Đỗ Địch An được đưa đến một văn phòng sang trọng.
Ngồi bên trong là một ông già có vóc người khỏe khoắn. Khi nam sĩ ưu nhã đẩy cửa vào, một cô gái trẻ xinh đẹp ngồi trên đùi lão nhấm nháp chén rượu nho đỏ thẫm trong tay, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
- Peter, ngươi không biết gõ cửa sao?
Chuyện tốt bị quấy rầy. Lão già vỗ mông cô gái ra hiệu nàng rời đi, xoay người xụ mặt nói.
Nam sĩ ưu nhã mỉm cười và nói:
- Còn ngươi thì không bao giờ khóa cửa.
Lão già trừng hắn một cái, chú ý tới Đỗ Địch An theo sau, nhướng mày nói:
- Đây là Thập hoang giả ngươi lựa chọn a, vì sao mang đến đây?
Peter mỉm cười nói:
- Đây là hạt giống nhân tài trong nhóm tân sinh lần này. Hợp đồng của hắn cần được sửa đổi, yên tâm, nó nằm trong phạm vi cho phép.
- Ồ?
Lão già nhìn Đỗ Địch An với vẻ hứng thú nói:
- Tiểu tử ngươi không tệ, thế mà có thể lôi kéo kẻ ưu tú về tập đoàn chúng ta. Bồi dưỡng tốt đi, nói không chừng sau này tập đoàn chúng ta lại có thêm một Liệp thú giả.
Peter mỉm cười và nói với Đỗ Địch An:
- Ngươi cứ tự nhiên ngồi, hợp đồng mới sẽ được mang đến ngay.
Nói xong, hắn hướng lão già nói:
- Huy chương và nhuyễn giáp chế thức, mang nó ra đây.
Lão già mỉm cười đưa tay kéo ngăn tủ ra, từ trong đó rút ra một bộ nhuyễn giáp màu đen.
Đỗ Địch An ngồi xuống ghế salon bên cạnh, nhìn thấy bộ chế phục này không khỏi nghĩ đến đám người mang hắn đi đặc huấn ba năm trước đây, chế phục bọn họ mặc trên người giống y như đúc bộ chế phục trước mắt.
- Đây là huân chương cùng chế phục Thập hoang giả của ngươi.
Peter đưa quần áo cùng huân chương cho Đỗ Địch An, trong đó có hai cái huân chương khác nhau, nói:
- Đây là huân chương thủ vệ binh, lúc gặp gỡ bình dân ngươi chỉ cần đưa cái huân chương này ra là được, đây là vì che giấu thân phận của ngươi, nếu như gặp gỡ quý tộc hoặc kỵ sĩ, ngươi có thể đưa huân chương Thập hoang giả ra.
Đỗ Địch An nhìn hai cái huân chương trước mắt, thủ vệ binh là huân chương màu bạc, trên khắc hình đao kiếm giao nhau. Mà huân chương Thập hoang giả là màu đen, khắc lấy hình dáng cự bích Sylvia, có mấy phần giống với đồ án trên mặt tiền giấy.
- Ngươi chính là đối tượng vun trồng của tập đoàn Melon chúng ta.
Peter ngồi xuống bên người Đỗ Địch An nói:
- Mỗi khi kết thúc một lần nhiệm vụ, tập đoàn sẽ mang cho ngươi một phần quang minh tuyền thủy, đây là dược thủy cực kỳ đắc đỏ được mua từ Quang Minh Giáo Đình, thứ nước này có thể tịnh hóa giá trị phóng xạ trong cơ thể ngươi, cho nên ngươi không cần lo lắng vấn đề phóng xạ trong lúc làm nhiệm vụ, chờ điểm tích lũy của ngươi đạt tới trình độ nhất định thì tập đoàn sẽ đặc chuẩn cho ngươi một cơ hội tiến vào trường huấn luyện Liệp thú giả, tới lúc đó chỉ cần ngươi có thể kiên trì liền có thể trở thành Liệp thú giả!
Đỗ Địch An sáng mắt lên, không nghĩ tới ngoại trừ “Quang minh thể chất” để trở thành Liệp thú giả mà Fino từng nói đến còn có phương pháp khác để trở thành Liệp thú giả, quả nhiên cơ hội là dành cho người có chuẩn bị, nếu không phải hắn biết mình là tiến hành đặc huấn Thập hoang giả từ trước, về sau sẽ đi ra bên ngoài bức tường đầy rẫy nguy hiểm để chấp hành nhiệm vụ, thì hắn sẽ không liều mạng huấn luyện mình như vậy, tự nhiên cũng sẽ không có được thành tích ưu dị như thế.
- Ta sẽ cố gắng.
Đỗ Địch An tiếp nhận huân chương cùng chế phục, nghiêm túc nói.
- Ta tin tưởng ngươi có thể làm được.
Peter khích lệ nói.
Đỗ Địch An hỏi:
- Liệp thú giả cùng quý tộc, thân phận ai cao ai thấp?
Peter cười nói:
- Điều này phải xem đẳng cấp của Liệp thú giả, lại muốn xem đẳng cấp quý tộc của đối phương, có một chút quý tộc sa sút, nhìn thấy Thập hoang giả ưu tú như ngươi đều phải khách khí nịnh bợ, dù sao thì Thập hoang giả có thể mang đến tài phú cho quý tộc, có thể nói Thập hoang giả chính là công nhân mà quý tộc thích nhất. Bất quá, có một chút cổ lão quý tộc có tài lực hùng hồn, trong mắt bọn họ thì Thập hoang giả không coi vào đâu, chỉ có Liệp thú giả mới có thể thỏa mãn khẩu vị của bọn hắn.
Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ động, nói:
- Liệp thú giả còn có phân chia đẳng cấp?
- Đương nhiên là có, bất quá chờ về sau ngươi sẽ biết, cho nên ngươi nhất định phải nỗ lực đừng cô phụ tập đoàn bồi dưỡng ngươi.
Peter khích lệ nói:
- Trở thành Liệp thú giả, chỗ tốt có được xa so với ngươi nghĩ đến rất nhiều, chẳng những có thể thu hoạch được tư cách ở lại khu buôn bán vĩnh cửu mà bản thân cũng tương đương với một vị quý tộc, nếu tích lũy công huân đủ cao sẽ được thụ phong!
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, mặc dù biết Peter đang ném mồi nhử cho mình, nhưng hắn thật sự tâm động, chẳng qua hắn cũng không phải để ý cái gì mà tư cách ở lại khu buôn bán vĩnh cửu, cũng không phải mơ ước được thụ phong quý tộc, hắn thấy những này chỉ là biểu tưởng hư vinh mà đám người thống trị thế giới này tạo nên mà thôi, hắn chân chính động tâm chính là đặc quyền vốn có cùng lực lượng của Liệp thú giả!
Từ lần đó suýt nữa chết trong tay Liệp thú giả trong lúc kiểm trắc thể chất ba năm trước đây, hắn vô cùng rõ ràng, chỉ có nắm giữ lực lượng mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình mà không bị chi phối cùng chà đạp!
Sống như con kiến hôi hèn mọn, cuối cùng rồi sẽ bị giẫm chết dưới chân đại nhân vật!
Đến lúc đó có hối tiếc cũng đã muộn!
- Thuận tiện nói luôn, nhóm Thập hoang giả các ngươi sẽ chấp hành nhiệm vụ đầu tiên ở bảy ngày sau.
Peter cười nói:
- Ngươi cần biểu hiện tốt một chút, lần này phía trên sẽ rất chú ý thành tích của ngươi, địa điểm cùng thời gian hành động sẽ thông báo sau. Trước đó, đề nghị của ta chính là ngươi lập tức đi tẩy rửa mình rồi đổi một bộ trang phục sạch sẽ, ban đêm ta sẽ đến đón ngươi, giới quý tộc chán ghét bẩn cùng loạn, nhớ kỹ lấy mái tóc cần chải vuốt chỉnh tề.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu,
- Ta sẽ chú ý.
Lúc này, cửa phòng mở ra, cô gái trẻ xinh đẹp lúc trước tiến vào đưa một phần hiệp ước cho Peter.
Peter nhìn một chút, đưa cho Đỗ Địch An nói:
- Xem một chút đi, không có vấn đề liền ký tên.
Đỗ Địch An xem từ đầu tới đuôi một lần, chỗ cần chỉnh sửa mà hắn nói trước đó đã được sửa lại, lúc này tiếp nhận bút lông ngỗng Peter đưa tới, nhanh chóng kí tên của mình vào.
- Giải quyết xong.
Peter thu hồi phần hiệp ước kia, hướng Đỗ Địch An nói:
- Nhớ giữ gìn hiệp ước kỹ, à đúng rồi, đêm này nhớ đeo huy chương trên người, đây là tượng trưng cho thân phận của ngươi, nếu như không tất yếu, tốt nhất đừng để nó rời khỏi thân thể của ngươi.
- Ta hiểu rồi.
- Hiện tại ngươi có thể hội hợp cùng những người khác, sẽ có người đưa các ngươi đến chỗ ở tạm thời.
Đỗ Địch An gật gật đầu quay người rời đi, sau khi ra cửa liền thuận tay kéo cửa phòng lại.
Chờ đến khi hắn về đến đại sảnh, ba người Migcan cùng những người khác cũng đã nhận được chế phục cùng huân chương của riêng mình, hai thứ này không khác gì với cái của Đỗ Địch An, nhìn thấy Đỗ Địch An tới, cô gái trẻ xinh đẹp lúc trước nói:
- Mọi người đi theo ta, bây giờ sẽ mang các ngươi đi chỗ ở lâm thời.
...
...
Bọn người Đỗ Địch An được an bài tại một tòa pháo đài cổ dưới danh nghĩa tập đoàn Melon, hoàn cảnh sạch sẽ thoải mái dễ chịu, có gia phó cùng người làm vườn hầu hạ. Tuy nhiên nơi này chỉ cung cấp cho bọn họ dừng chân ba ngày, ba ngày sau, ngoại trừ Đỗ Địch An thì những người khác đều trở về trong khu dân cư, chờ đến lúc thi hành nhiệm vụ sẽ có xe ngựa của tập đoàn đưa bọn họ đến địa điểm tập hợp.
- Địch An, thật không thể mang bọn ta đi cùng sao?
- Địch An, ngươi không thể trọng sắc khinh bạn.
Migcan cùng Rage nhìn thấy Đỗ Địch An ăn mặc chỉnh tề liền biết hắn sắp đi tham gia quý tộc tụ hội, cả hai cùng kêu lên.
Đỗ Địch An sửa sang lại ống tay áo, nghiêng người soi soi tấm gương, cảm thấy khá hài lòng liền nhìn Migcan nói:
- Làm phiền lấy đôi giày cho ta.
Migcan gào khóc nói:
- Hiếp người quá đáng!
Gào xong, hắn quay người đạp đạp cầm đôi giày đen đưa cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An mặc chỉnh tề, từ bên cửa sổ lâu đài nhìn thấy xe ngựa đã tới, lúc này vẫy tay với ba người Migcan nói:
- Ta đi.
Xuống lầu rời khỏi lâu đài, mang huân chương trên vai.
- Không tệ lắm, cách ăn mặc rất anh tuấn.
Peter vén rèm xe lên, cười tủm tỉm nói.
Đỗ Địch An mỉm cười nhảy lên xe ngựa.
Cũng không lâu lắm, xe ngựa đi vào một nơi yên tĩnh trong khu buôn bán, nơi này có một tòa lâu đài cực kỳ to lớn, bên ngoài trang viên là mặt tường cao lớn bảo hộ, phía trên treo một loạt đèn lồng, mười mấy chiếc xe ngựa quý tộc tinh xảo dừng ở trang viên, có gia phó chăm sóc.
Lúc Đỗ Địch An cùng Peter đến thì yến hội đã bắt đầu, trong trang viên ẩn ẩn có âm nhạc du dương bay ra.
Peter cười cười,
- Xem ra chúng ta tới hơi trễ, đi vào đi, nhớ kỹ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Đỗ Địch An gật gật đầu.
Peter đưa ra thân phận cùng thiệp mời liền mang Đỗ Địch An tiến nhập trang viên, thuận theo con đường nhỏ đi vào đại sảnh yến hội, có tùy tùng chuyên môn giúp bọn họ mở cửa lớn ra, ánh sáng vàng son lộng lẫy đập vào mặt, bên trong loáng thoáng có tiếng âm nhạc phiêu đãng mà ra, yên tĩnh mà uyển chuyển.
- Chính là bài《 ánh trăng mỹ nhân 》của đại sư Hải Đốn! Peter sáng mắt lên vội vàng đi vào trước.
Đỗ Địch An vừa muốn đuổi theo, trước mắt bỗng nhiên có một bóng người cao lớn đi qua, suýt nữa đụng vào trên người đối phương, ngẩng đầu nhìn lên, chính là một vị trung niên quý tộc ăn mặc quần áo tơ lụa tinh xảo, ngón tay mang theo một chiếc nhẫn phỉ thúy.
- Tiểu tử, không có mắt sao?
Trung niên quý tộc lườm Đỗ Địch An một cái, khi thấy huân chương Thập hoang giả trên vai Đỗ Địch An thì nhướng mày,
- Ai cho ngươi vào đây?
Dịch: ƯngVinh95
Biên: KhangaCa