Chu Chính Hàm:"Thật ra Đức phi cũng rất được. So với Hoàng quý phi thì đáng tin hơn nhiều."
Chu Chính Hàm đặt đũa xuống bắt đầu kể cho nàng nghe chuyện xưa, lúc Tiết Nhan vẫn còn là nữ nhi phủ Tiết hầu.
Hắn lúc này vẫn là thái tử đương triều, hắn và lão Tiết hầu trên thương trường có giao tình không nhỏ, lão Tiết từng cứu ngoại công hắn Võ đại nhân một mạng. Lúc lão Tiết hầu ngã bệnh, hắn luôn thay Võ đại nhân qua lại thăm nom.
Lão Tiết hầu công danh rạng rỡ, cả đời chỉ có một thê tử là Thiều Lan quận chúa. Sau khi quận chúa qua đời, niềm canh cánh lớn nhất trong lòng ông chính là Tiết Nhan.
Đại khái ý tứ của Tiết hầu muốn là trước khi qua đời, tìm cho nữ nhi một chỗ để nương thân. Nhưng Tiết Nhan theo ông ấy ra chiến trường từ nhỏ, tính khí không giống như các thiên kim khuê các trong kinh thành.
Tìm đi chọn lại, Lưu gia phủ bá tước cũng chấp thuận hôn sự này, lão Tiết hầu vui mừng khôn xiết.
Tiết Nhan lúc này ngồi bên giường bệnh, lầm bầm lẩm bẩm:"Con cứ không gả cho Lưu gia, đám công tử huân quý trong kinh này người nào người nấy yếu ớt như con gà bệnh. Con mới không gả, thà làm bà cô già."
Lão Tiết hầu bị chọc giận đến ho thành tiếng, Tiết Nhan mới chịu ngậm miệng.
Chu Chính Hàm không còn xa lạ gì với nàng ấy, miệng lưỡi tui hơi thẳng thắn nhưng vẫn là cô nương tốt.
Vốn dĩ mọi chuyện cũng không có gì.
Cho đến khi lão hầu gia phát hiện, Lưu gia chấp nhận hôn sự này cũng chỉ vì số hồi môn kết xù của hầu phủ. Lưu nhị gia kia đi uống rượu hoa, bên ngoài nói rằng nữ nhi Tiết phủ là một người đanh đá chu ngoa, nếu không phải vì số hồi môn lão Tiết hầu chuẩn bị thì ai thèm lấy nàng ấy.
Lời này truyền tới tai lão Tiết hầu. Chuyện này làm lớn, cuối cùng đôi bên kết thúc không vui.
Tiết Nhan ngồi bên thềm viện, chống cằm cau mày. Chu Chính Hàm vừa thăm xong lão hầu gia, vừa hay đi đến.
"Hôn sự này không thành, ta thay Tiết hầu tìm cho muội hôn sự khác."
Tiết Nhan ai oán nhìn hắn:"Huynh đừng rước phiền cho ta nữa, ta đã đủ mệt mỏi rồi."
Chu Chính Hàm ngồi xuống bên cạnh nàng ấy:"Muội không muốn gả đi thật sao?"
Tiết Nhan mím môi, ngước nhìn mái hiên hầu phủ, bầu trời bên ngoài xanh thẳm bao la.
Khát vọng của nàng, không phải nơi phồn hoa kinh thành. Là như cánh chim bay lượn, tự do giữa trời xanh.
Lão Tiết hầu không hiểu.
Mà không phải không hiểu, là ông ấy cũng biết bầu trời ngoài kia thân nữ nhi làm sao chống đỡ, không nỡ để nàng ấy ở bên ngoài chịu khổ.
Mấy tháng sau Chu Chính Hàm đăng cơ, lão Tiết hầu lại lần nữa tìm hắn. Hắn và ông ở trong thư phòng nói chuyện mấy canh liền, trước khi lão hầu gia rời đi còn mang theo một đạo thánh chỉ.
Ngày hôm sau Chu Chính Hàm triệu Tiết Nhan tiến cung, hắn nói:"Trẫm bảo hộ cho muội phú quý vinh hoa, muội cũng có thể lựa chọn tự do bay lượn. Đương nhiên quyết định đều nằm ở chỗ muội, hãy suy nghĩ kỹ càng."
Một tháng sau đó, lão Tiết hầu qua đời.
Hắn cứ nghĩ Tiết Nhan sẽ chọn tự do, dù sao ở lứa tuổi của nàng ấy cảm thấy làm theo ý thích của mình mới là tốt nhất. Nhưng không ngờ nửa năm sau, Tiết Nhan lại mang theo thánh chỉ tiến cung.
"Có lẽ muội ấy đã nghĩ thông."
Triều Thanh Diên lắc đầu:"Không phải, Đức phi chỉ muốn làm cho lão Tiết hầu ở trên trời được yên tâm."
Tấm lòng phụ mẫu lớn như biển rộng, Tiết Nhan không muốn phụ thân nàng ở nơi chín suối còn phải lo lắng không an.
Vậy có thể lý giải, vì sao Chu Chính Hàm ít khi đến Vũ Tri cung. Hắn cũng chưa từng cùng nàng ấy viên phòng. Đức phi dưới sự bảo bọc của hắn, yên bình sống trong hậu cung đã là đủ.
"Trẫm đã nhiều lần nói, nếu như muội ấy muốn rời khỏi hoàng cung, trẫm sẽ giúp muội ấy sắp xếp thật tốt."
Triều Thanh Diên rót cho hắn ly trà, Chu Chính Hàm uống cạn:"Kết quả muội ấy nói, ở đây có ăn có mặc lại có trẫm chống lưng. Muội ấy chỉ muốn làm con cá mặn, kêu trẫm đừng quản nhiều."
Triều Thanh Diên bật cười khúc khích.
Chu Chính Hàm đen mặt:"Trẫm không phải lo lắng muội ấy chăm sóc Vĩnh Dư không tốt. Trẫm chỉ sợ muội ấy dạy dỗ Vĩnh Dư thành một Tiết Nhan thứ hai."
Triều Thanh Diên vỗ vai hắn:"Biết đâu Đức phi nuôi đại công chúa rồi sẽ thay đổi tính tình thì sao? Hoàng thượng cứ suy nghĩ lại đi."
Chu Chính Hàm trăn trở một lúc, đồng ý với Triều Thanh Diên sẽ suy nghĩ lại. Hắn cũng không hỏi vì sao nàng không nhận nuôi dưỡng Vĩnh Dư, nhưng sét theo tính khí của nàng có lẽ là do bản thân chưa sẵn sàng.
.........
Phốc!
Ngựa hí ầm trời, Đình Tê thúc ngựa hướng về phía trước. Đằng sau hắn là bốn năm tên hắc y nhân ra sức đuổi giết, Đình Tê trên người đã có vết thương chỉ biết bán mạng mà chạy. Người đằng sau đuổi giết như tử thần, đến bên bây giờ Đình Tê cũng không biết mình đã gây ra chuyện gì lại khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh này.
Ngay khi mũi tên từ đằng sau lao tới, Đình Tê vẫn giữ lại ý chí cuối cùng. Hắn chỉ muốn hồi kinh chúc thọ tổ mẫu, rốt cuộc tại sao lại đến bước đường này?
Keng!
Một mũi tên từ hướng khác lao tới, mang theo uy lực chuẩn xác ngăn công kích của kẻ thù ác. Hắc y nhân hướng về phía đó, chiến mã của đối phương mang dây cương màu hoàng kim. Đình Tê còn chưa hiểu chuyện gì, hắc y nhân vội kêu lên:"Rút lui!"
Những hắc y nhân khác nhìn về phía Đình Tê, không cam lòng mà nhận lệnh. Đình Tê nhờ đó, giữ được một mạng.
Ngay khi hắc y nhân lùi lại, phía bên người cưỡi chiến mã lập tức hạ lệnh đuổi theo. Đình Tê cuối cùng cũng hiểu vì sao đám hắc y nhân bỏ chạy, dây cương màu hoàng kim mang theo biểu tượng của triều đình.
Lúc này Đình Tê mới nhìn ra dáng vẻ người đó là một nam tử. Trong màn đêm tối dần lộ ra ánh sáng của đèn lồng, Đình Tê kinh ngạc hành lễ, đối phương cũng có phản ứng không khác.
"Gặp qua vương gia."
Chu Chính Thừa hạ gươm xuống, sắc mặt non trẻ của hắn vẫn không giấu được vẻ hiếu kỳ:"Bổn vương nhận ra ngươi. Ngươi là con trai của Niên thượng thư có phải không?"
"Vâng, thảo dân là Niên Đình Tê. Trước khi đến Sơn Không học đạo từng gặp qua vương gia vài lần."
Chu Chính Thừa gật đầu:"Ngươi không ở Sơn Không học đạo, đêm hôm sao lại ở đây? Còn bị người ta truy sát?"
Nhìn cánh tay đầy máu của Đình Tê, Chu Chính Thừa sai người giúp hắn băng bó. Cũng may vết thương không nghiêm trọng, dưỡng vài ngày là không sao. Đình Tê ổn định xong mới dám trả lời:"Thảo dân trên đường hồi kinh chúc thọ tổ mẫu. Vừa rời khỏi Sơn Không liền bị truy sát, tiểu đồng bên cạnh..."
Một mình chạy đến đây, có lẽ thư đồng của Đình Tê cũng đã bị đám hắc y nhân giết chết. Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, nhất định là muốn đoạt mạng cho bằng được mới thôi. Rốt cuộc là thù hận gì lớn đến mức này?
Chu Chính Thừa tặc lưỡi:"Mạng ngươi cũng lớn, nếu không phải hoàng huynh một hai muốn ta đem giúp huynh ấy vài thứ thì ta làm sao đi cửa Bắc vào kinh thành, trùng hợp cứu được cái mạng nhỏ của ngươi."
"Đại ân này của vương gia, thảo dân xin ghi nhớ."
Chu Chính Thừa xua tay.
Lúc này đám thuộc hạ mới quay lại, xui xẻo là đám hắc y nhân đều đã chạy thoát. Kết quả cũng không ngoài dự đoán.
Chu Chính Thừa nhắc nhở Đình Tê:"Ngươi cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc là người nào có thâm thù đại hận với ngươi, hoặc là Niên gia, còn là đến mức phải giết ngươi cho bằng được."
Niên Đình Tê quả thật nghĩ không ra.
Niên đại nhân ở trên thương trường giao tình không tệ, có thể nói là người hòa nhã dễ gần. Niên gia bọn họ ít qua lại vòng huân quý, mẫu thân là người hiền lành, trong nhà hòa thuận. Gây ra thâm thù đại hận, Đình Tê nghĩ cũng không hiểu.
Chu Chính Thừa phái người mang đến cho hắn một con người:"Hồi kinh cùng ta, đến lúc đó ngươi hỏi Niên đại nhân cũng không muộn."
Người ngựa cứ thế tiếp tục hồi kinh, lúc này Chu Chính Hàm ở trong cung đã nhận được tin báo của hoàng đệ. Ở kiếp trước Chu Chính Hàm không muốn hoàng đệ dính vào vương quyền tàn khốc, Chu Chính Thừa vừa thành niên đã ban phủ cách xa kinh thành.
Nhưng Chu Chính Thừa là nhân tài, nhân tài không thể bỏ phí, chí lớn của hoàng đệ không thể bị mai một ở ngoại kinh.
Trong thư báo bình an, Chu Chính Thừa nhắc đến việc mình cứu được con trai của Niên đại nhân, Đình Tê.
"Đình Tê."
Cái tên này hắn vẫn nhớ. Chính là thằng nhãi ranh suốt ngày theo sau đuôi Thanh Diên đây mà.
Bên ngoài vang lên tiếng thông tri, Triều Thanh Diên có hẹn cùng hắn dùng thiện. Chu Chính Hàm khép lá thư kẹp vào một góc nào đó.
"Thanh Diên đến rồi sao?"
Triều Thanh Diên bước vào, mang theo khay điểm tâm lớn đi đến bên cạnh hắn:"Thần thiếp còn mang thêm chút đồ ngọt tráng miệng. Hoàng thượng đợi thần thiếp có lâu không?"
Chu Chính Hàm lắc đầu, nắm tay nàng đi đến bàn thiện.
"Không lâu. Trẫm vừa nhận được thư của Chính Thừa, đệ ấy đã giúp ta mua rất nhiều quýt ngọt cho nàng."
Nhớ lại mấy ngày trước, Thanh Diên đột nhiên nói với hắn rất muốn ăn quýt ngọt, còn phải là loại quýt ngọt ở gần cửa Bắc thành.
Triều Thanh Diên cầm đũa, mắt hơi đảo qua:"Vậy hoàng thượng thay thần thiếp cảm tạ vương gia."
"Chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nhờ đó Chính Thừa lại vừa hay cứu được một người."
Nàng lộ ra vẻ hiếu kỳ:"Là người nào vậy?"
"Chính là con trai thứ ba của Niên thượng thư."
Triều Thanh Diên duỗi thẳng cơn áp lực trong lòng, thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ một hành động nhỏ chưa nắm chắc của nàng lại có thể cứu được Đình Tê, là nên nói là nàng may mắn hay Đình Tê mạng lớn?
"Vậy khi nào bọn họ vào kinh?"
"Trẫm đoán hôm nay lên đường, ngày mai có thể hồi kinh rồi. Nàng muốn ăn quýt ngọt đến mức không thể đợi được rồi sao?"
"Đương nhiên, quýt ngọt này đã nhiều năm rồi thần thiếp chưa ăn lại."
Chu Chính Hàm:"Vậy toàn bộ đều cho nàng, ăn đến khi nàng chua như trái quýt mới thôi."
Triều Thanh Diên vui vẻ với kế hoạch thành công của mình, hào phóng gắp cho Chính Hàm cái móng heo hầm củ sen thật lớn.
Chính Hàm không nói gì, vùi mặt ăn cơm.
Có thực rồi lại tính đến chuyện khác!