• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triều Thanh Nghị:"Ta không có! Hoàng hậu không cần bẻ sai ý ta!"

Hoàng hậu phì cười, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hình ảnh thất thố của Triều Thanh Nghị. Triều Thanh Nghị đỏ mặt mày:"Thanh Diên, con oán hận ta, cứ nhằm vào ta. Thanh Diên, con cũng đừng quên bài vị của Minh Cầm đang ở Triều phủ!"

Triều Thanh Diên kích động, tay hất chén trà vỡ trên mặt đất, ánh mắt hiện vẻ sát ý cuồng nộ.

Hà Tịnh quát Triều Thanh Nghị:"To gan!"

Triều Thanh Nghị là lão tướng, nhưng cõi lòng lúc này đã chấn động, thở hồng hộc thành tiếng.

Tiếng ngáp của Chu Chính Hàm vang lên, xóa tan không khí đầy mùi khói lửa. Hoàng hậu siết chặt tay thành quyền, hoàng thượng chậm rãi đi đến bên nàng:"Triều Thanh Nghị, hình như trẫm đã để ông sống quá lâu thì phải?"

Triều Thanh Nghị quỳ rạp.

"Hoàng thượng, lão thần không dám."

Chu Chính Hàm đặt tay hắn lên tay Thanh Diên, nhiệt độ ấm áp lập tức bao phủ lấy nàng:"Hoàng hậu nói gì thì chính là cái đó, quốc trượng nghe không hiểu sao?"

Sống lưng ông ấy lạnh toát, hai mắt lén lút nhìn lên phu thê long phượng uy thế, thất thần nói:"Hoàng thượng, hoàng thượng nói đúng. Lão thần đã hiểu rõ."

"Quốc trượng mệt rồi, xuất cung đi."

Đợi Triều Thanh Nghị rời đi trong quẫn bách, Chu Chính Hàm mới hạ mắt xuống.

Hắn nhìn lồng ngực phập phồng của nương tử, sát ý trong mắt nàng chỉ có hắn cảm nhận được, nếu hắn không đuổi Triều Thanh Nghị đi, e rằng hôm nay hoàng hậu sẽ ra tay ở Phượng Nghênh Cung.

"Thanh Diên."



Triều Thanh Diên buông lỏng lực đạo ở bàn tay, Chu Chính Hàm thuận thế đẩy nàng vào lồng ngực:"Nương tử, đừng giận. Phu quân của nàng ở đây, không ai cả gan dám bắt nạt nàng."

Thanh Diên:"Nếu không phải có chàng, mẫu thân chết mục xương vẫn bị ông ta lợi dụng."

"Trẫm sẽ không để nhạc mẫu chịu ủy khuất."

.............

Triều Thanh Nghị đem vẻ mặt hầm hầm trở về Triều gia, Trưng Bảo Lan vội vã ra đón, hỏi mãi không thấy ông trả lời liền biết rõ không thành chuyện, bà lãi nhãi không ngừng, mắng nhiếc Triều Thanh Nghị không dừng lại.

"Ông thực sự vô dụng! Triều Thanh Nghị, ông không phải đàn ông mà!"

Chát!

Triều Thanh Nghị gầm lên:"Bà có biết khi nãy, suýt chút nữa đầu ta đã rơi khỏi cổ rồi không?! Trưng Bảo Lan, đồ độc phụ nhà bà dám mắng ta? Bà có tư cách gì?!"

Trưng Bảo Lan ôm má, không phát ra tiếng nào nhưng nước mắt đã rơi xuống, rơi không phải vì đau lòng mà là vì phẫn nộ. Cả đời bà ta, chưa từng bị ai đánh!

Triều Thanh Nghị, tên khốn kiếp phụ bạc!

"Hừ!"

Triều Thanh Nghị cảm thấy bây giờ hai người họ thân phận đều như nhau, ông chẳng ngại gì Trưng thị, không cần phải e sợ nhà mẹ của bà ta. Đánh hay không đánh thì cũng như nhau thôi, tốt nhất là tìm cách để bà ta câm miệng lại!

Thế nhưng ngay lúc hai người họ đang tranh cãi, hạ nhân Triều phủ vào báo, tam thiếu Triều gia đã bị quan sai bắt đi.

Triều Lý, tam thiếu của Triều gia là con trai của Trưng Bảo Lan. Trưng Bảo Lan hốt hoảng chạy ra ngoài, lúc này mới phát hiện nha sai đang gông cổ quý tử nhà mình. Sau hỏi mới biết thì ra trước khi Triều gia cả nhà cách chức, hắn làm quan trong binh bộ, đã lén lút rút đi ngân sách làm vũ khí quân đội.

Vũ khí quân đội, là một trong những thứ quan trọng của một quốc gia. Triều Lý không biết là ngốc thật hay giả, lại dám động tay vào số tiền này. Đây là tội chết!

Triều Thanh Nghị run rẩy đến không đứng vững, Trưng Bảo Lan thì trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.

Triều gia náo thành một đoàn, đằng này Triều Thanh Nghị vừa chọc giận hoàng hậu nương nương xong thì đằng kia hoàng thượng đã hạ lệnh bắt con trai ông ta.

Triều Thanh Nghị không ngốc. Hoàng thượng là muốn chỉnh chết bọn họ, cảnh cáo bọn họ đừng ngu ngốc chọc giận nương tử của hắn.

.............

Triều Thanh Nghị tìm người giúp đỡ, tìm mãi không xong. Trở về đã ốm đau hết mấy ngày trời, những ngày nay ông thường xuyên mơ thấy ngày tháng mình còn ở Thuần Châu, mơ thấy cố nhân năm nào.

Tỉnh mộng, Triều Thanh Nghị giống như biến thành người khác, có lẽ đã ngộ ra chân lý nào đó của cuộc đời hoặc trong lòng trải qua một thứ gì đó khó ai hiểu được.



Ông nhớ đến lời Thanh Diên nói ở Phượng Nghênh Cung ngày trước.

"Thứ nữ hay đích nữ, không phải đều là nữ nhi của người sao? Vì gì khác biệt đến thế phụ thân?"

"Ta không oán phận mình thứ nữ. Ta chỉ oán người thiên vị mẫu tử Trưng thị. Ta nhìn thấy cả nhà Niên gia, thứ nữ đích nữ đều được Niên bá phụ bế trong vòng tay. Vì sao ta không được như thế? Vì sao chỉ có Triều Thanh Bích được người yêu thương?"

"Phụ thân, ta có điểm không hiểu, muốn hỏi người từ lâu. Mẫu thân ta đã làm gì để người phải đối xử với bà ấy như thế?"

Ông đột nhiên hiểu ra, nguồn căn của mọi chuyện không phải từ Thanh Bích hay Trưng thị, mà đều bắt đầu từ ông.

Triều Thanh Nghị bần thần một lúc, liền có hạ nhân đến báo. Triệu công công đến phủ, mời phu thê ông vào cung một chuyến. Triều Thanh Nghị nhếch nhác bất động ở trước cửa phủ, Trưng thị như bắt được cọng rơm, nắm lấy tay Triệu công công:"Công công nói thật sao? Hoàng hậu triệu bọn ta vào cung?"

Chuyện của Thanh Bích và Triều Lý, có lẽ sẽ cứu vãn được.

Triệu công công híp mắt, hành lễ cung kính:"Phu nhân không nghe lầm, là nương nương triệu gọi hai vị. Căn dặn ta mời quốc trượng đến chỗ bệ hạ dùng trà, còn phu nhân đến Phượng Nghênh cung."

Triều Thanh Nghị kinh ngạc đến không nói được gì, chỉ có Trưng Bảo Lan vui vẻ thay cung phục để tiến cung. Triều Thanh Nghị ấp úng, nuốt nước bọt một cách khó khăn:"Công công, ngài có biết vì sao nương nương lại triệu bọn ta vào cung không?"

Triệu Hải cười ôn hòa:"Hoàng thượng và hoàng hậu đều có chuyện muốn nói với hai vị. Quốc trượng đừng lo lắng, dù sao nương nương cũng là nữ nhi của ngài. Ngài yêu thương nương nương như thế, nương nương sẽ hiếu kính với ngài thật tốt."

Rõ là một câu an ủi êm tai nhưng Triều Thanh Nghị nghe thế nào cũng cảm thấy có chỗ không đúng.

Đợi Trưng Bảo Lan thay xong y phục, phu thê bọn họ ngồi xe ngựa tiến cung. Cấm vệ vây quanh khá nhiều, là một tướng quân, Triều Thanh Nghị sao có thể không cảm nhận được bất thường?

Đây nào phải mời người vào cung, đây là áp giải bọn họ!

Triều Thanh Nghị không nói gì, chỉ có Trưng Bảo Lan vô tri cười nhếch môi:"Nữ nhi của ông không ngốc, thật ra làm hoàng hậu rồi nó có thể không cần nhà mẹ sao? Đệ đệ của nó bị bắt trong ngục, chắc chắn nó phải quản..."

"Bảo Lan."

Đột nhiên Trưng thị dừng lại, bà đảo mắt nhìn Triều Thanh Nghị, thấy mồ hôi trên trán ông ứa lạnh. Bà khó hiểu, vén rèm nhìn ra bên ngoài, kết quả nhìn số cấm vệ quân xung quanh xe ngựa liền suýt nữa thì hô lên.

Triều Thanh Nghị thấp giọng:"Sau khi tiến cung, dù nó nói gì bà cũng không được lung lay, hiện giờ nó sẽ vì báo thù cho nương của nó mà bất chấp tất cả. Thanh Diên không còn là nữ nhi yếu ớt năm đó nữa, bà phải cẩn thận."

Giữa đường, phu thê bọn họ phải tách ra. Triều Thanh Nghị đến chỗ hoàng thượng, Trưng thị đến Phượng Nguyên cung.

Tiếp đón bà là nha hoàn năm đó đi theo Triều Thanh Diên, Thiềm Ninh.

Thiềm Ninh là nha hoàn mà Triều lão phu nhân để lại cho Thanh Diên, sau khi Minh Cầm qua đời, Triều Thanh Diên không có nổi một người chăm sóc. Trong phủ chỉ bám lấy phú quý, chẳng ai bằng lòng chăm sóc một đứa trẻ không được yêu thương.

Lão phu nhân tuy tâm cơ đủ đường, nhưng không để cháu gái thê thảm đến nỗi không ai chăm sóc. Mẫu thân của Thiềm Ninh tính tình ôn nhu, Thiềm Ninh vừa hay bằng tuổi với Thanh Diên, bà liền để cho hai người họ chăm sóc nàng.



Sau khi mẫu thân Thiềm Ninh qua đời, Thiềm Ninh thành nha hoàn thân cận của Thanh Diên, cùng Thanh Diên bồi giá đến Đông Cung.

Thiềm Ninh sống bên cạnh nàng từ nhỏ, cùng với chính phòng phân ranh rõ ràng.

Thiềm Ninh nhìn Trưng thị một cách lạnh lùng, nhưng nàng vẫn hành lễ chỉnh chu:"Phu nhân, hoàng hậu nương nương đã đợi ngài rất lâu. Mời ngài."

Phượng Nguyên Cung vẫn uy nghi như lần trước bà đến, Triều Thanh Diên uống trà, không nhìn người vừa đi đến. Thiềm Ninh quay trở lại bên cạnh Thanh Diên, cao giọng nhắc nhở:"Phu nhân, mời ngài hành lễ."

Trưng thị đột nhiên sững người, theo phản xạ ngẩng mặt nhìn lên.

Triều Thanh Diên nghiêng đầu nhìn, không nói gì, nàng đang chờ bà hành lễ. Trưng thị cắn răng, khom người hành lễ:"Thần phụ tham kiến hoàng hậu nương nương."

Triều Thanh Diên:"Miễn lễ."

"Bổn cung đã nghe nói chuyện của Triều Lý."

Nghe nhắc đến nhi tử, hai mắt Trưng thị phát sáng:"Nương nương sẽ giúp nó? Ta biết mà, nương nương nhất định sẽ không bỏ mặc nhà mẹ không lo."

Triều Thanh Diên bật cười:"Phu nhân nghĩ nhiều rồi, bổn cung làm sao có bản lĩnh can dự triều chính? Bổn cung đã nói với hoàng thượng, chuyện của Triều Lý không cần nể mặt bổn cung. Cứ theo quân pháp mà xử trí hắn, làm gương cho người khác. Năm ngày nữa, phu nhân cứ đến cửa thành Tây Minh tiễn hắn đi lưu đày."

Trưng Bảo Lan sửng sốt:"Cái gì?! Triều Thanh Diên, ngươi điên rồi sao?! Đó là đệ đệ của ngươi!"

Triều Thanh Diên:"Đệ đệ thì sao? Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Hay là Triều phu nhân muốn cả gia tộc phải đi lưu đày cùng hắn?"

Trưng Bảo Lan tức giận mất hết lý trí:"Triều Thanh Diên, thứ tiện nhân nhà ngươi! Nếu đã không muốn giúp còn triệu ta vào cung làm gì? Ngươi muốn cái gì? Muốn nói cho ta là nhi tử của ta sắp bị lưu đày, còn nữ nhi của ta thì bị ngươi ức hiếp sao? Ngươi muốn tính toán gì thì cứ tính lên đầu ta! Ta thừa nhận tất cả."

Triều Thanh Diên nhướng mày:"Tính toán? Thì ra Triều phu nhân muốn tính toán đến vậy? Thứ mà bà nợ ta, không chỉ có nhiêu đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK