• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ở chỗ này, ta sẽ dạy các ngươi như thế nào để sinh tồn trong hoàn cảnh không có bất cứ thứ gì cả.

Tobel lạnh lùng nói:

- Hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi tới, ta phá lệ khai ân cho đám người các ngươi cơ hội nhận ban thưởng, chỉ cần trả lời chính xác vấn đề của ta liền có thể nhận được ban thưởng.

Đám trẻ nghe xong hai mắt đều phát sáng lên.

- Vấn đề thứ nhất.

Tobel lạnh lùng thốt:

- Làm sao mới có thể sống sót?

Đám trẻ không không khỏi sững sờ.

Như thế nào sống sót?

Bọn họ chưa hề suy nghĩ qua vấn đề này, từ nhỏ đã được cha mẹ che chở, đến tuổi nhập học thì lựa chọn học viện mình thích, chờ thuận lợi tốt nghiệp liền đi công tác, đây là sớm đã xác định nhân sinh lộ tuyến của mình mà không cần phải suy nghĩ .

- Kiếm tiền!

Một bé gái nhấc tay trả lời.

Những đứa trẻ khác nghe xong lập tức ảo não bóp cổ tay thở dài, đúng vậy a, muốn sống sót đương nhiên là phải học cách kiếm tiền, đáp án đơn giản như vậy mà để cho người khác giành trước!

Tobel y nguyên lạnh nhạt, phun ra hai chữ:

- Sai lầm!

Đám trẻ kinh ngạc, vậy mà không đúng?

- Tìm công tác sao?

Một bé trai trả lời mang tính thăm dò.

Tobel liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Sai lầm! Tiện đây nói luôn, mỗi người chỉ có cơ hội trả lời một lần.

Cả đám trẻ hai mặt nhìn nhau.

Không phải kiếm tiền, cũng không phải công tác?

- Lão sư, ngươi nói sống sót là ở trong tình huống nào?

Một bé gái màu da trắng nõn cau mày suy tư nói.

Tobel nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói:

- Không có tình huống đặt biệt, chỉ cần sống tiếp!

Nghe nói như thế, đám trẻ không khỏi sửng sốt.

Đỗ Địch An cũng khẽ nhíu mày, đầu óc nhanh chóng chuyển động, dựa theo quan sát của hắn thì Tobel hẳn là không cần phải cố lộng huyền hư, mà đáp án trước đó không hề nghi ngờ cũng là chính xác, nếu như nói sai lầm thì chỉ có thể là sai về lối suy nghĩ, như vậy đáp án cũng chỉ còn lại có một.

- Là ăn!

Hắn nhấc tay nói.

Vừa nói xong, đám trẻ chung quanh liền nhìn lại, từng đứa trợn mắt hốc mồm, lập tức có đứa cười khì khì một tiếng.

Ăn?

Ngươi còn có thể trả lời càng ngu ngốc hơn sao?

- Chính xác!

Tobel lạnh lùng nói.

Đám trẻ: “...”

Nhìn đám trẻ trợn mắt hốc mồm, Tobel cười lạnh:

- Đáp án đơn giản như vậy mà chỉ có một người trả lời chính xác, suýt nữa ngay cả phần thường cũng không thể cho đi, trong đầu của các ngươi ngoại trừ nước, chẳng lẽ còn có phân cùng nước tiểu sao?

Đám trẻ sắc mặt khó coi lại có chút không phục, nhưng vừa rồi đã kiến thức qua sự hung ác Tobel nên không có ai dám lên tiếng chất vấn.

Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, lúc đầu ý nghĩ của hắn cũng giống những đứa trẻ khác, đều cho rằng không thể nào là đáp án lại đơn giản đến gần như ngu ngốc như vậy, không nghĩ tới hắn cược thắng.

- Tiếp theo là vấn đề thứ hai.

Tobel lạnh lùng nói:

- Như thế nào mới có thể ăn?

Đám trẻ lại lần nữa kinh ngạc, cái này cũng là vấn đề?

- Kiếm tiền!

Một thanh âm nói thật nhanh, chính là bé gái trước đó, lần này nàng vẫn lựa chọn câu trả lời như cũ.

Những đứa trẻ khác giận muốn dậm chân, đáng chết, trước đó bị lỡ một lần, vậy mà một lần nữa lại bị giành trước.

- Sai lầm!

Tobel y nguyên lạnh lùng thốt.

Cô bé kia sững sờ, có chút không thể tin vào tai của mình, vậy mà lại sai sao?

Những đứa trẻ khác cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh kịp phản ứng mình còn có cơ hội, vội vàng nhấc tay giành đáp.

- Ta ta ta biết, chính là làm việc!

-Hỏi mụ mụ nha!

- Dùng răng trên răng dưới nhai a!

Đứa trẻ cuối cùng nghĩ đến đáp án ngớ ngẩn trước đó của Đỗ Địch An, nghịch hướng mà suy, trả lời.

Tobel không khỏi nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra một tia trào phúng,

- Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn có thể dùng mông nhai đồ ăn sao?

Bé trai này nghe xong lập tức đỏ cả mặt.

- Tất cả đều sai lầm, một đám rác rưởi!

Tobel lạnh lùng nói.

