Rèm ngọc vén lên, dung nhan yêu kiều kia chính là Lệ phi Tương thị. Chu Chính Hàm hơi nhíu mày, khoảng thời gian này Tương thị đã tiến cung, chưa đầy ba tháng đã nương vào thánh sủng leo lên phi vị.
Tương Nhu mặc áo lụa mỏng, khóe môi ươn ướt, có lẽ vừa rời giường tìm nước. Nàng ta ngồi xuống bên cạnh, cử chỉ mềm mại vuốt lên lồng ngực hắn:"Bệ hạ sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?"
Chu Chính Hàm nắm lấy tay nàng ta, đặt xuống bên cạnh. Ánh mắt vẫn ảm đạm như cũ:"Trẫm không sao. Ngươi vì sao còn chưa ngủ?"
Tương Nhu nghe thấy giọng điệu của hắn không có gì bất thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mày liễu khẽ hạ xuống, nhu nhu thuận thuận đáp:"Thần thiếp hơi khô họng, vừa tìm cung nhân lấy nước. Bệ hạ có phải cũng khát nước không, thần thiếp rót cho người."
Chu Chính Hàm lập tức nhớ đến chung rượu ngày đó bị tẩm độc cũng từ tay Lệ phi, hắn xua tay bảo không cần.
Giờ phút này đầu óc hắn quay cuồng, nghĩ đến bóng người trong ký ức. Hắn chống tay đứng lên, Lệ phi vội đến đỡ hắn.
"Bệ hạ, thần thiếp sai cung nhân vào hầu hạ người rửa mặt."
Chu Chính Hàm chê nàng ta phiền, xua tay gọi Triệu Hải.
"Bệ hạ, trời còn sớm người muốn đi đâu?"
"Canh y. Trẫm muốn đến Viên Di cung."
Viên Di cung dường như không xuất hiện trong trí nhớ của Triệu Hải. Một lúc sau ông mới kịp phản ứng.
Viên Di cung, là cung của An phi nương nương.
Trời bên ngoài mưa tầm tã, Chu Chính Hàm canh y vội vã. Không đợi cung nhân che ô đã đi ra ngoài, Lệ phi bị bỏ lại trong tẩm điện không kịp định hình.
Từng đợt sấm chớp kéo xuống, Chu Chính Hàm bước trước, bước sau là Triệu công công và đám cung nhân lũ lượt đuổi theo.
"Bệ hạ, bệ hạ cẩn thận. Đường rất trơn trượt, người chậm một chút."
Triệu công công đuổi theo che ô, Chu Chính Hàm cứ lao về phía trước.
Viên Di cung cách đó không xa, xuyên hai con đường liền đến. Giờ dần đương nhiên đèn chẳng còn sáng nhưng tẩm điện của An phi nương nương vừa lúc thắp đèn.
Chu Chính Hàm đứng trước thềm điện, lấy dũng khí mở cửa. Cung nhân bị tiếng động làm cho giật mình, giờ này lại có ai đến Viên Di cung?
Trưởng sự Viên Di cung, Hà Tịnh thấy đối phương lập tức kinh hãi đến mức chậu đồng trên tay cũng bị lắc lư.
"Hoàng, hoàng thượng."
Viên Di cung đã hơn nửa năm nay không thấy bóng dáng của long bào, canh giờ sớm hoàng thượng lại đại giá quang lâm. Dọa cho Hà Tịnh nói chuyện cũng không thể lưu loát.
"Thanh Diên đâu?"
Trước đây Chu Chính Hàm chỉ gọi nương nương bọn họ là An phi. Bây giờ đến đích danh cũng kêu ra, Hà Tịnh còn tưởng nương nương vừa gây họa gì đó.
Chu Chính Hàm hỏi nhưng không đợi cung nhân trả lời, lập tức tiến vào tẩm điện. Triều Thanh Diên đêm nay mưa bão không ngủ được, tỉnh dậy từ trước giờ dần.
Nàng nghe tiếng cung nhân hô lớn cũng khoác choàng bào đi ra, vừa đến cửa điện đã trông thấy dáng hình từ lâu không gặp.
"Bệ hạ."
Chu Chính Hàm nhìn thấy nàng liền không suy nghĩ nhiều, ôm lấy người từ lâu mong nhớ. Triều Thanh Diên chỉ kịp nhìn thấy bả vai bị mưa ướt đẫm của hắn, đáy mắt hiện lên sững sờ.
Chu Chính Hàm siết nàng chặt cứng, hận không thể ép nàng dính lên người.
"Thanh Diên, Thanh Diên."
Triều Thanh Diên kinh ngạc, đưa tay vuốt sau gáy hắn:"Hoàng thượng, thần...thần thiếp."
Âm cuối của Triều Thanh Diên nhỏ lại:"...ở đây."
Chu Chính Hàm ôm lấy người nàng, phát hiện thân thể nàng đang dần lạnh. Hắn khiếp đảm buông ra, sắc mặt Triều Thanh Diên hơi tái.
Bên ngoài mưa bão, Triều Thanh Diên mấy nay cảm mạo phong hàn. Vừa rồi hắn cả người ướt sũng lao tới, khiến y phục trên người nàng một mảng ướt theo.
"Thanh Diên, đau chỗ nào sao?"
Giọng nói Chu Chính Hàm hơi nhỏ, giống như đang cẩn thận gì đó.
Triều Thanh Diên lắc đầu:"Hoàng thượng sao lại đến đây?"
Chu Chính Hàm vẫy tay gọi cung nhân, điều chỉnh lại thất thố trên mặt.
Hà Tịnh tiến vào, nhìn thấy nương nương nhà mình lẫn hoàng thượng đều ướt sũng liền vội gọi người tới.
Tối nay ở Viên Di cung rốt cuộc làm sao thế này?
Chu Chính Hàm không thấy lạnh, chỉ thay vội trường bào rồi trở ra. Nghiêm túc nhìn cung nhân thay y phục cho nàng, Triều Thanh Diên bị nhìn đến khó chịu.
"Hoàng thượng, hay là người ra ngoài trước. Thiếp thay xong y phục sẽ đến ngay."
Chu Chính Hàm ngồi vững không đi, cầm một áo choàng dày khoác cho nàng.
"Trẫm muốn nhìn thấy nàng, nàng thấy khó chịu thì cứ coi như ta không tồn tại là được."
Triều Thanh Diên:"..." một người cao lớn như ngài, ta làm sao coi như không thấy. Bất quá, cung nhân của ta đều bị ngài dọa cho tay chân run cầm cập.
Hà Tịnh đã quen hơn một chút, tay bưng thuốc đi đến bên Triều Thanh Diên:"Nương nương, dùng thuốc trước."
Chu Chính Hàm quét qua tô thuốc đen ngòm, sắc mặt nhăn nhúm.
"Triệu Hải, gọi thái y."
Tay bưng chén thuốc của nàng run lên, vội ngăn hắn:"Hoàng thượng, chỉ là thời tiết thay đổi, cảm mạo bình thường, không cần gọi thái y."
Hà Tịnh bên cạnh sốt ruột:"Nương nương đã phong hàn mấy ngày nay không bớt rồi, người cứ để thái y đến bắt mạch thử."
Không đợi nàng phản ứng, mày kiếm của Chu Chính Hàm khẽ nâng lên:"Bệnh đã nhiều ngày sao không triệu thái y?"
Hà Tịnh quỳ xuống:"Hoàng thượng, chúng nô tì có tới thái y viện mời nhưng không ai chịu đến. Nói là do Hoàng quý phi căn dặn cắt giảm nhân sự, người trong thái y viện lúc đó đều đến cung của đại công chúa nên không ai hầu hạ kịp thời. Nô tì không còn cách nào khác, chỉ đành mượn y sư bài thuốc giải phong hàn cho nương nương."
Đại công chúa của hắn do Mạn phi hạ sinh, hoàng quý phi nuôi dưỡng. Cũng là huyết mạch duy nhất của hắn lúc này, có nhiều người hầu hạ cũng là chuyện bình thường. Nhưng hầu hạ đến mức không có nổi một thái y đến cung khác, có phải hơi quá quắt rồi không?
Chu Chính Hàm:" Triệu Hải, thái y viện cắt giảm nhân sự, chuyện này đã từng bẩm báo qua sao?"
Lão công công tuy lớn tuổi nhưng trí nhớ vẫn còn tốt, thái y viện phụ trách sức khỏe cho trên dưới hậu cung và hoàng thất. Nạp còn không đủ,làm sao dám cắt giảm?
"Nô tài chưa từng nghe qua. Chuyện lục cung đều giao cho hoàng quý phi cai quản, chuyện cắt giảm thái y viện nếu có thì người của Liên Du cung sẽ lập tức báo ngay."
Chu Chính Hàm đã hiểu, hắn không vội điều tra chuyện này, phái người gọi Phùng thái y trước.
Hậu phi đấu đá, đây mới là mấu chốt. Nhưng lúc này Thanh Diên chỉ là một phi tử vô sủng, Liên Du cung vì sao lại nhằm vào nàng?
Triều Thanh Diên thấy biến đổi trong mắt hắn, đưa tay kéo vạt áo của Chính Hàm. Hành động vừa rồi quá bạo gan, nàng nhanh chóng rút tay lại.
Chu Chính Hàm vỗ bàn tay nàng:"Trẫm lơ là hậu cung, để nàng chịu ủy khuất."
"Thần thiếp không sao, hoàng thượng đừng để phiền lòng."
Người quanh năm không thấy bóng dáng, nay lại xuất hiện ở Viên Di cung. Tim nàng đập như hồi trống, vừa mừng vừa sợ. Chu Chính Hàm im lặng nắm lấy tay nàng, thỉnh thoảng vân vê đốt áp út tay nàng.
"Nàng phải mau khỏe lại, sau này trẫm muốn nhìn thấy nàng nhiều hơn."
Mang tai của nàng đỏ ửng, còn tưởng mình nghe lầm:"Hoàng thượng nói, muốn thấy thần thiếp nhiều hơn sao?"
Chu Chính Hàm gật đầu.
Sáu năm kiếp trước ở cùng nàng, thứ hắn khao khát nhất chính là chạm vào nàng. Bây giờ người trước mặt, hắn lại sợ chạm vào sẽ làm nàng hoảng.
Triều Thanh Diên bị hắn ôm đến ngây ngốc, thuốc uống vào làm nàng buồn ngủ, nhanh chóng thiếp đi.
Thanh Diên, Thanh Diên.
Nàng nghe Chính Hàm gọi hai tiếng, nhưng không có sức để đáp lại. Chu Chính Hàm ôm nàng về lại giường, cẩn thận khép rèm trướng.
Bên ngoài điện Viên Di, cung nhân cẩn thận hầu hạ. Hoàng thượng một năm chỉ ghé vài lần, hôm nay canh giờ sớm đã đến tìm nương nương nhà họ. Cử chỉ ôn nhu sủng ái, sớm đã truyền khắp lục cung.
Chu Chính Hàm ngồi tựa vào ghế lớn:"Chuyện của thái y viện đã đến đâu?"
Thuộc hạ bên cạnh Chu Chính Hàm, Hoài Ngâm.
"Bệ hạ, thuộc hạ không tra ra được lý do cắt giảm người từ chỗ hoàng quý phi. Chỉ biết hôm đó đại công chúa ngã bệnh rất nặng, Liên Du cung vừa truyền tin xuống thì thái y viện đã tức tốc cử người qua. Một thái y cũng không chừa lại, nói là phải cẩn thận hầu hạ đại công chúa."
Đại công chúa Chu Vĩnh Dư của hắn là con gái do Mạn phi sinh ra, Mạn phi sau khi sinh trưởng nữ đầu lòng thì liền ốm yếu bệnh tật, nặng đến mức liệt giường.
Hoàng quý phi là tỷ tỷ của Mạn phi, liền lấy thân phận của mình đường đường chính chính nhận nuôi đại công chúa.
Hiện giờ đại công chúa là nữ nhi duy nhất của Chu Chính Hàm, dù hoàng quý phi có làm gì thì hắn cũng sẽ nể tình nàng chăm sóc tiểu nữ duy nhất mà bỏ qua.
Chu Chính Hàm sẽ bỏ qua sao? Kiếp trước thì hắn sẽ.
Nhưng kiếp này thì không.
Hoàng quý phi Mạn Kỳ trước hắn đăng cơ nàng ta là đích nữ Mạn gia, Chu Chính Hàm vốn muốn lập nàng ta làm thái tử phi.
Nhưng trong thời gian đợi thánh chỉ ban xuống. Mạn Kỳ nôn nóng hạ dược Chu Chính Hàm, vì một lần này khiến nàng ta vụt mất hậu vị trong tầm tay.
Chu Chính Hàm sống trong thâm cung từ nhỏ, ghét nhất là gì?
Nữ nhân tâm cơ.
Một Mạn Kỳ có cá tính chẳng khác gì Hạ thái hậu, mưu mô hiểm độc. Làm sao xứng với trung cung phượng vị?
Nhưng lúc đó Mạn Kỳ đã được coi như là người của hắn, Chu Chính Hàm vẫn muốn chừa mặt mũi cho Mạn thừa tướng, lập nàng ta làm nhất giai trắc phi. Sau khi hắn đăng cơ, nàng ta dựa vào gia thế phong Hoàng quý phi.
Vì sao Chu Chính Hàm ghét nàng ta đến thế? Mạn Kỳ là con rắn thâm độc.
Chu Chính Hàm nhớ lúc hắn chết dưới mũi kiếm của Chu Chính Hoành, hóa thành linh hồn lơ lửng.
Hậu phi của hắn chẳng mấy người có thể thoát khỏi tay Chu Chính Hoành, trừ Hoàng quý phi.
Vì sao ư?
Hoàng quý phi muốn cứu lấy mạng mình, lấy mạng đại công chúa trao đổi với Chu Chính Hoành.
Đại công chúa là huyết mạch duy nhất của Chu Chính Hàm, Chu Chính Hoành làm sao để con bé tồn tại trên cõi đời này?
Chu Chính Hoành ném nữ nhi của hắn từ tường thành xuống, chết tan xương nát thịt.
Chu Vĩnh Dư lúc đó chỉ mới năm tuổi.
Thật ra nếu Mạn Kỳ thông minh một chút, hoàn toàn có thể dùng thân phận nữ nhi nhà thừa tướng của mình cứu lấy đại công chúa ra ngoài cung sống bình an.
Nhưng nàng ta nói:"Đem theo một công chúa xuất cung thì sau này ta có thể làm được gì nữa? Làm sao tái giá?"
Mạn Kỳ không biết, Chu Chính Hàm lúc đó đã là một linh hồn, vừa hay đứng ngay bên cạnh nghe tất cả.