- Nhiều như vậy? Vợ chồng Julla sửng sốt.
Một ngân tệ tương đương với một trăm đồng tệ, mà một tháng tiền lương của Gray cũng chỉ có hai ngân tệ. Còn tiền lương của Julla cao một chút nhưng cũng chỉ có ba ngân tệ, trừ phi may mắn đến nhà đại phú hoặc Lĩnh Chủ khám bệnh mới thu nhập hơn được một chút. Mười ngân tệ đã tương đương với hai tháng tiền lương của vợ chồng họ.
- Ngươi cần nhiều tiền như vậy để làm gì?
Gray cau mày nói.
- Nhiệm vụ ta làm cần đến số tiền này. Chờ khi hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ trả lại cho các người.
Đỗ Địch An nghiêm túc nói.
Julla cùng Gray liếc nhìn nhau bất đắc dĩ nói:
- Tốt a, coi như là phí chúc mừng ngươi. Bất quá ngươi phải đáp ứng ta, không được cầm số tiền này đi làm việc xấu.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng biết số tiền kia xác thực rất nhiều. Vợ chồng Julla có thể cho hắn hoàn toàn là vì xem trọng hắn trở thành thủ vệ binh, Nếu không hài tử bình thường làm sao có thể xin được hai tháng tiền lương của cha mẹ, vả lại còn không nói rõ nguyên nhân.
Ngày kế tiếp.
Đỗ Địch An giấu trong người mười ngân tệ, sáng sớm đã đi ra ngoài, tới phiên chợ mạo hiểm giả bên nam khu dân cư.
Mặc kệ là khu dân nghèo hay khu dân cư, hoặc là khu buôn bán, tất cả đều chia thành bốn khu vực đông tây nam bắc. Mỗi khu vực đều cực kì rộng lớn, tới nam khu dân cư. Cái gọi là phiên chợ mạo hiểm giả chính là phiên chợ của bình dân tự do giao dịch, có giấy phép kinh doanh của thương hội. Hàng hóa nơi này đều là vật do bình dân từ khu sinh hoạt tới gần cự bích để tìm.
Không khí tại khu vực ngoài rìa dày đặc bức xạ hạt nhân, chỉ có một ít mạo hiểm giả nguyện ý tới đây. Nghề nghiệp mạo hiểm giả thường không làm lâu dài, bình thường chỉ làm mấy lần rồi sẽ về hưu. Dùng số tiền kiếm được để chữa trị thân thể đang bị ăn mòn và dưỡng già.
Bất quá Đỗ Địch An cũng không cần lo lắng bức xạ hạt nhân nơi đó. Hắn điều tra tư liệu và có được công thức chế tạo bộ nhuyễn giáp màu đen kia. Nguyên liệu chế tạo chủ yếu là chì, chì là một kim loại có mật độ cao nên chống lại bức xạ hạt nhân rất tốt, có thể thoải mái ra vào ngoài rìa khu vực. Dù sao cùng bên ngoài cự vách tường so sánh thì phóng xạ bên ngoài rìa kia không đáng được nhắc tới.
Bất quá mặc dù có chế phục bảo hộ, nhưng dù sao cũng phải hô hấp không khí ô nhiễm nơi đó. Khu vực đó còn cách khu sinh hoạt quá xa, giá tiền thuê xe ngựa để đi qua sẽ không nhỏ. Ngoài ra còn có động vật bị nhiễm phóng xạ ẩn núp, mười phần nguy hiểm. Đỗ Địch An không muốn tự mình đi qua.
Thuê xe ngựa hết năm đồng tệ, Đỗ Địch An tới phiên chợ mạo hiểm giả trước. Nơi này xe ngựa lui tới rất nhiều, náo nhiệt phi thường, xa xa đã có thể nghe được tiếng rao hàng ầm ĩ.
Những chiếc nệm trên mặt đất phủ đầy những đồ vật, có quần áo cùng đồ chơi búp bê vải của người khác tự chế, có tảng đá màu sắc kỳ lạ, có thịt động vật hiếm thấy được sấy khô.
Đỗ Địch An đi dạo trên một con đường nhỏ.
Nửa giờ sau, rốt cục Đỗ Địch An đã tìm được mấy khối khoáng thạch lưu huỳnh thô ráp tại một gian hàng cùng với diêm tiêu màu trắng. Về phần bột phấn than củi hắn có thể tự mình chế tác, không cần lãng phí tiền mua sắm.
Lão bản này chính là một trung niên nhân có nước da đen kịt, dáng người gầy gò, tóc tai rối bời, hốc mắt sâu hóm. Trên tay có một vùng lấm tấm điểm đỏ giống như nhiễm phải một căn bệnh gì đấy. Hắn lấy ống tay áo dài để che khuất nhưng khi đưa tay đã lơ đãng để lộ ra.
Đỗ Địch An xem qua đã biết đây là bởi trong thân thể có hàm lượng phóng xạ cực cao, phân nửa sẽ không sống được mấy năm nữa, trừ phi được Quang Minh Giáo Đình trị liệu.
Qua một phen cò kè mặc cả cuối cùng Đỗ Địch An với giá một ngân tệ cùng hai mươi đồng tệ mua toàn bộ diêm tiêu cùng lưu huỳnh khoáng thạch trong quầy hàng này. Phần lớn tiền bỏ ra để mua diêm tiêu, mất tới một ngân tệ.
"Lưu huỳnh này vẫn cần bản thân đi tinh luyện, chờ khi mài ra thành bột phấn có lẽ chỉ đủ cho một bao thuốc nổ. Mặt khác lúc ra ngoài thu thập, trên thân ngoại trừ đồ ăn cùng binh khí thì cơ bản không được mang theo những vật khác. Hắc hỏa dược có thể đưa vào không nhiều, tạm thời trước hết chỉ mua như vậy."
Trong lòng Đỗ Địch An tính toán nói.
- Tiểu gia hỏa, những vật này thật nặng, ngươi muốn gọi xe hay người lớn nhà ngươi tới cầm giúp ngươi, có muốn ta giúp đỡ không? Trung niên nhân đen gầy sau khi thu tiền liền cười nói.
- Không cần.
Đỗ Địch An một tay xách cái túi chứa đầy nguyên liệu lên, bên trong nặng ước chừng hai mươi cân, vậy mà trong tay hắn nhẹ như không, trực tiếp xoay người rời đi.
Trung niên nhân đen gầy há to mồm, con mắt nháy nháy.
Cũng không mất nhiều thời gian Đỗ Địch An đã mua được chút công cụ luyện kim cơ bản tại những gian hàng khác. Tác dụng của những công cụ này trong mắt người bình thường không có quan hệ gì với luyện kim mà là khí cụ phổ thông. Ví dụ như lưu huỳnh thạch Đỗ Địch An dùng để mài nghiên chính là vật mà y sinh dùng để mài nhỏ thuốc.
Sau khi mua sắm đã không sai biệt lắm, Đỗ Địch An dạo phiên chợ, thuận tiện xem nơi này có vật dụng gì mà ngày sau cần có thể trực tiếp tới nơi này mua sắm. Đến trưa Đỗ Địch An quay người rời đi, chuẩn bị trở về ăn cơm.
- Lão bản, tảng đá vụn này ngươi bán cho ta với giá một đồng tệ đi, van xin ngươi!
Bỗng nhiên một thanh âm nam hài non nớt vang lên.
Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy có một nam hài cường tráng thấp hơn mình nửa cái đầu đang đứng bên cạnh một gian hàng. Trong tay hắn mang theo một túi nhỏ, giờ phút này trong tay hắn là một khối đá màu đen thô ráp to bằng nắm tay.
- Không được không được!
Ông chủ gian hàng đó là một người trẻ tuổi gầy lùn, liên tục lắc đầu nói:
- Đây là quặng sắt, mặc dù phân lượng rất ít nhưng ít ra bán cũng được hai đồng tệ.
- Lão bản, coi như đây là quặng sắt thì cũng chỉ là một khoáng thạch, cũng không phải là sắt. Một khối khoáng thạch nhỏ như này tinh luyện ra cũng không được bao nhiêu, một đồng tệ là ngươi đã rất lời rồi.
Nam hài cường tráng thay đổi sách lược, thuyết phục:
- Mà một khối khoáng thạch nhỏ như vậy, căn bản dã luyện trong nhà xưởng cũng không cần, cũng sẽ không ai đến mua. Ngươi bán cho ta còn có thể kiếm được tiền, nếu như không ai mua thì ngươi cũng chỉ có thể ném đi.
Người gầy lùn trẻ tuổi này đã bị hắn thuyết phục, có chút do dự, cuối cùng vẫn nói:
- Tốt.
Nam hài cường tráng nhếch miệng cười một tiếng, sảng khoái trả tiền, sau đó cất vào trong túi, quay người rời đi.
Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, chuẩn bị quay người rời đi, thân ảnh chợt dừng lại. Bỗng nhiên xoay người lại, nhìn qua cổ tay nam hài cường tráng cõng cái túi kia có một đồ án móc câu màu đen cực nhỏ.
- Luyện kim học đồ?
Đỗ Địch An ngơ ngẩn, không nghĩ lại gặp phải một luyện kim học đồ tại chỗ này. Bên trong bản chép tay của Losader, hắn hiểu một chút thói quen cùng cách sống của luyện kim thuật sĩ. Ấn tượng nhất với hắn chính là trên thân mỗi luyện kim thuật sĩ đều sẽ có đồ án hình xăm. Đây là tiêu chí luyện kim thuật sĩ, cũng là một phương thức nhập môn cơ bản để bước vào con đường này!
Phương pháp xăm hình này vô cùng cổ lão, dùng thực vật hoặc thuốc bột trộn ra nước màu đen, sau đó rót vào bên trong da. Đồ án phác hoạ ra tùy ý, cho dù là nhỏ một chút hay thậm chí không có hình dạng lộ tuyến gì cũng coi như tiêu chí.
Mặc dù ngoài luyện kim thuật sĩ còn có quý tộc cùng Quang Minh Giáo Đình nắm giữ phương pháp xăm hình này, nhưng hình xăm của bọn họ khác biệt với luyện kim thuật sĩ. Bọn họ tuyệt đối sẽ không lấy màu đen xăm hình.
Một khi xăm màu đen lên thân mình, mặc kệ ngươi là quý tộc hay là người Quang Minh Giáo Đình, đều sẽ xử trí theo thân phận của luyện kim thuật sĩ. Có thể nói đây là một minh chứng tuyệt đối!
Tương tự như vậy, nếu trên thân thể ngươi không có hình xăm màu đen thì cho dù ngươi thực sự là luyện kim thuật sĩ cũng sẽ không được những luyện kim thuật sĩ khác thừa nhận.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua phương hướng nam hài cường tráng kia rời đi, ánh mắt hơi chớp động. Cuối cùng quyết định vác theo túi đay, lặng lẽ đuổi theo.
Dịch: Jokerking
Biên: Khangaca