Triều tướng quân có khốn kiếp hay không? Đương nhiên có.
Triều Thanh Uyên chỉ lớn hơn Triều Thanh Bích một chút. Triều tướng quân lo rằng sau khi hưu thê thì phải mang tiếng phụ rẫy nữ tử đã vì mình tảo tần suốt mấy năm, tính kế khiến Minh thị chịu cảnh làm thiếp.
"Nương ta lúc trẻ ở Triều gia tề gia nội trợ, Triều gia chưa được công trạng như bấy giờ, một mình nương ta chèo chống, đến cả của hồi môn cũng phải bán dần. Triều Thanh Nghị, ông ta ép bà đến chết cũng không có quan tài để chôn."
"Năm đó ta còn là tiểu cô nương của Triều phủ. Vì muốn chứng tỏ bản thân mình, ta nỗ lực ưu tú, mong có được sự chú ý trước mặt mọi người. Ta không nghĩ chuyện mà mình đang làm là gây họa."
"Ta đến từ đường cúng bái nương, nương ta mất không có bài vị, chỉ là một miếng gỗ đích thân ta khắc. Lúc nhỏ chưa hiểu biết nhiều, ta còn khắc sai tên nương. Mãi đến sau này lớn rồi mới ngờ nghệch sửa lại."
"Lễ Thanh Minh năm đó, Triều Thanh Bích cầm lấy bài vị nương ta quăng xuống đất, hung hăng dẫm lên. Triều Thanh Bích nói nương ta xuất thân bần hàn, không có tư cách được thờ phụng trong Triều gia. Ánh mắt ác ý đó, đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ."
"Thì ra trong lúc đi theo phu tử học, là ta thể hiện quá tốt. Còn bản thân Triều Thanh Bích lại bị phu tử trách phạt, khiến nó mất mặt trước mọi người nên mới trút giận lên ta."
"Nhưng lúc đó ta có thể làm được gì, một chút sức phản kháng cũng không có."
Chu Chính Hàm siết chặt lấy tay nàng, trái tim giá buốt của Triều Thanh Diên dần động đậy bao phủ lớp ấm áp vô hình.
"Trẫm sẽ không để cho nhạc mẫu chịu ủy khuất."
Triều Thanh Diên kinh diễm, cẩn thận hỏi lại hắn:"Chàng vừa gọi nương ta là gì?"
"Nhạc mẫu."
Chu Chính Hàm ôm mặt Triều Thanh Diên:"Nàng sắp là hoàng hậu của trẫm, mẫu thân của nàng là nhạc mẫu của trẫm."
Triều Thanh Diên ứa nước mắt, vùi đầu vào lồng ngực hắn nấc nhẹ từng tiếng. Chu Chính Hàm vỗ về nàng như vỗ về đứa trẻ, hắn khẽ nói:"Nàng thành thật kể ta nghe, ta cũng muốn nói cho nàng biết vài chuyện."
Triều Thanh Diên chùi nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Chu Chính Hàm:"Thật ra năm đó khi nàng khởi binh cùng Chính Thừa, trẫm đã luôn theo sau nàng. Nàng không thể giết Triều Thanh Nghị, cũng bởi vì trẫm dùng chút linh lực của chính mình ngăn cản."
Sắc mặt Triều Thanh Diên ngưng trọng:"Vậy chàng, vậy chàng có nghĩ ta quá xấu xa, quá độc ác?"
Chu Chính Hàm:"Trẫm không. Trẫm ngăn cản nàng là vì không muốn nửa đời sau phải sống trong dày vò như trẫm."
......
Đêm tiên đế qua đời, hắn xác thực đã được triệu vào cung hầu hạ.
An Chu đế nằm trên giường, thần sắc tái nhợt.
Lúc sáng ông ấy đã bắt đầu thấy không khỏe, thái y nói do ông dùng quá nhiều đồ bổ nên mới có tác dụng ngược. Nhưng chỉ có chính ông mới biết, bản thân đang xảy ra chuyện gì.
Chu Chính Hàm lúc này vẫn còn là thái tử, hắn nhận lệnh tiến cung bồi tiên đế. Nhìn đích tử quỳ bên giường thỉnh an, đáy mắt An Chu đế trầm xuống.
Khuôn mặt của Chu Chính Hàm tám phần trông giống mẫu hậu hắn, cả ánh mắt của hắn lúc nhìn ông cũng giống hệt bà ấy. An Chu đế ghét nhất chính là dáng vẻ này, phục tùng nhưng không phải phục tùng.
"Trẫm triệu ngươi đến vì chuyện chiếu chỉ lập vua."
Sống lưng Chu Chính Hàm cứng đờ, hắn ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, trên tay ông ta đã cầm chiếu chỉ:"Trẫm muốn phế ngươi."
Chu Chính Hàm híp mi mắt:"Phụ hoàng muốn phế ta? Muốn lập Chu Chính Hoành?"
An Chu đế cười lạnh:"Nếu không ngươi cho rằng trẫm sẽ để ngươi lên làm vua? Ngươi cùng Võ gia mộng tưởng quá nhiều. Hết nạp Mạn thị và Triều thị để củng cố vương vị rồi đến cấu kết bè phái trước mắt trẫm, đừng hòng! Chỉ cần một chiếu chỉ của trẫm, Hoành nhi sẽ thuận lợi kế thừa ngôi vua."
Ông ho lên từng tiếng gian khổ, âm thanh càng lúc càng nặng nề.
"Phụ hoàng, canh bồi bổ của cả tháng nay có ngon không?"
Đột nhiên Chu Chính Hàm thay đổi câu hỏi, sắc mặt An Chu đế khẽ biến.
"Ngươi phái người hạ thuốc trẫm."
Chu Chính Hàm nghiêng đầu:"Phụ hoàng đã biết, chỉ là phát hiện quá trễ. Nhưng người yên tâm, thuốc đó chỉ khiến người mệt mỏi suy yếu. Nhi thần còn sợ lão thiên gia trách phạt, không dám tiễn người về chầu trời."
Ông ấy rống giận:"Tên bất hiếu!"
Chu Chính Hàm để lộ khuôn mặt cay đắng:"Là phụ hoàng muốn giết ta trước. Nếu như người không phái sát thủ truy giết ta, ta sao lại phải làm như thế? Phụ hoàng yên tâm, sau khi ngồi vững vương vị, ta sẽ đưa phụ hoàng xuất cung an dưỡng. Chỉ cần người an ổn, ta nhất định sẽ không làm tên bất hiếu đến tận cùng."
An Chu đế nghiến răng nghiến lợi:"Ngươi giống hệt như bà ta! Giống hệt Võ thị! Mẫu tử hai người đều khốn kiếp!"
Chu Chính Hàm đã cho người vây lấy Long Nguyên cung canh chừng cẩn mật, hắn thoải mái thể hiện ra mặt đã che giấu của bản thân bấy lâu.
Rút trong tay áo một phong thư, hắn đặt bên cạnh phụ hoàng. An Chu đế ôm lồng ngực, cảnh giác nhìn hắn.
"Ngươi muốn cái gì?"
Chu Chính Hàm lạnh nhạt:"Di thư của mẫu hậu."
An Chu đế nhìn chằm chằm bức thư, ánh mắt có hơi bối rối.
"Phụ hoàng sợ?"
Ông lườm hắn:"Trẫm có gì phải sợ? Di thư chẳng qua chỉ mấy lời nhảm nhí của bà ta, trẫm là hoàng đế, phải sợ bà ta sao?"
Dứt lời, ông cầm lấy di thư mở ra đọc. Chỉ một chốc, sắc mặt liền tái mét.
Phu quân.
Đó là lời mở đầu của di thư, đã rất lâu rồi, từ khi ông đăng cơ thì bà đã không còn gọi như thế. Có thể do phép tắc hậu cung, hai là vì khoảng cách đôi bên đã xa vạn dặm. Hai chữ phu quân, ở đầu môi lại không thể nói ra.
An Chu đế hơi run, nghĩ đến dáng vẻ của bà lúc cầm bút viết di thư.
"Phu quân, Nhu Nguyên không biết còn có được bao lần gọi chàng như thế. Có thể khi chàng đọc được di thư, đã là lần cuối cùng."
"Ta biết bản thân mệnh mỏng phước bạc, mang thai lần ba cảm giác như mình là đèn dầu sắp cạn. Ta biết, trong lòng chàng ta sinh đứa trẻ thế nào không quan trọng, quan trọng chính là dùng để kéo dài lợi ích của Võ gia đối với chàng. Ta biết, chàng sớm mong ta chết đi."
"Ta cũng thật mong mình có thể chết, ít ra khi ta qua đời, chàng đối với Võ gia sẽ bớt phần nghi kỵ. Phụ thân và huynh đệ của ta có thể sống những ngày không phải lo âu, ta mong..."
"Ta mong sau khi ta chết, có thể thôi nghĩ về chàng."
"Ta bắt đầu hồi tưởng lại ngày tháng chúng ta còn ở vương phủ, yên bình nhẹ nhàng. A Đằng, không biết chàng có bao giờ nhớ lại những ngày tháng vô âu vô lo đó của chúng ta chưa?"
"A Đằng, có thể sau này ta không còn nghe được tiếng chim yến hót vào sớm mai, không thể hoài niệm ngày tháng ta cùng chàng bên nhau như trước."
Đột nhiên ở cuối thư, xưng hô của bà và ông trở nên xa lạ.
"Hoàng thượng, ta biết sau khi ta chết đi, ngài nhất định sẽ phong cho Hạ thị làm hoàng hậu. Ta chúc ngài và Hạ Vi giai lão bạc đầu, sớm tối bên nhau."
"Nhu Nguyên chỉ mong ba đứa trẻ ta lấy mạng để đánh đổi có thể được ngài yêu thương một chút, nếu không thể để chúng vào mắt thì xin hoàng thượng hãy bảo hộ chúng bình an trưởng thành."
"Nhu Nguyên kính bút, kiếp sau xin đừng gặp lại ngài."
An Chu đế ngẩn người, ông ấy nhìn lên vết mực nhòe của bức thư. Nghĩ đến dáng vẻ khóc đến thương tâm của bà ấy, đáy lóng không hiểu vì sao đau buốt ê ẩm.
Đầu thư Nhu Nguyên gọi ông ấy là phu quân, sau đó là A Đằng, cuối cùng là hoàng thượng. Tượng trưng cho ngày tháng họ trải qua cùng nhau.
Chu Chính Hàm nhìn thấy dáng vẻ bất động của ông ta, quay người rời đi. Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã nghe tiếng phụ hoàng ho lớn, hắn quay đầu lại đã thấy An Chu đế ho ra ngụm máu, ngã quỵ dưới đất.
Ngày hôm đó, An Chu đế đã băng hà.
Người của hắn bao vây kín Long Nguyên cung, không có kẽ hở nào. Ngoại công nhìn thấy sắc mặt hắn trầm lặng, liền đi đến vỗ vai hắn.
"Ngoại công, có phải con đã chính tay giết phụ hoàng không?"
Võ đại nhân im lặng một chốc:"Hoàng thượng tuổi già sức yếu, không hề liên quan đến điện hạ."
"Không phải."
Ngoại công, con đã giết phụ hoàng. Đã gián tiếp giết chết người.
Chu Chính Hàm nhìn hàng thái y đi vào trong tẩm điện của phụ hoàng. Chỉ qua hai khắc, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết của cung nhân:"Hoàng thượng, hoàng thượng băng hà rồi!"
Tiếng của cung nhân khóc rống, truyền khắp tam cung lục viện. Xung quanh tựa như tối lại, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần. Hắn không thích phụ hoàng, căm hận phụ hoàng nhưng hắn không muốn phụ hoàng chết.
Triều Thanh Diên nghe xong dịu dàng vuốt vai hắn, chuyện qua đã lâu, hắn không đau lòng như trước nữa.
"Thanh Diên, trẫm mong nàng có thể vui vẻ sống bên trẫm. Những chuyện khác, nàng đừng để tâm tới nữa, trẫm sẽ thay nàng xử trí tất cả."
Triều Thanh Diên nắm lấy tay hắn:"Thiếp không cầu gì hết. Thiếp chỉ muốn đòi lại những gì thuộc về nương."
"Trẫm sẽ thay mẫu thân nàng đòi lại tất cả."
Nghe cách Chu Chính Hàm gọi nương nàng, Triều Thanh Diên thấy sống mũi cay cay. Nàng dụi đầu vào hõm cổ hắn, gọi tên hắn liên tục.
Chu Chính Hàm hôn trán nàng:"Kiếp trước nàng cực khổ rồi, kiếp này để trẫm che chở cho nàng, Thanh Diên của trẫm."