• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưng Bảo Lan nóng mặt, nghiến răng nói:"Ta còn nợ ngươi thứ gì? Tất cả đều do di nương của ngươi mà ra! Nếu không phải vì ả tiện nhân đó, ta làm sao lại bị đám mệnh phụ trong kinh cười nhạo hết mấy năm trời."

Năm đó Minh Cầm mang thai, Trưng Bảo Lan bị người ta cười là không nhanh bụng bằng một ả thiếp thất. Chỉ vì mấy chuyện nhỏ này mà oán hận nhiều năm trời.

Trưng Bảo Lan:"Ngươi oán hận ta bạt đãi nương ngươi. Được, bây giờ cứ tính lên đầu ta. Đừng động đến hài tử của ta!"

Triều Thanh Diên:"Phu nhân yên tâm, bổn cung sẽ từ từ tính toán với bà."

"Chính thất bạt đãi thê thiếp, không phải ta chưa từng thấy qua. Nhà khác vốn có hà khắc, tiện thiếp bần hèn qua đời vẫn có quan tài chôn. Mẫu thân ta không những bị bà chà đạp, còn bị bà làm nhục thể diện, người người coi khinh. Thù giết mẹ, ta nhất định sẽ tính với bà. Nhưng trước khi tính toán với bà, ta sẽ cho bà biết một sự thật."

"Bà không phải luôn tự hào mình là chính thất cao quý, chủ mẫu thế gia sao? Có một chuyện mà Triều tướng quân không bao giờ dám nói cho bà biết. Vị trí chính thất mà bà đang có, vốn dĩ là của mẫu thân ta!"

Trưng Bảo Lan trừng mắt, đồng tử mở hết cỡ:"Triều Thanh Diên, ngươi đừng nói xằng nói bậy! Muốn hạ nhục ta, muốn chiếm lấy vị trí của ta? Ngươi đừng mơ! Dù ngươi là hoàng hậu thì vẫn là thứ nữ, thứ nữ là con của thiếp thất, thiếp thất chính là ti tiện. Điều này không thể thay đổi được!"

Triều Thanh Diên bật cười:"Triều phu nhân, bà có biết vì sao tất thảy thê thiếp trong nhà đều phải nghe lời bà nhưng tổ mẫu lại cho phép mẫu thân ta ngoại lệ ở Dư Thi Các không?"

"Người của Dư Thi Các trước đây tách riêng một biệt viện, không qua lại, không bái kiến, không thỉnh an chủ mẫu. Vì sao lại như thế, bà có muốn biết không?"

Sắc mặt Trưng Bảo Lan cứng đờ, trước đây bà đã từng nói qua điều này nhưng lão thái thái luôn miệng nói Minh Cầm bệnh nặng ốm yếu, không đe dọa đến địa vị của bà, lại chỉ sinh ra một thứ nữ. Thỉnh an hay bái kiến không nhất thiết, ban đầu bà cho rằng lão thái thái ưu ái Minh Cầm nên sinh oán hận, chỉ dặn dò hạ nhân cắt giảm ngân lượng của Dư Thi Các, coi như thị uy với Minh thị mà thôi.

Nhưng giờ đây khi được nhắc lại, bà mới thấy điểm đáng ngờ.

Triều Thanh Diên:"Vì tổ mẫu áy náy trong lòng. Mẫu thân ta do chính tay tổ mẫu đích thân đem sính lễ đến Minh gia hỏi cưới, hứa hẹn với ngoại công đối tốt đủ điều. Ấy vậy mà sau cùng, mẫu thân lại phải chịu cảnh làm tiểu thiếp."

Trưng Bảo Lan:"Ngươi hồ ngôn loạn ngữ đủ rồi. Minh Cầm đã qua đời, lão thái thái cũng đã quy thiên từ lâu. Ngươi ở đây đảo đen thị phi, ta không tin ngươi."

Triều Thanh Diên:"Ồ, vậy bổn cung sẽ cho người kể cho bà nghe rõ ràng từ đầu đến cuối. Người đâu, triệu Tòng nương đến."

Trưng Bảo Lan lồng ngực phập phồng, nực cười trong bụng, bà thực sự muốn xem con nhãi này có bản lĩnh gì?!. Truyện Sắc

Cung nhân lui đi, rất nhanh đã dẫn người đến.

Người vừa tới, Trưng Bảo Lan đã nhận ra bà ta. Tòng nhũ nương là hạ nhân hầu hạ bên cạnh lão thái thái năm đó, sau khi Minh Cầm qua đời, không biết vì sao bà ấy bị Triều Thanh Nghị trừng phạt rất nặng, đuổi đến nơi khác hầu hạ.

"Nói đi, những chuyện năm đó là thế nào?"

Lão hạ nhân già cỗi, năm nay có thể đã ngoài tám mươi. Thần trí không minh mẫn, đối diện với khí thế của phượng hoàng ngôi cao có phần run sợ không nói nên lời.

Cộng thêm, người đứng bên cạnh bà ấy là vị đích phu nhân nghiêm khắc khó tính của tướng quân phủ. Trưng Bảo Lan không đủ kiên nhẫn, thúc giục:"Nói nhanh, ta cũng muốn nghe thử hoàng hậu nương nương muốn bà nói ra điều gì!"

Triều Thanh Diên hạ giọng:"Tòng nhũ nương, ngẩng đầu."

Lão hạ nhân họ Tòng theo lệnh ngẩng mặt, dù bà ấy già cỗi nhưng khuôn nhan kia của Triều Thanh Diên giống với Minh thị như đúc, vừa nhìn đã nhận ra.

"Người, người là..."

Triều Thanh Diên gật đầu:"Nếu đã nhận ra bổn cung, Tòng nhũ nương có thể an tâm nói ra rồi. Tuổi bà không còn trẻ, lúc trước có lòng chăm sóc bổn cung. Ban ngồi."

Tòng nhũ nương không tin vào tai mình, có ngày được ban ngồi ở Phượng Nguyên cung. Cung nhân đỡ bà ấy đến bên ghế, Tòng nhũ nương thấp thỏm ngồi xuống.

Trưng Bảo Lan chứng kiến tất cả, nóng giận mà không nói được. Bà là đích mẫu của hoàng hậu, lại không được đối xử ân cần như thế, không bằng một lão hạ nhân!

Hình ảnh một cáo mệnh phu nhân cao quý đứng và một lão hạ nhân được ban ngồi giờ đây trông mất cân xứng vô cùng.

Triều Thanh Diên không hơi để ý tâm tư của Trưng thị, vào vấn đề chính:"Tòng nhũ nương, năm đó bà hầu hạ ở Triều gia đã gặp qua nương ta, Minh thị. Bà còn nhớ không?"

Lão hạ nhân hơi nhìn Trưng Bảo Lan, sợ sệt gật đầu.

"Ta bị bán vào Triều gia, từ trẻ đã hầu hạ bên cạnh Triều lão thái."

Triều Thanh Diên gật đầu:"Vậy bà hẵng còn nhớ. Mẫu thân ta Minh thị, làm sao được gả đến Triều gia?"

Lão Tòng thị hơi run, nhìn lại Trưng Bảo Lan:"Tướng quân không cho phép nói. Lúc trước ta từng bất cẩn nói ra, bị tướng quân đánh gãy chân."

Bất giác lão hạ nhân sờ xuống chân mình, vẻ mặt khổ sở. Lúc đó bà ấy đã ngoài năm mươi, nếu không phải nể tình bà hầu hạ lão thái nhiều năm thì nhất định đã bị tướng quân đánh chết.

Triều Thanh Diên nuốt nước bọt, hít thở sâu:"Ở đây có bổn cung làm chủ, Triều gia sẽ không dám động vào bà."

Lão hạ nhân nhìn người trên phượng vị, run rẩy trong lòng cũng giảm xuống.

Bà bắt đầu kể.

"Minh tiểu thư là người ở Thiển Dương, phụ mẫu đều lần lượt qua đời. Minh tiểu thư theo hôn sự của trưởng bối định đoạt lúc còn sống, gả đến Triều gia."

"Mẫu thân ta có phải làm thiếp hay không?"

Lão hạ nhân chần chờ một hồi rồi lắc đầu, vẫn là câu nói năm đó:"Vốn dĩ nương ngài không phải làm thiếp. Nàng là chính thê của tướng quân gia, dùng kiệu tám người khiêng rước vào Triều phủ."

"Nương ta có xuất thân bần hàn không?" Giọng điệu nàng bình tĩnh, không nghe ra được kích động nào.

"Nương ngài là thiên kim nhà phú thương giàu có nhất Thiển Dương, đương nhiên không thể là xuất thân bần hàn. Nếu không phải gả đến Triều gia thì với số của cải hồi môn mà nhà ngoại người để lại, nàng có thể sống cả đời trong sung túc."

Triều Thanh Diên im lặng, đảo mắt đến Trưng Bảo Lan đang thân mình run rẩy:"Không thể nào, bà nói dối!"

Bị Trưng thị làm giật thót, lão Tòng nương lắp bắp:"Toàn, toàn bộ lời lão nô nói là thật."

Trưng Bảo Lan hung hăng chỉ vào Triều Thanh Diên:"Rõ ràng tướng quân đã nói Minh thị chỉ là tiểu thiếp thông phòng của ngài, được ngài nhặt về cưu mang. Là Minh thị cố ý câu dẫn nên tướng quân mới sinh lòng thương xót mà lưu trong phủ!"

Triều Thanh Diên:"Vậy sao?"

"Mẫu thân ta ở Thuần Châu được người ta gọi là Triều phu nhân. Ngươi có thấy tiểu thiếp nào gả vào nhà lại được người ngoài gọi là phu nhân chưa?"

"Ở Thuần Châu, người nào cũng cảm khán ngài là con dâu quý của Triều phủ. Nếu ngươi không tin thì có thể sai người trở lại nhà tổ Triều gia hỏi thăm đồng hương quyến thuộc, xem thử mẫu thân ta rốt cuộc có phải là tiểu thiếp trong lời Triều tướng quân nói hay không!"

Trưng Bảo Lan giận đến tím mặt, ngữ khí cũng mất bình tĩnh:"Nhất định là lão nô bộc này buông lời xằng bậy! Ta hôm nay phải dạy dỗ bà!"

Trưng Bảo Lan vươn móng vuốt về phía Tòng nhũ nương, muốn phát tiết lên người bà.

"Trưng thị, chú ý lễ tiết của ngươi."

Trưng Bảo Lan dừng tay, khựng lại giữa khoảng không, nghi hoặc tưởng như mình nghe nhầm.

Triều Thanh Diên vừa gọi bà ta là Trưng thị sao?

Trước kia ở tướng phủ, Triều Thanh Diên luôn khép nép thu mình, một câu gọi bà đích mẫu hai câu cũng chứa đầy kính sợ. Ấy vậy mà...

Đôi mắt bà chạm đến dư quang của Triều Thanh Diên, bỗng chốc khựng lại.

Thứ nữ này, giờ đây nào phải một tiểu nữ bé nhỏ trong tướng phủ. Nàng đã là hoàng hậu của Đại Chu!

Bộ phượng bào hoa lệ kia đáng lý ra phải là của nữ nhi bà, một ả thứ nữ làm sao có tư cách làm hoàng hậu!

Trưng Bảo Lan bừng bừng lửa giận, sát khí ngút trời:"Lời lẽ của một kẻ hạ nhân không còn minh mẫn. Hoàng hậu nương nương cũng muốn tin sao? Nương nương đúng là hiếu thuận, vì di nương thân sinh của mình mà bất chấp thủ đoạn."

"Bất chấp thủ đoạn?"

Triều Thanh Diên nhướng mày:"Câu này ngươi nên hồi phủ hỏi lại tướng quân gia, rằng năm đó ông ấy đã làm những gì, đã lừa gạt mẫu thân ta và Trưng Viên hầu ra sao? Để ngày hôm nay bổn cung phải ở đây đòi lại danh phận cho thân mẫu, tướng quân phu nhân nên suy xét kỹ lời nói của mình."

Trưng Bảo Lan run rẩy, bắt đầu lung lay với những lời của Triều Thanh Nghị dặn dò trước khi tiến cung.

"Ngươi ăn nói hồ đồ!"

Thiềm Ninh kêu lên, cắt ngang lời nói của Trưng Bảo Lan:"Phẫn xược!"

Thiềm Ninh cao giọng, chứa đầy uy lực:"Người ngồi đây là quốc mẫu một triều, bà hết lần này đến lần khác phạm thượng trung cung. Trưng thị, bà có phải cho rằng hoàng hậu nương nương không dám làm gì bà phải không?"

Trưng Bảo Lan im lặng, cổ họng nghẹn lại như có ai chặt đứt thanh quãng.

Nếu như Triều Thanh Diên tính toán, dựa theo những gì xảy ra từ nãy đến giờ, bà nhất định sẽ bị trừng phạt rất nặng. Sắc mặt Trưng thị tái nhợt, hai lòng bàn tay toát hết mồ hôi.

Triều Thanh Diên không nóng không lạnh nói:"Bây giờ tướng quân phu nhân không tin cũng không sao. Chuyện này cứ để cho hoàng thượng định đoạt là được."

Trưng Bảo Lan sững người, chuyện này sao lại kéo đến chỗ hoàng thượng rồi?

Trưng thị hoàn toàn không biết, lúc bà và Triều Thanh Nghị tách khỏi nhau ở đại môn đều nằm cái bẫy của phu thê hoàng thượng.

Hiện giờ ở nguyên điện, Triều Thanh Nghị còn đang quỳ dưới chân long tử, tay cầm bản án run lên từng hồi.

"Hoàng thượng, lời...lời khai nhất định là giả! Lão thần không hề lừa hôn!"

Chu Chính Hàm chống cằm, gật gù:"Vậy ý của khanh là người của trẫm lặn lội đến Thuần Châu điều tra mấy tháng trời chỉ để vu oan cho khanh thôi sao?"

Triều Thanh Nghị lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu:"Hoàng thượng, lão thần không hề lừa hôn. Mẫu thân của Triều...hoàng hậu nương nương thực sự chỉ là một tiểu thiếp. Bây giờ hoàng thượng còn phong cho Minh thị cáo mệnh phu nhân, đây là không công bằng cho Trưng thị."

"Công bằng?"

Chu Chính Hàm nhướng mày:"Ngươi có mặt mùi đòi công bằng cho Trưng thị? Triều Thanh Nghị, ngươi đừng nghĩ bản thân mình làm những gì thì người khác sẽ không biết được. Nếu không phải người ngồi phượng vị là Thanh Diên thì ngày hôm nay trẫm sẽ khiến cho cả Triều gia của ngươi lâm vào khốn cùng, đừng nói là Trưng Viên hầu, đến cả lão thiên gia cũng không cứu được ngươi!"

Nếu không phải Thanh Diên cần một ngoại gia, thì hắn sớm đã băm nhỏ Triều Thanh Nghị.

"Lão thần là phụ thân của nàng, nàng không thể..."

Triều Thanh Nghị run sợ dưới thân rồng, Chu Chính Hàm bật cười:"Phụ thân? Người ngẫm nghĩ lại, sau những chuyện mà ngươi đã làm, nàng còn coi ngươi là phụ thân không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK