Chu Chính Hoành cảm thấy một chuyến đi của mình, quay về biến động không ít. Triều Thanh Diên trong trí nhớ của hắn chẳng qua là một nữ tử chân yếu tay mềm, không có giá trị lợi dụng nhất trong hậu cung của hoàng thượng.
Có thể khiến cho Lệ phi bị trách phạt, bản thân chiếm sủng suốt mấy tháng. Tâm tư không hề tầm thường, ai ngờ hậu cung của Chu Chính Hàm có người như thế.
Tương Nhu thấy hắn thất thần, nàng ta nhân lúc hắn không chú ý chậm rãi châm từng ngọn lửa trên người Chính Hoành. Hắn vốn không đến để vui vẻ với nàng ta, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, ở lại mây mưa một trận.
Ở trong cung thái hậu tuyên dâm, đôi cẩu nam nữ này cũng quá thể coi trời bằng vung.
Hoài Ngâm dựa vào vách gỗ, âm thầm đánh giá kỹ năng của Chu Chính Hoành.
Dục Minh vương thật sung sức!
Đợi đến khi hai người họ phát ra tiếng mà trẻ nhỏ không thể nghe, Hoài Ngâm mới chậm rãi rời đi. Hoài Ngâm nghiêng đầu, phát hiện ngoại trừ hắn nãy giờ nghe ngóng, còn có thêm người khác nữa.
Nhưng người đó rất nhanh nhẹn, tẩu thoát gọn gàng. Hoài Ngâm đuổi vài bước đã không kịp, chỉ có thể hướng Long Nguyên cung trở về báo cáo.
"Hoàng thượng."
Chu Chính Hàm gật đầu:"Tìm được người ở thôn Kinh Giác chưa?"
"Thuộc hạ đã mời được người, phu nhân đó hơi kinh sợ nhưng cuối cùng vẫn đi theo. Thuộc hạ sắp xếp cho bà ấy nghỉ ngơi, ngày mai có thể diện kiến."
"Khi nào người đến, cứ đưa đến Viên Di cung."
Hoài Ngâm gật đầu, sau đó thành thật báo tin ở chỗ Trường An cung cho Chính Hàm nghe.
Chu Chính Hàm tỏ ra không có gì quá bất ngờ, Hoài Ngâm nói tiếp chuyện nhìn thấy Triều Thanh Diên cũng có mặt ở đó.
Chu Chính Hàm hơi nhìn:"Ngươi khẳng định là Thanh Diên?"
Hoài Ngâm:"Hoàng thượng, mắt thuộc hạ rất tốt. An phi nương nương thân thủ không tệ, thuộc hạ đuổi theo ba bước liền bị ngắt đuôi."
Chu Chính Hàm gật đầu.
Nàng ấy từng là võ tướng đứng đầu Tử Minh doanh, ngươi không đuổi theo kịp là bình thường.
Điều này càng thêm chắc chắn nghi điểm trong lòng hắn. Thanh Diên trở nên kỳ lạ, nàng ấy... trùng sinh.
"Sau này nhìn thấy Thanh Diên, ngươi cứ coi như không thấy là được."
Hoài Ngâm vâng lệnh, theo ý vua theo ý vua, ta là con rối vô cảm.
Hoàng thượng bị ngốc, chuyện An phi rõ ràng còn kỳ lạ hơn chuyện Lệ phi thông gian! Cuối cùng Hoài Ngâm chỉ có thể mắng trong bụng, ngoan ngoãn cáo lui.
......................
"Nương nương, nô tì đã an bài xong rồi."
Triều Thanh Diên gật đầu, hỏi thăm cặn kẽ:"Bà ấy thế nào rồi? Còn khỏe không?"
"Lão bà vẫn khỏe, chỉ có đi đứng không tiện. Nô tì đã mời người đến thăm khám, nương nương an tâm."
"Vậy được rồi."
Triều Thanh Diên xoa bàn tay lạnh trong túi ủ ấm, trong lòng nàng đã có tính toán riêng. Hoàng thượng đến, Chu Chính Hàm nhìn thấy nàng nửa nằm ngửa ngồi trên ghế quý phi được lót thảm lông ấm áp, cả người uể oải mệt mỏi.
Thanh Diên không thích trời lạnh, ở kiếp trước nàng vì báo thù, lạnh buốt không màng mà cầm gươm quyết chiến.
"Thanh Diên."
Triều Thanh Diên lười biếng xích vào lòng hắn, Chu Chính Hàm hắng một tiếng. Nàng mở mắt, ngu ngơ hỏi:"Chuyện gì vậy?"
Lúc này nàng mới phát hiện trong điện lúc này ngoại trừ Chu Chính Hàm còn có người khác. Triều Thanh Diên hơi ngượng ngùng, thẳng lưng chỉnh lại trang y.
Triệu công công lùi qua một bên, lộ ra một vị phu nhân ăn mặc đơn bạc. Triều Thanh Diên vừa nhìn thấy A Mãn Nương đã kinh ngạc không thôi, Chu Chính Hàm chỉ vào bà ấy:"Thanh Diên, đây là đại phu trẫm mời từ bên ngoài về."
Đại phu.
Triều Thanh Diên còn nhớ, A Mãn Nương lúc trước ở thôn Kinh Giác là một nữ đại phu có tiếng.
A Mãn nương hành lễ:"Dân phụ tham kiến nương nương."
A Mãn Nương là một phu nhân ngoài ba mươi, mang trên người mùi thảo dược nơi dân dã. Triều Thanh Diên hơi kích động, suýt chút đã lao tới ôm chầm lấy bà.
Nàng vĩnh viễn không quên được, không quên được hình ảnh A Mãn Nương gục trên mặt bàn, tay cầm chén thuốc muốn đồng quy vu tận cùng Ngô đại soái.
"Miễn, miễn lễ."
A Mãn Nương đứng lên.
Chu Chính Hàm khoác tay kêu bà ấy lại gần:"Ngươi đến bắt mạch thử."
A Mãn Nương tiến tới, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng những quý nhân nơi đây. Bà có nằm mộng cả đời cũng không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bước vào hoàng cung, đối diện với cung nghiêm thánh giá.
Triều Thanh Diên quan sát bà lần nữa, thấp thỏm nhìn A Mãn Nương bắt mạch cho mình. A Mãn Nương bị mạch tượng đang loạn của nàng làm cho rối rắm.
"Nương nương, thỉnh người bình tâm. Dân phụ hiện tại không bắt ra mạch."
Triều Thanh Diên máy móc làm theo, cuối cùng bình tĩnh. Nắm từng biểu cảm của nàng, Chu Chính Hàm càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng.
A Mãn Nương thở phào, cũng không phải là bệnh bà chưa từng gặp qua. Bẩm báo xong với Chu Chính Hàm, bà đi theo một vị công công đến thái y viện bốc thuốc.
Phùng thái y ngưỡng mộ y thuật của A Mãn nương, chân trước chân sau đi cùng. Đợi người đi hết, Triều Thanh Diên mới lộ ra vẻ chua xót.
Chu Chính Hàm bên cạnh lặng lẽ ôm nàng:"Thanh Diên, nàng còn mệt sao?"
Triều Thanh Diên lắc đầu, cẩn thận vùi mặt vào áo hắn.
Chu Chính Hàm thấp giọng:"Sau này trẫm làm chỗ dựa cho nàng, dù chuyện gì xảy ra, Thanh Diên không cần lo lắng nữa."
Nàng khẽ ngẩng đầu.
Vẫn là nam nhân năm đó nàng đem lòng yêu say đắm, vẫn là chàng.
Nhưng khác ở chỗ, lần này nàng nhìn thấy sâu trong con ngươi kia chứa đầy thâm tình. Là kiếp này quá may mắn sao?
.......................
Uống bốn lần thuốc, thân thể Triều Thanh Diên dần tốt hơn. Không ngoài dự đoán, kiếp trước cũng là A Mãn nương giúp nàng chữa căn bệnh này.
"Nương nương, mạch tượng ổn định, xem ra thuốc dân phụ bốc đã có tác dụng."
"Vậy nên nói người rất mát tay. Bổn cung không những thấy cả người khỏe khoắn, sắc mặt cũng tốt hơn bình thường."
Triều Thanh Diên tuy không xinh đẹp như những cung phi khác, nhưng có một loại khí chất ưu tú khiến người ta khó diễn tả. A Mãn Nương cảm thán, quả nhiên là nữ nhi nhà tướng!
Nếu như năm đó...
A Mãn Nương khẽ thở dài, nhưng vẫn không thoát khỏi sự chú ý của Thanh Diên.
"A Mãn Nương, người có gì muộn phiền sao?"
Bà không giấu diếm, thành thật đáp:"Thứ lỗi dân phụ vô lễ. Chỉ là nhìn thấy nương nương, dân phụ không khỏi nhớ đến nữ nhi đã mất của mình."
A Mãn Nương lúc trẻ gả cho một kẻ không nên thân, nhà chồng hà khắc, phu quân ăn chơi trác táng. A Mãn Nương dựa vào nữ nhi duy nhất, sinh tồn trong hoàn cảnh cam chịu.
Nữ nhi bà lên tám, bị mẹ chồng bán cho một nhà giàu làm con dâu nuôi từ nhỏ. A Mãn Nương sống chết không chịu, cuối cùng mẹ chồng nhân lúc A Mãn Nương không chú ý liền đem đứa trẻ cưỡng ép đưa đi.
Nhà bên đó quá xa, lại chẳng ai giúp sức. Hỏi thăm ba ngày đường, A Mãn Nương mới tìm đường chỗ. Chờ đón bà không phải là đứa con gái bé bỏng, mà là thi thể lạnh lẽo của con.
Thì ra con bé sau khi đưa đến nhất quyết không chịu ở lại, trong lúc chạy trốn đã bị ngã xuống sông, đến khi được vớt lên đã không còn hơi thở.
Nhà đó bồi thường một món tiền lớn, nhanh chóng muốn đuổi A Mãn Nương đi. A Mãn Nương đem theo thi thể của con, kêu oan suốt mấy ngày ở huyện thành.
Cuối cùng tri huyện phán đây là sự cố, bồi thường tiền. Một mạng người, chỉ đáng giá 30 lượng bạc.
Mẹ chồng biết A Mãn Nương cầm món tiền lớn, chạy đến gào trên gào dưới đòi A Mãn Nương phải giao tiền. A Mãn Nương căm hận nhất chính là nhà chồng, lại nhìn thấy kẻ làm phu quân kia không những không nói gì, cùng mẹ chồng đòi tiền mua quan tài của nữ nhi mình.
A Mãn Nương lựa chọn hòa ly.
Ban đầu nhà họ sống chết không chịu, mấy năm qua nếu không nhờ A Mãn Nương hành y kiếm tiền thì nhà họ làm sao đủ kế sinh nhai.
Đôi bên tranh cãi quyết liệt, nháo đến nha môn. A Mãn Nương hòa ly thành công, ôm thương đau rời khỏi nhà chồng.
Chuyện như thế cũng đã được nhiều năm.
Trước đây Triều Thanh Diên từng nghe bà kể lại, A Mãn Nương luôn thích vuốt tóc nàng, nói rằng:"Nếu con gái ta còn sống lớn lên, nhất định sẽ thông minh xinh đẹp như Diên Diên."
Mỗi lần như thế nàng đều thấy A Mãn Nương quay đầu, lặng lẽ lau nước mắt. Nàng nói bà có thể coi nàng là con gái, sau này người trong Tử Minh doanh đều là người nhà của bà.
Bây giờ tuy không thể nói vậy nhưng nàng vẫn an ủi bà vài câu. A Mãn Nương thấy mình hơi thất thố, ngượng ngùng đa tạ Triều Thanh Diên.
A Mãn Nương chữa được bệnh cho nàng, Chu Chính Hàm đặc biệt ban thưởng cho bà hậu hĩnh. Lấy cớ Triều Thanh Diên rất quý mến bà, giữ người lại trong cung hầu hạ.
A Mãn Nương được phong làm nữ quan.
"Hà cô cô, ta xuất cung tìm chút thảo dược chữa bệnh ác mộng của nương nương. Phiền cô cô báo lại."
Hà Tịnh gật đầu:"A Mãn Nương cứ đi trước, ta nói một với nương nương là được."
"Đa tạ cô cô."
Đi qua lối mòn cùng một tiểu công công dẫn đường, quân hành của Chu Chính Thừa vừa lúc đi đến. A Mãn Nương cùng tiểu công công dừng lại, nép qua một bên nhường đường.
Quân hành vững bước, dọa A Mãn Nương người chưa từng thấy cảnh hùng hồn như thế bao giờ đến vấp ngã.
Một cánh tay đưa tới đỡ lấy bà, A Mãn Nương ngẩng đầu phát hiện người đang đỡ mình là một trung niên nam tử.
"Vị phu nhân này, cẩn thận."
A Mãn Nương rút tay lại. Ngô Hành ôm quyền:"Ta không cố ý mạo phạm phu nhân."
"Không sao, người cũng là có ý tốt đỡ ta."
A Mãn Nương không nói nhiều, lập tức theo tiểu công công lướt qua đoàn người. Ngô Hành nhìn theo bóng lưng bà ấy, xoay người hướng ngược lại.
Vừa rồi có cảm giác là lạ.