• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Chính Hoành ngoái đầu, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc:"Nàng từ chối?"

Niên Khởi khóe môi cong lên, giọng nói chứa đầy coi thường:"Tiểu nữ xuất thân tuy có thấp kém nhưng vẫn hiểu được đạo lý trèo cao tất ngã đau. Được vương gia coi trọng là phúc của tiểu nữ, vương gia cũng nói tiểu nữ xuất thân thấp kém, đã thấp kém thì phần phúc này tiểu nữ không dám hưởng. Không muốn hưởng."

Niên Khởi bước khỏi bình phong, dùng quạt tròn che gương nhan mỹ miều, lộ đôi mắt ôn nhu nhưng sắc bén:"Vương gia thong thả, Niên Khởi không tiễn."

Chu Chính Hoành bị ánh mắt đó thu hút, viền mắt hắn híp lại, nhìn chằm chằm Niên Khởi:"Nàng không sợ ta sẽ đánh chủ ý lên Niên gia? Niên đại nhân chẳng qua cũng chỉ là một quan viên, bổn vương muốn trừ khử ông ta là chuyện dễ dàng, nàng thực sự không để tâm?"

Niên Khởi:"Thiên tử ngự nơi cao, mắt rồng tự khắc nhìn xuống. Thánh thượng anh minh, nếu như phụ thân trung nghĩa chính trực, làm sao lại sợ bị kẻ gian hãm hại?"

Niên gia bọn họ, sao còn sợ cái thứ phản tặc như hắn chứ?!

Chu Chính Hoành cười lạnh:"Nàng không gả cho bổn vương. Bổn vương muốn xem thử, ngày sau còn có ai dám đến cửa Niên gia cầu thân."

Niên đại nhân mặt mũi sa sầm:"Phiền vương gia quá lo lắng, nữ nhi của vi thần dù không thể gả ra ngoài, thần tự tin có thể nuôi nó cả đời."

Chu Chính Hoành ý lạnh quét tới, tức tối rời đi. Đợi người đi khỏi, nàng đi đến bên cạnh phụ thân nhẹ giọng vuốt cơn giận trong lòng ông:"Cha, đừng tức giận với hắn làm gì. Thánh thượng anh minh, chúng ta lại có sự tin tưởng của người, hắn không thể làm gì chúng ta."

Niên đại nhân tức giận đến râu tóc dựng ngược:"Hắn nói sẽ khiến con không có ai dám đến cầu thân. Ngông cuồng ép người, thực là quá đáng. Con không cần lo lắng, phụ thân sẽ nuôi con cả đời."

Khóe mắt Niên Khởi đỏ âu, quỳ xuống bên đùi Niên đại nhân:"Nữ nhi có gì để sợ? Con chỉ sợ vì con mà liên lụy Niên gia, phụ thân nhất định phải nói chuyện này cho hoàng thượng biết."

Niên đại nhân gật đầu, tỏ ý đã rõ.

Chuyện Chu Chính Hoành đến cầu thân rất nhanh đã đến tai Triều Thanh Diên, Triều Thanh Diên đến tiểu viện của Niên Khởi, muốn tận mắt xem thử nàng có bị tổn hại cọng tóc nào hay không. Ban đầu nghe Hà Tịnh kể, nàng còn tưởng vì mình nên Chu Chính Hoành mới tìm tới Niên gia, không ngờ hắn lại đánh chủ ý lên tỷ muội khuê mật của nàng.



Niên Khởi trấn an Triều Thanh Diên, nói rằng phụ thân đã bẩm báo chuyện này cho hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ đề phòng kỹ lưỡng, tránh để Dục Minh vương giở trò sau lưng.

Triều Thanh Diên uống canh dưỡng thai bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cử chỉ ưu nhã của Niên Khởi.

"A Khởi, ngươi có ý trung nhân chưa?"

Niên Khởi dừng động tác tay, hai mắt tròn lên, má ửng hồng ngại ngùng:"Vẫn chưa có."

Đến tuổi cưới gả, tuy có không ít người đến dạm hỏi nhưng người ưng ý nàng lại muốn nàng làm thiếp, người phụ mẫu ưng ý lại chê bai xuất thân của nàng. Niên Khởi cứ định bụng, hay là nhắm mắt nhắm mũi làm thiếp cho xong.

Nhưng Niên phu nhân cảm thấy đau lòng cho nàng, bà dưỡng nàng như châu ngọc, làm sao nỡ để nàng chạy đi làm thiếp cho người ta?

Quý thiếp hay lương thiếp, thì cũng là thiếp. Niên phu nhân không phải chê bai thiếp thất, nhưng bà không nỡ để nữ nhi nuôi dưới gối mình chịu thiệt thòi như thế. Chọn đi chọn lại, trễ nãi tới bây giờ.

Lúc chiều biết chuyện, Niên phu nhân có ghé qua, bà nói kinh thành không có người dám dạm hỏi thì bà sẽ nhờ bà mai tìm nhà khác ở xa một chút cho nàng. Không cần xuất thân thế tộc nhưng cũng có thể là thương hộ giàu có, đảm bảo Niên Khởi sau này không thiếu ăn thiếu mặc, không sống cực khổ.

Triều Thanh Diên nhìn vẻ mặt lâm vào trầm tư của Niên Khởi, đáy lòng xoay chuyển một ý khác.

Vài ngày sau đó, Chu Chính Hàm phái A Mãn Nương đến. A Mãn Nương biết tin nàng mang thai, bí mật đem thêm không ít đồ bổ cho thai phụ, hội ngộ cùng Triều Thanh Diên, bà mừng rỡ không kiềm được nước mắt.

"Nương nương tội nghiệp, vết thương chắc còn đau lắm. Đều trách ta lúc đó lại quay về quê nhà để thu xếp mọi chuyện nên mới không ở cạnh hầu hạ nương nương."

Triều Thanh Diên cười hiền hòa, vỗ lưng bà ấy:"Không phải bổn cung vẫn khỏe đó sao? Thời gian này long thai chưa ổn định, tiếp theo đều phải trông cậy vào A Mãn Nương chăm sóc."

A Mãn Nương gạt lệ, ánh sáng trong mắt lắp lánh:"Thần phụ nhất định dốc hết sức mình."

Mỗi ngày sau đó, Phùng thái y để tránh nghi ngờ cũng không đến nhiều nữa. Có A Mãn Nương mỗi ngày ba bữa cẩn thận hầu hạ, thang thuốc dưỡng thai đầy đủ, khẩu vị Triều Thanh Diên cũng tốt hơn.

Tháng thứ tư Triều Thanh Diên mang thai, cơ hồ thấy bụng đã lớn một vòng. Nàng ở Triều phủ đến nay Chu Chính Hàm không ghé thăm lần nào nữa, hoàng cung truyền ra tin đồn Triều Thanh Diên thất sủng.

Hậu cung im hơi vài ngày, lại truyền ra tin phục sủng của Lệ phi.

Lúc này Triều Thanh Diên nhàn nhã trong viện, vuốt bụng âu yếm, nói cười với tỷ muội Niên gia. Trông nàng chẳng có chút nào bị ảnh hưởng bởi tin đồn, tỷ muội Niên gia cũng biết rõ hoàng thượng đối với Triều Thanh Diên ra sao nên không hỏi tới.

A Mãn Nương từ bên ngoài đi vào, nói hoàng thượng phái người đem thêm đồ bổ đến, gửi cho Triều Thanh Diên một phong thư. Triều Thanh Diên nhận phong thư từ tay bà, thuận miệng hỏi một câu:"Có phải người đến đưa là Ngô đại soái bên cạnh Kỵ Miên vương không?"

Nhắc đến tên người này, vẻ mặt A Mãn Nương thoáng ngập ngừng:"Vâng, là Ngô đại soái. Hoàng thượng không tin tưởng ai nên phái Ngô đại soái, sẵn tiện đến truyền tin cho Niên đại nhân."



Triều Thanh Diên quan sát sắc mặt bà một chút, ồ lên một tiếng rồi mở phong thư của Chu Chính Hàm.

Lời cũng không nhiều, hắn dặn nàng cẩn trọng mọi thứ, nghỉ ngơi đầy đủ. Sau đó chính là...

"Thanh Diên, trẫm nhớ nàng, ngày nhớ đêm mong, thiếu nàng đến mất ngủ triền miên..."

Mặt Triều Thanh Diên thoáng đỏ, lập tức đóng phong thư lại cất vào tay áo.

Chu Chính Hàm thật là!

Tỷ muội Niên gia nhìn thấy biểu cảm của nàng, lập tức chọc ghẹo không thôi. A Mãn Nương bên cạnh phụ họa:"Nương nương ngại rồi, hoàng thượng chắc chắn là nói lời thương yêu người lắm."

Triều Thanh Diên híp mắt, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

...........

Trời quang mây tạnh được một tháng, một ngày yên tĩnh, dân chúng còn chưa thức giấc. Đoàn binh xông vào kinh thành, tiếng rầm rầm rúng động màn đêm.

Chu Chính Hoành mang giáp hoàng kim sáng bóng, tay cầm thanh gươm mà Chu Chính Hàm ban lần trước, oai vệ dẫn đầu phản tặc. Người của hắn giết chết tiểu binh canh thành, dễ dàng xông vào hoàng cung.

Lệ phi đã truyền mật tin cho hắn, đêm nay hoàng đế đã bị nàng chuốc đến say giấc ở Long Nguyên Cung. Vệ binh canh gác trong cung nhanh chóng bị Chu Chính Hoành trừ khử, hắn tiến vào điện Long Nguyên, một đao hận thù đâm thẳng vào người nằm trên giường.

Một tiếng xoẹt kéo tới, Chu Chính Hoành lập tức nhận ra điểm bất thường. Phản tặc đi theo hắn phát hiện ra có đội quân vây lấy, ra sức đánh trả điên cuồng. Lượng phản quân hắn mang vào không hề ít nhưng với tình thế bị vây bắt như sa vào bẫy, phản quân lập tức bị áp chế.

Chu Chính Hoành trở tay không kịp, đứng giữa vòng tròn của vệ binh hoàng gia. Kỵ Miên vương đi đến từ phía sau, lộ vẻ giễu cợt:"A, trùng hợp hoàng huynh cũng ở đây sao?"

Chu Chính Hàm nhíu mày:"Không phải ngươi vừa rời kinh sao? Tại sao lại ở đây?"

Chu Chính Thừa cười lớn:"Hoàng huynh tổ chức náo nhiệt, ta phải đến góp vui một phen. Nếu ta không giả vờ rời kinh, hoàng huynh sao có thể rơi vào bẫy của hoàng thượng chứ?"

Chu Chính Hoành nhíu mày, cười lớn.

"Ngươi cho rằng bổn vương dễ dàng bị ngươi khống chế như thế sao? Bên ngoài thành còn có quân binh của bổn vương thủ sẵn, nếu bổn vương không thể an toàn đi ra, bọn chúng sẽ trực tiếp xông vào. Dựa vào số vệ binh trong cung, ngươi tự tin có thể chống trả?"

Chu Chính Thừa nhướng mày:"Hoàng huynh thật không biết tự lượng sức mình. Huynh không chú ý hiện giờ hoàng thượng không có mặt ở đây là vì lý do gì sao?"



Sắc mặt Chu Chính Hoành khẽ biến, tơ máu trong mắt hắn hằn lên đáng sợ.

Lúc này ở ngoài thành, phản quân đã đầu hàng số nửa, phần còn lại đều bại dưới mũi kiếm của Chu Chính Hàm và những trung thần xung quanh. Hoài Ngâm kéo ra không ít phản thần đứng đầu, không thiếu phần Triều Thanh Nghị và nhà mẹ Hạ thái hậu.

Triều Thanh Nghị bị kề dao lên cổ, không ngờ kế hoạch không có kẽ hở của vương gia bị hoàng thượng nắm rõ, còn diệt gọn trong lòng bàn tay. Ông ấy thở hổn hển, trên người xuất hiện không ít vết thương.

Hoàng thượng nói không cần nể tình Thanh Diên mà bỏ qua cho hắn, Hoài Ngâm có lẽ ra tay không nhẹ. Triều Thanh Nghị muốn nói gì đó nhưng bị Hoài Ngâm nhét một miếng vải vào miệng, ú ớ giải đi.

Chu Chính Hàm an bài xong mọi thứ, trực tiếp xông vào Triều gia. Phu nhân Trưng thị kinh ngạc đến quỳ rạp trên sàn, không dám hó hé. Chu Chính Hàm nghĩ đến bà ta từng bạc đãi Thanh Diên, hận không thể tả nhưng ngay lúc này không tiện xử trí.

Hắn cho người lục soát khắp phủ tìm một món đồ, ngay sau đó liền rời đi. Triều phủ bị người ta canh chừng cẩn mật, có không ít người cũng bị giảm lỏng, đa số đều là gia quyến của loạn thần tặc tử trong cuộc tạo phản hôm nay.

Đại loạn không nhỏ, nhanh chóng kinh động dân chúng. Trời sáng vẫn không ai dám mở cửa nhà, quân binh đi khắp nơi căn dặn người dân nên ở yên trong nhà vài ngày, đợi an ổn rồi mới sinh hoạt lại bình thường.

Chu Chính Hàm thấy trời vừa sáng, hắn thuận tiện đảo bước trèo tường vào Niên gia. Tiểu viện của Thanh Diên nằm phía sau cùng, lúc hắn đến cũng không có ai phát hiện. Nhìn thấy Triều Thanh Diên yên giấc trong chăn, ánh mắt hắn mềm đi mấy phần.

Triều Thanh Diên như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, xoay người mở mắt. Nàng nhìn thấy hắn, viền mắt liền cong lên, mơ mơ màng màng vươn người tới ôm hắn:"Tiểu Hàm, chàng đến rồi."

Không gặp bấy lâu, nàng thừa nhận nhớ hắn kinh khủng khiếp. Nhìn thấy tơ máu trong mắt Chu Chính Hàm, mấy ngày qua có lẽ rất vất vả.

Chu Chính Hàm vội hôn nàng thêm mấy cái, hít thở mùi hương từ cơ thể nàng, hắn nhỏ giọng dỗ dành:"Trẫm xử lý xong mọi chuyện sẽ đón nàng về cung. Thanh Diên đợi trẫm."

Triều Thanh Diên mơ ngủ, hôn lên má hắn một cái chóc.

"Ta đợi chàng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK