Lệ Vĩnh Duy bưng bữa sáng lên phòng của Lệ Tuấn Hải.
Lệ Tuấn Hải nằm ở trên giường, dáng vẻ có chút yếu ớt, giọng nói cũng trở nên thều thào: “Có phải em lại vừa cãi nhau với Vãn Song không?”
Lệ Vĩnh Duy cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Sao có thể chứ.”
“Như vậy thì tốt rồi, nghe Lý quản gia nói hai đứa thường vì chuyện của anh mà cãi nhau.” Lệ Tuấn Hải ăn một miếng thức ăn mà Lệ Vĩnh Duy đút cho mình: “Thật ra em để cho thím Hoàng làm mấy chuyện này là được, việc mà em phải làm là cố gắng vun đắp tình cảm với Vãn Song. Bình thường em phải ga lăng, nhường nhịn Vãn Song một chút.”
Lệ Vĩnh Duy mím môi, không biết là ai nói những chuyện vặt vãnh này cho anh trai biết, thật là, mấy hôm nữa hắn phải khâu miệng của mấy người này lại.
“Em đừng trách những người khác, những chuyện này anh đều nhìn qua máy theo dõi.” Lệ Tuấn Hải nhìn dáng vẻ cứng đầu của em thì không nhịn được mà lại thở dài: “Vĩnh Duy, em đừng ương bướng nữa.”
“Anh, đáng lẽ phải là anh đừng bướng bỉnh nữa, anh định bao giờ sẽ xuất phát? Bác sĩ Trần đang ở đâu, em muốn bàn bạc với anh ta.” Lệ Vĩnh Duy thấy không thể để cho anh cứ tiếp tục như vậy, căn bệnh của anh càng ngày càng xấu đi. Cái tay bác sĩ Trần kia cũng vậy, cả ngày không thấy mặt mũi đâu.
Hắn không biết là Lệ Tuấn Hải bảo bác sĩ Trần cố ý tránh mặt hắn.
“Em đừng chỉ quan tâm đến chuyện của anh, em và Vãn Song định đến khi nào mới có con? Nếu nhà họ Lệ chúng ta có thêm một người thừa kế thì sẽ không bị những kẻ lòng lang dạ sói khác nhòm ngó.”
Lệ Vĩnh Duy biết những thứ này chỉ là cái cớ của Lệ Tuấn Hải, chỉ cần Lệ Vĩnh Duy hắn còn sống một ngày, thì nhất định sẽ không để cho sản nghiệp nhà họ Lệ rơi vào tay kẻ khác, hơn nữa, so với những điều này thì hắn còn phải chuẩn bị cho việc báo thù, hắn sẽ không để cho những kẻ đó sống tốt!
“Anh, loại phụ nữ như vậy không xứng đáng để mang thai con cháu nhà họ Lệ. Đứa trẻ nhất định cũng sẽ không ra đời trong hoàn cảnh như thế này.” Nếu như không mang lại hạnh phúc cho đứa bé thì cần gì phải đưa nó đến thế giới này. Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy kiên định mà lạnh lùng.
“Vãn Song không phải là loại phụ nữ xấu xa như em đã tưởng tượng, em chỉ cần nhìn vào ánh mắt và cách mà cô ấy chung sống với mọi người sẽ biết, cô ấy là một cô gái hiền lành, trong sáng. Nếu như em không lấy khuôn mặt của anh để dọa cô ấy, từ từ chung sống thì cô ấy nhất định sẽ yêu em.”
Lệ Vĩnh Duy cười nhạt: “Em không thấy cô ta trong sáng như thế nào, nhưng mà khả năng tranh cãi lại rất lợi hại.”
Lê Tuấn Hải biết là anh không thể thuyết phục được em trai của mình, anh cụp mắt xuống, nhìn về phía bức ảnh ở trên bàn, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng. Nhã Linh, em chỉ cho anh biết làm thế nào để khiến cho Vĩnh Duy nghe lời đây?
Cô gái thanh tú ở trong bức ảnh mỉm cười, dịu dàng nhìn về phía Lệ Tuấn Hải.
Lệ Vĩnh Duy nhìn theo ánh mắt của anh trai mình, quả nhiên là chị Nhã Linh, anh hắn thật sự rất yêu chị Nhã Linh. Nhưng mà không phải yêu một người thì phải sống thật tốt, sống luôn cả phần của đối phương sao?
Ngày hôm sau, khi mà Hạ Vãn Song tỉnh dậy thì thấy nửa bên kia của chiếc giường giống như là không có ai ngủ ở đó. Chẳng lẽ đêm qua Lệ Tuấn Hải không về phòng.
Nhưng mà cô cũng chỉ suy nghĩ một lúc, sau đó cô vừa đánh răng vừa nghĩ xem hôm nay muốn làm gì.
Cô vốn định sẽ nhân dịp nghỉ hè đến trại trẻ mồ côi để chơi với những em bé ở đấy. Nhưng mà bây giờ cô đã gả vào nhà họ Lệ, không nói đến chuyện tên Lệ Vĩnh Duy kiêu ngạo kia sẽ nói gì khi biết được chuyện này, cô cũng nên đặt việc chăm sóc cho người chồng hành động bất tiện của mình lên hàng đầu.
Sau khi ăn sáng, Hạ Vãn Song định đi tìm bác sĩ Trần, học anh ta cách lau chùi cơ thể cho Lệ Tuấn Hải. Việc đút cơm đã bị Lệ Vĩnh Duy đoạt, bây giờ hắn không thể giành cả chuyện này với cô nữa.
Bác sĩ Trần bảo cô mặc trang phục bảo hộ vào, lúc Hạ Vãn Song chuẩn bị mặc bộ quần áo vào thì chiếc điện thoại ở trên bàn lại vang lên.
“Alo, xin chào, xin hỏi đầu dây bên kia là ai vậy ạ?” Bởi vì đây là máy bàn nên cô không lưu số điện thoại lại.
Giọng nói bên kia hết sức vội vàng: “Chị Vãn Song, chị mau đến đây đi, viện trưởng Hàn bị bệnh rồi! Bây giờ đang được cấp cứu ở trong bệnh viện Từ Ái!”
Trái tim Hạ Vãn Song như ngừng đập: “Đừng nóng nảy, chị sẽ đến ngay.” Sau đó cô giải thích rõ tình hình cho bác sĩ Trần hiểu rồi lập tức đi đến bệnh viện Từ Ái.
Trên đường đi, Hạ Vãn Song liên tục cầu nguyện, một người hiền lành, lương thiện như viện trưởng Hàn nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ bình an vô sự vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Nhưng mà sao lần này ông ấy lại phải vào viện? Trước đây sức khỏe của ông ấy cũng không kém như vậy.
Khi người cậu Du Bình Sang gửi cô đến trại trẻ mồ côi thì Hạ Vãn Song và viện trưởng Hàn sống nương tựa lẫn nhau. Ban đầu cô không thích nói chuyện, càng không thích ở chung với người khác, vậy mà mới liếc mắt đã thích viện trưởng Hàn.
Ông ấy dẫn cô đi ăn cơm, chơi với cô, khi đó sức khỏe của viện trưởng Hàn còn rất tốt, chỉ có hai bên tóc mai là xuất hiện tóc bạc. Không ngờ bây giờ lại thành như vậy. Thời gian thật sự không bỏ qua cho một ai.
Khi cô chạy đến bệnh viện thì thấy vài người làm công ích của trại trẻ mồ côi đang đứng trước cửa phòng cấp cứu. Theo như những gì mà họ nói thì đứa bé mắc bệnh ung thư bạch cầu đã tìm được tủy sống thích hợp, thế nhưng số tiền chữa bệnh lại là một con số khổng lồ.
Viện trưởng Hàn vì muốn kiếm tiền phẫu thuật nên bôn ba khắp nơi, do đó cơ thể mệt mỏi, bị cao huyết áp nên được đưa vào bệnh viện.
Đợi một lúc lâu sau thì đèn phòng cấp cứu mới tắt. Bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Những người làm công ích và Hạ Vãn Song lập tức đi đến: “Chúng tôi đều là người nhà của bệnh nhân, xin hỏi sức khỏe của viện trưởng Hàn như thế nào rồi?”
Bác sĩ nhìn mọi người, đại khái cũng hiểu là chuyện gì. Ông ta từng gặp viện trưởng Hàn, bình thường ông ấy hay đến bệnh viện để thăm những đứa bé bị bệnh.
“Viện trưởng Hàn không có vấn đề gì nữa rồi, nhưng mà ông ấy cần phải được nghỉ ngơi một khoảng thời gian, mọi người cũng đừng để cho ông ấy bôn ba khắp nơi nữa.”
Hạ Vãn Song biết viện trưởng Hàn sẽ không chịu ngồi yên, xem ra cô phải tìm cách xoay tiền rồi.
Sau khi bàn bạc với những người làm công ích thì cô mới biết là đứa bé bị ung thư bạch cầu kia cần khoảng 700 triệu để làm phẫu thuật, hơn nữa sau đó còn cần rất nhiều tiền.
Đối với một gia đình bình thường mà nói, 700 triệu là một món tiền lớn, đối với trại trẻ mồ côi mà nói thì nó càng là một khoản tiền khổng lồ. Muốn kiếm đủ bằng này tiền cần phải có một khoảng thời gian, chỉ sợ đứa bé kia không chờ kịp, nên viện trưởng chỉ có thể vội vã bôn ba khắp nơi để xin tiền ủng hộ như vậy.
Đối với nhà họ Lệ hay nhà họ Du mà nói thì số tiền này chỉ là một khoản nhỏ. Nhưng không biết là bọn họ có đồng ý làm việc thiện này hay không thôi?
Người mà cô nghĩ đến đầu tiên là cậu, lần trước khi cậu “bất đắc dĩ” mà gả cô đi thì ít nhất cũng phải có chút áy náy. Hơn nữa bình thường cậu cũng đối xử khá tốt với trại trẻ mồ côi, bởi vì gửi nuôi Hạ Vãn Song ở đây nên mỗi năm ông ta đều sẽ quyên góp cho trại trẻ mồ côi một khoản tiền.
Hạ Vãn Song vốn cho rằng mình còn lâu mới trở về nhà họ Du, ai ngờ hôm nay lại phải đến đó một chuyến. Không còn cách nào khác nữa, nếu như có thể cứu một mạng người thì cô nguyện ý cúi đầu trước bọn họ.
Đáng tiếc là khi cô đi đến nhà họ Du thì Du Bình Sang lại không ở nhà, nghe nói là đi vắng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về.
Người mở cửa chính là Tô Ngân Chinh, người mà suốt ngày ăn không ngồi rồi ở trong nhà: “Ôi chao, sao mợ cả nhà họ Lệ lại quay về vậy? Chẳng lẽ cãi nhau với cậu cả nhà họ Lệ sao?”
Hạ Vãn Song cũng không muốn vòng vo, cô trực tiếp nói rõ mọi chuyện, cuối cùng xin bà ta ủng hộ 700 triệu.
Tô Ngân Chinh vừa nghe thấy 70 triệu thì lập tức trợn tròn mắt: “Cô bị ngốc hay sao? Cầm nhiều tiền như vậy để đi cứu một đứa bé không có quan hệ gì với mình? Lòng thương người của cô cũng quá rộng rồi. Hơn nữa cái trại trẻ mồ côi gì gì đó không phải còn có cơ cấu từ thiện, còn có quần chúng nhân dân giúp đỡ sao? Việc gì phải cần đến cô quan tâm.”
Hạ Vãn Song biết người mợ của mình căm thù trại trẻ mồ côi đến tận xương tủy, cũng biết bà ta coi tiền như mạng, nhưng mà hôm trước bà ta mới nhận hơn 100 tỷ tiền lại mặt sao? Lấy 700 triệu trong 100 tỷ đó thì cũng không có gì to tát cả.
Cô chỉ có thể nhẫn nhịn, sau đó giải thích cho Tô Ngân Chinh hiểu: “Thật ra dạo gần đây viện trưởng Hàn cũng đã kêu gọi quyên góp được một số tiền, cũng vì thế mà phải vào bệnh viện. Đứa bé kia cũng không đợi lâu được, hơn nữa cũng đã tìm được tủy sống thích hợp, chỉ còn thiếu 700 triệu là có thể cứu được một mạng sống rồi.”
“Chỉ 700 triệu? Cô thấy đấy không phải là tiền của mình nên không đau lòng sao? Cô biết nhà chúng ta bình thường tiêu dùng hết bao nhiêu tiền sao? Tiền mà cậu của cô cho tôi cũng không nhiều, tôi có thể quyên góp 35 triệu đã là hết lòng rồi. Hơn nữa, muốn nói đến lòng từ bi, sao cô không cầu xin các bác sĩ trong bệnh viện phẫu thuật miễn phí chứ?”
Tô Ngân Chinh hừ lạnh, cắt ngang lời nói của Hạ Vãn Song, dáng vẻ có phần mất kiên nhẫn.
Hạ Vãn Song nghe thấy vậy thì yên lặng không nói, thật sự khinh thường việc bà ta dùng lý do đó để từ chối, rõ ràng là có khả năng giúp đỡ người khác mà. Đây không phải là đạo đức giả, nhưng mà lần này Hạ Vãn Song có chút tức giận. Đây không phải là đứng im nhìn người khác chết sao?
“Mợ, nếu như cháu nhớ không lầm thì hôm trước mợ đã thu 100 tỷ tiền biếu của nhà họ Lệ, lấy một chút ở trong đó chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Không ngờ phản ứng của Tô Ngân Chinh lại trở nên quá khích, bà ta chỉ vào mặt của Hạ Vãn Song, chửi bới: “Không ngờ cô thật sự là đồ ăn cháo đá bát, mới gả đi được mấy ngày chứ? Nhanh như vậy đã thay chồng cô bòn tiền của nhà họ Du chúng tôi sao? Tôi còn tưởng là cậu cả nhà họ Lệ hào phóng như thế nào, còn không phải là muốn cô đòi tiền về sao?”
Hạ Vãn Song khẽ nhíu mày, không ngờ là mợ lại hiểu lầm như vậy: “Mợ, không phải như mợ đã nghĩ đâu. Lệ Tuấn Hải không biết gì về chuyện này, chỉ vì cháu đang cần tiền thôi, đây là ý kiến của một mình cháu. Là vì đứa bé kia và viện trưởng Hàn mà thôi.”
“Đừng có giải thích, tôi không muốn nghe, nếu như cô muốn lấy tiền về, thì lập tức gọi cho Lệ Tuấn Hải, bảo cậu ta chính miệng nói với tôi, sau đó tôi sẽ trả lại tiền cho cậu ta.”
Sao Tô Ngân Chinh có thể vì 100 tỷ này mà đắc tội với nhà họ Lệ, đắc tội với cây rụng tiền chứ? Bà ta chỉ không muốn Hạ Vãn Song được như ý, đứa con hoang này có tư cách gì mà vòi tiền bà!
Nếu như hai người không thể nói chuyện được với nhau thì Hạ Vãn Song cũng không muốn miễn cưỡng, cô cũng đã xuống nước xin xỏ nhưng mợ lại không có ý định muốn quyên tiền. Đừng nói là quyên tiền, cho dù là mượn thì sợ rằng người mợ này của cô cũng không đồng ý.
Hạ Vãn Song lắc đầu, cô trực tiếp rời khỏi nhà họ Du mà không muốn nói thêm điều gì.
Nhưng mà cô thật sự rất muốn giúp đỡ bọn họ, nghĩ đến việc viện trưởng Hàn lo lắng đến mức bị bệnh thì cô cũng cảm thấy rất chua xót. Người giàu thì có nhiều như vậy, chẳng lẽ người tốt lại chỉ có ít như thế sao? Tô Ngân Chinh rõ ràng là có khả năng giúp đỡ đứa bé kia, vậy mà bà ta lại dứt khoát từ chối một việc nhỏ như vậy.
Thôi bỏ đi, cô lại nghĩ cách khác vậy, dù sao cô còn nhiều mối quan hệ để nhờ cậy hơn viện trưởng Hàn.