Đỗ Địch An cũng là nghĩ tới những thứ đáp án này, vậy mà tất cả đều sai thì không khỏi rơi vào suy tư, hồi tưởng đến phương thức suy nghĩ lúc trước của mình, bước đầu tiên để sống tiếp chính là ăn như vậy bước đầu tiên để ăn cơm...

- Tìm đồ ăn!

Đỗ Địch An lần nữa nhấc tay nói.

Tobel nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:

- Chính xác!

Đám trẻ lần nữa trợn tròn mắt.

Chỉ đơn giản như vậy?

Chỉ đơn giản như vậy sao???

- Một vấn đề cuối cùng.

Tobel lãnh đạm nói:

- Làm sao tìm được kiếm thức ăn?

Lần này cả đám tự giác nhìn về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An trông thấy những ánh mắt cổ quái nhìn mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lần này hắn sự thật không biết.

Gặp Đỗ Địch An không có ý muốn trả lời, những đứa trẻ khác cũng riêng phần mình cúi đầu suy tư, một lát sau lại lần lượt có người nhấc tay trả lời, đáp án cơ bản là giống như lúc trước, nhất là bé gái trả lời câu “Kiếm tiền”, lần thứ ba vẫn trả lời là kiếm tiền, tựa hồ nàng ôm chết ý nghĩ này nhưng đáp án cuối cùng vẫn sai lầm.

Rất nhanh, một vòng qua đi nhưng gần như không có một người nào trả lời chính xác.

Tobel nhìn quanh một vòng, nói:

- Thế nào, không có người biết sao?

Mấy đứa đứng bên cạnh Đỗ Địch An không khỏi nhìn về phía hắn, biết hắn vẫn chưa trả lời.

Đỗ Địch An cảm nhận được ánh mắt của bọn hắn, thậm chí cảm giác Tobel cũng nhìn hắn một cái, tựa hồ đang chờ hắn trả lời, nhưng lần này hắn thật sự không biết, có thể nghĩ tới đáp án đều bị những người khác trả lời.

- Xem ra là không có.

Tobel gặp Đỗ Địch An không có ý muốn trả lời, liền không chờ đợi nữa, bình thản nói:

- Bước đầu tiên để tìm thức ăn chính là phải học được cách phân rõ đồ ăn, hôm nay lớp đầu tiên chính là dạy các ngươi nhận biết đồ ăn.

Đỗ Địch An nghe đến đó liền hiểu được mục địch của ba vấn đề trên. Thông qua trò chuyện cùng Migcan tối hôm qua đã giúp hắn xác nhận suy đoán của mình, những đứa trẻ khác ở nơi này hoàn toàn không biết bọn họ cũng không phải đến đây để tiến hành đặc huấn thủ vệ binh, mà là đặc huấn “Thập Hoang Giả”, mà Đỗ Địch An từ trong miệng Fino biết được Thập hoang giả liền chính kẻ tìm kiếm tài nguyên ở vùng hoang dã bên ngoài Cự bích, đã như vậy thì tài nguyên tự thân mang theo nhất định sẽ không quá nhiều, cũng vì thế nhất định phải học được như thế nào để sinh tồn nơi hoang dã bên ngoài cự bích.

Nhận biết đồ ăn chính là lớp đầu tiên của bọn họ!

- Lão sư, phần thưởng của ta là cái gì?

Đỗ Địch An gặp Tobel chậm chạp không có tuyên bố, không khỏi nhấc tay hỏi.

Tobel nhìn hắn một cái, nói:

- Mỗi một vấn đề đều dùng bữa sáng để ban thưởng, chúc mừng ngươi đạt được hai bữa sáng, bất quá hôm nay đã qua thời gian bữa sáng, ngươi chỉ có thể chờ đến ngày mai mới có thể sử dụng.

Chỉ là bữa sáng thôi?

Đỗ Địch An có chút ngạc nhiên nhưng lại không biết, ở trong thời gian đặc huấn trong nửa tháng ngắn ngủi sau này, hắn mới sâu sắc cảm nhận được hai bữa sáng là quý giá cỡ nào!

Những đứa trẻ khác nghe được ban thưởng chỉ là bữa sáng, lập tức cảm thấy tâm lý cân bằng một chút.

- Bây giờ đã nghỉ ngơi xong, tiếp tục chạy mười vòng võ đài!

Tobel bỗng nhiên quát khẽ nói.

Đám trẻ không khỏi kinh ngạc, rõ là mới vừa vặn chạy xong, bây giờ lại muốn chạy?

- Thời gian là nửa giờ, mỗi vượt quá năm phút đồng hồ thì chạy thêm một vòng!

Tobel lạnh lùng tuyên bố quy tắc.

- Lão sư, đừng a...

- Lại chạy, ta sắp nôn...

Vài đứa trẻ nhịn không được kêu rên, nhưng rất nhanh liền trở thành "tấm gương" bị đá bay ra ngoài, lập tức học ngoan ra sức chạy với tốc độ nhanh nhất.

Khoé miệng Đỗ Địch An run rẩy, quy tắc này đối với hắn quả thực là vô tình, bất quá hắn mơ hồ đoán được Tobel là đang rèn luyện sức chịu đựng của bọn họ, dù sao dựa theo thuyết pháp của Tobel, nếu là học tập như thế nào để sống sót, như vậy thứ cần được rèn luyện sẽ không phải lực lượng cùng sức chiến đấu mà là tốc độ cùng bền bỉ!

Editer: ƯngVinh95

Biên: KhangaCa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK