳng mấy chốc sẽ qua đi, mặt khác mếu nói chuyện sẽ đói càng nhanh.
Rage cười khổ một tiếng, cũng nhắm mắt lại.
Migcan ngồi tại bên cạnh đống lửa, cười nói:
- Đều đi ngủ đi, ngủ liền không đói bụng.
- Lại đói lại lạnh, thật khó sống.
Sam nắm quần áo thật chặt, dựa sát vào đống lửa một chút.
Migcan mỉm cười, thỉnh thoảng nhặt củi lên ném vào trong hố lửa, hắn nhớ kỹ Đỗ Địch An đã phân phó luôn phải gìn giữ ánh lửa để tránh dã thú tới gần.
Đêm dài, nhiệt độ không khí thấp hơn, thỉnh thoảng một trận gió thổi đến, mặc dù ngồi ở bên cạnh đống lửa nhưng Migcan vẫn cảm thấy lạnh đến run rẩy, hai chân có chút run run để thân thể sản sinh nhiệt lượng, nhưng mà càng run run hắn bỗng nhiên cảm thấy mắc tiểu.
Hắn nhìn ba người Đỗ Địch An đã ngủ say bèn đứng dậy đi qua một bên, cởi quần vừa muốn đi tiểu, nhưng đột nhiên trong bóng tối có một bàn tay gầy guộc duỗi ra bóp cổ họng của hắn.
Con ngươi Migcan co lại, trái tim nhảy lên mãnh liệt, sợ hãi để hắn gần như muốn trừng rách hốc mắt, chỉ thấy một khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn từ trong bóng tối hiện ra, đôi mắt thâm trầm nhìn hắn, âm thanh khàn khàn nhỏ giọng nói:
- Ngoan, đừng kêu.
Tóc gáy toàn thân Migcan đều dựng lên, muốn kêu cứu mạng nhưng hắn vừa mở rộng miệng thì cổ họng lại bị bóp đến gần như vỡ vụn, muốn kêu cũng kêu không được, chỉ có thể phát ra âm thanh “Cạc cạc” như vải vóc bị xé ra, trong lúc sợ hãi cực độ như thế trong đầu hắn bổng nhiện hiện ra khuôn mặt Đỗ Địch An luôn giữ bình tĩnh từ đầu đến cuối, con mắt bỗng nhiên mở ra, bàn chân ra sức đá về phía sau.
Gót chân phải đá trúng hạt cát mềm mại dưới chân bắn tung tóe đến bên cạnh đống lửa.
Chưa đủ!
Khoảng cách còn chưa đủ!!
Migcan trở nên tuyệt vọng.
Mà lúc này, chủ nhân của bàn tay khô gầy kia cũng chú ý tới Migcan cầu cứu, trong con ngươi âm lãnh xẹt qua một đường lạnh lẽo, một bàn tay khác nâng lên, trong bóng đêm Migcan mượn ánh lửa yếu ớt thấy rõ ràng, đó chính là môt cây chủy thủ!
Sưu!
Thẳng tắp đâm tới!
Bành một tiếng, ngay thời khác đại não Migcan hoàn toàn trống rỗng thì một khối đá ném bay tới nện ở trên cây chủy thủ. Cùng lúc đó, Đỗ Địch An rống to lên:
- Có địch nhân, đứng dậy!
Theo tiếng rống của hắn, Rage cùng Sam lập tức bừng tỉnh nắm tảng đá sau đầu lên, mặt mũi tràn đầy khẩn trương.
Đỗ Địch An gắt gao nhìn chằm chằm thân hình gầy gò lại gù lưng trong bóng tối kia, từ trước đến nay hắn không có ngủ sâu, nhất là dưới hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, đối với việc để Migcan gác đêm cũng không phải là hoàn toàn yên tâm, vừa rồi hắn bỗng nhiên cảm giác có mấy hạt hạt cát tung tóe lên mặt, lập tức thức tỉnh vừa mở mắt ra liền nhìn chỗ Migcan ngồi nhưng người đã không thấy đâu, chờ hắn quay đầu nhìn liền bắt gặp một màn hú hồn, lập tức không chút nghĩ ngợi nhặt một tảng đá bên cạnh đống lửa đập tới, không nghĩ tới vừa vặn đánh trúng.
- Đáng chết!
Thân thể gầy còng xuống kia chính là một lão giả, cả người được bao phủ trong áo khoác đen, chủy thủ trên tay phải rơi xuống mặt đất, cổ tay run nhè nhẹ, kịch liệt đau đớn để đáy lòng của hắn tuôn ra lửa giận đẩy Migcan đang không ngừng giãy dụa qua một bên, từ trong ngực lấy ra một cái bình màu xanh lục rồi mở miệng bình ra, sương mù xanh lục lượn lờ bay lên, hắn nhắm ngay hướng mấy người Đỗ Địch An rồi dụng miệng thổi.
Sương mù xanh lục lập tức bay tới.
Đỗ Địch An biến sắc vội vàng che mũi, vừa muốn nhắc nhở Rage, Sam thì sương mù xanh lục đã bay tới phụ cận, không cách nào mở miệng.
Bịch một tiếng, Migcan đứng gần lão giả lưng gù nhất bị sương mù xanh lục bao phủ chính diện, lập tức ngã xuống.
Con ngươi Đỗ Địch An co rụt lại, vội vàng ngã xuống giả chết.
Lại là hai tiếng bịch bịch, Đỗ Địch An không cần nhìn cũng biết hơn phân nửa là Rage cùng Sam cũng đã hít phải sương mù xanh lục, chỉ là không biết đã hôn mê hay là trúng độc chết rồi.
Trái tim của hắn đập mạnh phanh phanh, đáy lòng tràn ngập khẩn trương cùng nghi hoặc, chẳng lẽ đây cũng là một trong khảo hạch? Nếu là như vậy, hắn tin tưởng ngoại trừ những đại đoàn thể kia, nhưng tiểu đoàn thể khác đều sẽ bị đào thải!
Chẳng lẽ mục đích lần khảo hạch này chính là để mọi người đoàn kết?
Tâm tư Đỗ Địch An nhanh chóng xoay chuyển, không khỏi hối hận, có lẽ ý tứ của phía trên căn bản không phải để bọn họ sinh tồn mười ngày mà là nhìn xem bọn họ phải chăng có đoàn kết hay không?
- Tiểu quỷ đánh chết!
Đúng lúc này, Đỗ Địch An nghe được tiếng bước chân của lão giả lưng gù đi tới phía hắn, lập tức biết hắn chính là muốn báo thù mình ném đá công kích, trong lòng âm thầm kêu khổ.
- Lãng phí một bình thất hồn dược tề của ta, đáng chết!
Chỉ nghe giọng nói thôi Đỗ Địch An cũng biết hắn đang nghiến răng nghiến lợi nói, lúc này trái tim thắt chặc, bàn tay lặng lẽ nắm một mảnh cát, chuẩn bị tùy thời mà động.
Đúng lúc này, Đỗ Địch An cảm giác chân của mình bị một bàn tay gầy guộc bắt lấy, bàn tay hoàn hoàn không có cơ thịt, mắt cá chân hắn bị bóp cực kỳ đau nhức, hắn âm thầm cắn răng, chỉ chờ đối phương xoay người giết hắn sẽ lập tức ném mạnh nắm cát trong tay ra ngoài. Nhưng mà hình như lão giả lưng gù này không có ý muốn giết hắn, chỉ nắm một chân hắn kéo về phía trước.
Đỗ Địch An có cảm giác nặng nề, không biết đối phương muốn đưa hắn đi nơi nào.
Công kích?
Hay là tiếp tục chờ cơ hội?
Editer: ƯngVinh95
Biên: KhangaCa