• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!!”

Một tiếng kêu to kinh hoảng vang lên.

Đỗ Địch An giật mình vội vàng quay đầu nhìn lại thì đã thấy Migcan bị hai con phệ cốt thử bao vây ngã nhào xuống đất. Rage và Sam không dám dùng đoản kiếm vì lo lắng ngộ thương Migcan.

Đỗ Địch An biến sắc vội vàng rút đoản kiếm ra, quay người vọt tới.

- Cút ngay!!

Đỗ Địch An hét lớn một tiếng, giày kim loại đá vào đầu một con phệ cốt thử, bành một tiếng, con phệ cốt thử kia lập tức ngã ngửa ra sau. Rage nhắm cơ hội vội vàng nhào tới, đè con phệ cốt thử xuống, hung hăng đấm vào đầu nó.

Sam gắt gao túm cái đuôi của con phệ cốt thử còn lại, không cho nó leo lên mặt Migcan.

Đỗ Địch An đã có kinh nghiệm ứng đối, cúi xuống túm chân sau con phệ cốt thử, ra sức nhấc lên rồi đập mạnh xuống đất, cái đầu nhỏ của nó bị dập xuống đất, giãy dụa cũng vì thế mà yếu đi nhiều.

Đỗ Địch An gầm nhẹ, liên tục nện không cho con phệ cốt thử này cơ hội thoát khỏi tay mình.

Sau mấy chục lần quăng nện liên tục, con phệ cốt thử này dần dần ngừng động đậy, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, máu tươi thẩm thấu ra từ trong bộ lông nhuộm đỏ mặt đất.

Lúc này, Migcan cũng đã bò dậy phối hợp với Rage, đâm chết con phệ cốt thử còn lại.

Đỗ Địch An nhìn con phệ cốt thử bất động trong tay, cầm đoản kiếm lên bổ thêm mấy kiếm mới thở phào nhẹ nhõm đặt mông ngồi dưới đất, hắn cảm thấy cánh tay tựa như sắp đứt rời, toàn thân nhũn ra không còn chút sức lực, mệt mỏi không ngừng thở dốc, khẩu trang ngăn cách không khí khiến hắn có cảm giác thiếu oxi cùng mê muội.

Migcan cũng ngồi bên cạnh hắn, hai người dựa lưng vào nhau thở dốc.

Rage và Sam có vẻ tốt hơn một chút, hai người còn bảo lưu lại không ít thể lực, chỉ là nhìn mấy cỗ thi thể phệ cốt thử trên mặt đất, vẫn chưa tỉnh hồn, sắc mặt tái nhợt.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Migcan vuốt tóc, thở hào hển nói:

- Mẹ nó thật sự là quá nguy hiểm, kém chút nữa liền rạch nát cổ họng của ta, mấy con chuột chết tiệt.

Đỗ Địch An cũng dần dần hô hấp như bình thường, quay đầu nhìn hắn một cái nói:

- Lần này may mà có ngươi.

Migcan tức giận nói:

- Ngươi nói gì vậy.

Đỗ Địch An cười một tiếng, không nói gì nữa.

Rage vẫn còn sợ hãi nói:

- Không ngờ trong này lại có nhiều phệ cốt thử như vậy, chẳng lẽ những Thú Liệt Giả kia đều không thấy a, cái này mà gọi là “Quét sạch” sao?

Sam cảm khái nói:

- May mà nhuyễn giáp trên người chúng ta tốt, không bị xé mở nếu không hậu quả khó mà lường được.

Đỗ Địch An nhìn thi thể con chuột ở phía trước, nghĩ lại trận chiến lúc trước, không khỏi nắm chặt nắm đấm, quá kém, biểu hiện của mình quá kém, nếu không phải Migcan kịp thời kêu lên thì mình đã bị đánh lén.

- Ngươi làm được như vậy đã là rất ưu tú rồi, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ngươi phải chiến đấu như vậy, ngay cả người trưởng thành bị một chó dữ thông thường lao tới thì cũng sẽ hoảng hốt thất thố.

Tự trách nhưng đồng thời đáy lòng hắn cũng tự trấn an mình. Có điều Đỗ Địch An ngay lập tức bóp chết thanh âm mềm yếu này, hắn cắn chặt môi để cho cảm giác đau xâm nhập não bộ, hắn muốn để cho bản thân nhớ kỹ sinh mệnh chỉ có một lần!

Trước mặt Tử Thần, ưu tú và thất bại đều không có ý nghĩa, chỉ có lực lượng mới giúp bản thân sống sót!

Hắn bỗng nhiên minh bạch vì sao mà người ta chỉ tuyển chọn thập hoang giả từ khu dân cư cùng khu dân nghèo. Bởi vì xác suất tử vong của công việc này quá cao! Mặc dù lần này bọn họ gặp nguy hiểm chủ nếu là vì bọn họ tới khu số 8 vừa mới được “Quét sạch”, nếu đi khu số 9 đã được thu thập mười lần thì tỷ lệ gặp phải những quái vật này liền sẽ xuống rất thấp.

Nhưng nguy hiểm thấp cũng mang ý nghĩa thu hoạch thấp!

Đây là một cái nghề nghiệp mà nguy hiểm đi đôi với thu nhập!

Điều này rất công bằng.

Trải qua trận chiến vừa rồi, trong lòng Đỗ Địch An vẫn có chút e ngại tử vong, lần này gặp phải phệ cốt thử, lần sau rất có thể sẽ gặp quái vật càng thêm đáng sợ? Có nên đi theo đoàn đội, đàng hoàng lăn lộn đến khi nhiệm vụ kết thúc liền trở về?

Hắn nhìn cửa thủy tinh vỡ vụn của siêu thị, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý định lùi bước, nhưng rất nhanh, hắn nghĩ tới cánh tay phải của mình, nghĩ đến vết sẹo kia, ánh mắt hắn lập tức kiên định, chống đất bò lên nói với ba người Migcan:

- Đi vào đi, vừa rồi gây ra động tĩnh lớn như vậy, quái vật bên trong hẳn là đều đi ra cả rồi, thế nhưng có lẽ vẫn còn vài con núp trong bóng tối, mọi người cẩn thận một chút.

Mig, Rage, Sam ba người không nghĩ tới Đỗ Địch An còn dám tiến vào nên hơi giật mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của hắn, ba người do dự một chút liền đi theo, nắm chặt đoản kiếm tùy thời chuẩn bị chống cự tập kích.

Đúng lúc này ——

“A a!!”

một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến từ chỗ đường đi, tại phế tích thì tiếng kêu này vô cùng vang dội.

Đỗ Địch An bốn người sững sờ, lập tức nghĩ đến bọn họ vừa gặp phải phệ cốt thử, lần này lại nghe thấy tiếng kêu thê lương, không hề nghi ngờ rằng đối phương cũng gặp ma vật, trong nhất thời, mấy người có chút do dự chẳng biết có nên đi qua hổ trợ hay không.

Đỗ Địch An phát giác đáy lòng do dự, đột nhiên run lên, não bộ nhanh chóng suy tư một cái, nói:

- Đi qua nhìn một chút, có tình huống không tốt là lập tức rút lui!

Migcan ba người vốn dĩ cũng đang do dự, nghe thấy hắn nói lập tức gật đầu, trong lòng như bỏ được một khối đá.

Mấy người theo phương hướng của tiếng kêu thảm thiết mà chạy tới, lập tức trông thấy thập hoang giả từ những tòa nhà khác cũng xông ra, chạy về phía có tiếng kêu thảm.

Rất nhanh, khoảng cách tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, chính là một ngã rẽ, Đỗ Địch An lập tức giảm tốc độ đánh ra một cái thủ thế. Mig, Rage, Sam ở phía sau lập tức hiểu ý, đều chạy chậm lại, đi theo Đỗ Địch An chậm rãi tới gần.

Vòng qua chỗ ngoặt, Đỗ Địch An thăm dò nhìn sang, con ngươi lập tức co rụt, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.

Chỉ thấy trước cửa một cái cửa hàng tàn phá, có hai bóng người đang vặn vẹo trên mặt đất, theo thứ tự là một nam một nữ. Nhưng mà, người phía trên áo quần rách rưới, lộ ra làn da màu xám trắng, tóc tai bù xù, ngón tay biến thành lợi trảo bén nhọn đúng là một hành thi!!

hành thi còn sống!!!

Giờ phút này, nữ hành thi này nằm sấp trên người thanh niên đang thống khổ giãy dụa, ngụm lớn gặm ăn ngực hắn, lấy thị giác của Đỗ Địch An có thể thấy cực kỳ rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy lúc đối phương cắn xé bứt lên từng mạch máu, máu tươi không ngừng phun ra từ ngực thanh niên kia nhuộm đỏ cả miệng và cổ con hành thi.

Bên cạnh thanh kia còn có một nữ nhân mặc chế thức nhuyễn giáp màu đen đang nằm, thân thể không nhúc nhích dường như cô ta đã chết.

Mà cách đó hơn mười mét, có một người thanh niên khác đang đứng, giờ phút này hắn đang từng bước một lui về phía sau, hai tay bịt chặt lấy miệng, dường như không dám để cho tiếng kêu sợ hãi của mình phát ra.

Dịch: Thành

Biên: Khangaca

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK